Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cùng Quân Ước Hẹn Trăm Năm

Chương 8: Chương 6.1

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nói đến đây, Phù Dung lập tức nhìn vị quan trên cao, giọng điệu bình tĩnh.

“Nhưng đại nhân, trên công đường cũng không có luật lệ không được đeo đấu lạp che mặt để thẩm tra vấn hỏi. Cho nên đại nhân, ngài cũng không thể ép buộc tiểu nữ, cũng không thể phạt tiểu nữ được.”

Lại nghĩ nghĩ, rồi nói tiếp.

“Vả lại, tiểu nữ lại chỉ là một cô nương tay trói gà không chặt, cũng không phải phường trộm cướp ác độc gì. Tiểu nữ là một cô nương rất tốt đấy ạ.”

“Nếu không, tiểu nữ đã không mạo hiểm đến đây gặp đại nhân, kêu oan cho một bằng hữu hồn ma. Cũng sẽ không ở đây bị các đại nhân cho là hồ ngôn loạn ngữ, đầu óc không bình thường được.”

Nàng càng nói càng lưu loát, toát ra vẻ mình chỉ là một cô nương nhỏ bé, ủy khuất chết đi được.

Tại sao mọi người lại không tin lời nàng nói?

Nàng, nàng thật ủy khuất lắm! (@TruyenHD)

Bao đại nhân bị nói đến nỗi không biết làm sao:”…..”

Đây, đây, ý ngài cũng đâu phải như thế đâu! Chỉ là hỏi một câu nhẹ nhàng thôi mà?!

Công Tôn tiên sinh:”….” Hai mắt sáng quắc nhìn nữ tử bên dưới, lại nhìn Triển Chiêu, ý vị phức tạp.

Triển Chiêu:”….” Có chút buồn cười.

Nàng mà là nữ tử yếu đuối sao? Võ công so với chàng không thua kém mà kêu là nữ tử yếu đuối á?!

Trầm Lan hừ một tiếng, “…..”

Nữ tử này thật không biết xấu hổ, ở trên công đường mà dám ăn nói với Bao đại nhân như vậy?

Diễn xuất này nên đi làm diễn viên đi. Còn hơn cả nàng ta trước đây. Đúng là không nên nhìn người mà bắt hình dong.

Bao đại nhân ách một tiếng, thở ra nói:”Ý của bản phủ cũng không phải bắt ép ngươi, bản phủ chỉ cảm thấy ngươi kỳ lạ, thuận miệng hỏi. Nếu ngươi đã có lý do riêng, bản phủ cũng sẽ thuận ngươi, ngươi không cần phải khóc.”

“Lại nói đến vụ án, ngươi nói cho bản phủ biết, lai lịch bằng hữu đã chết của ngươi. Oan tình của hắn là gì thì bản phủ mới phân xử được chứ? ”

???

Phù Dung nhìn Bao đại nhân khó hiểu.

Khóc á?

Nàng từ lúc nào sẽ muốn khóc đâu?

Nãy chỉ có gì nói đó, chẳng qua là nàng cố tình tỏ giọng ủy khuất một chút để dễ được đồng cảm và tránh Bao đại nhân làm khó mình thôi.

Cũng không có nghĩ sẽ bị mọi người hiểu lầm thế này!

Phù Dung bất đắc dĩ, thôi thôi, may là vấn đề này rốt cuộc cũng được buông tha, nàng lần nữa thẳng lưng, dõng dạc kể qua sơ lược chuyện của hồn ma Lưu Thế Xương.

Sau đó từ trong túi vải lấy ra một cái ô bồn, trình lên.

Trầm Lan đứng ngoài cửa, nhìn thấy chiếc ô bồn xuất hiện trên tay Vân Phù Dung, kết hợp với những lời nói của mọi người trên công đường, trong lòng hô lên.

A, đây là, đây là vụ án ô bồn trong truyền thuyết!

Nhưng sau đó thần sắc lại vô cùng phức tạp nhìn chằm chằm vào nữ tử bạch y trên công đường.

Trong lòng thầm kỳ quái, tại sao lại như thế?



Sao lại không giống với nguyên tác?

Nàng ta là người thế kỷ hai mươi mốt, biết chính mình xuyên không, lại xuyên vào một quyển đồng nghiệp văn Bao Thanh Thiên.

Lúc còn sống ở thế giới hiện đại, đã đọc hết quyển truyện cực kỳ hot này trên mạng.

Lại không ngờ một ngày, mình bị người nhà bệnh nhân trong cơn tức giận lấy cây kéo đâm vào bụng, thế là đi đời nhà ma, cũng may ông trời ưu ái không cho mình chết, mà khiến linh hồn mình xuyên không đến đây.

Lúc tới nơi này, nàng ta còn bị một hồi sự thật về thân thế nguyên chủ xuyên vào làm bực bội, kí©h thí©ɧ mấy ngày.

Tuy nhiên, cái lợi nhất chính là nàng ta biết trước cốt truyện, đây chẳng phải là bàn tay vàng sao?!

Trầm Lan đối với điều này vô cùng vui sướиɠ, chỉ là đổi địa điểm sống thôi mà. Có khi sống ở đây còn thoải mái hơn nhiều so với ngày trước.

Ngày trước cuộc sống của nàng ta luôn có chút khó nói nên lời.

Thế là, Trầm Lan lên kế hoạch trốn khỏi cái nơi oanh oanh yến yến mà nguyên thân mình xuyên vào từng sống kia.

Hỏi thăm một vài người trên đường, sau đó hướng về phía Khai Phong Phủ mà đi.

Lại thuận lợi gặp mẹ con Tần Hương Liên đi lên kinh tìm chồng, Trầm Lan liền biết ngay đây là vụ án thế kỷ Trần Thế Mỹ.

Thế là, thuận nước đẩy thuyền, tìm cách giúp đỡ mẹ con Tần Hương Liên vào Kinh Thành.

Sau đó là một hồi rờm rà các thứ, vụ án Trần Thế Mỹ khép lại, nàng ta cũng thuận lợi được vào Khai Phong Phủ, làm một nhân viên nhỏ nhoi.

Ngày ngày ngắm nhìn Triển Chiêu, ôi cũng thực hạnh phúc.

Khi Công Tôn tiên sinh thấy nàng ta hiểu biết y thuật, liền khen nàng ta y thuật cao minh.

Mặc dù bản thân Trầm Lan biết, lúc nàng ta còn sống cũng chỉ là một y tá quèn nhờ sự trợ giúp của gia đình mới có được công việc này, hơn nữa, mới chỉ là sinh viên thực tập tay mơ.

Lúc đó, tìm cách để có được một chân làm y tá trong bệnh viện lớn nhất cả nước cũng là có mục đích cả, không phải đơn thuần chỉ muốn làm một cô y tá quèn đâu.

Trầm Lan cứ nghĩ đến vấn đề này lại tiếc nuối, nàng ta vì Phó Mộ Hàm – Viện trưởng bệnh viện Quốc Tế mới cố gắng xen vào bệnh viện kia, ủy khuất làm y tá.

Thế mà, còn chưa câu dẫn được người ta lại bị một người đàn ông điên lấy kéo đâm chết.

Lại nói, chính bản thân Trầm Lan nàng ta cảm thấy, mình sống ở thế giới xa lạ này thật may mắn, có bàn tay vàng biết trước cốt truyện thật tốt.

Như vậy.

Sẽ phải khiến người Khai Phong Phủ rửa mắt mà xem, sẽ khiến cho Triển Chiêu tuấn tú bất phàm để mắt tới mình.

Nhưng lại không ngờ, hôm nay, có một nhân vật ngoại lai ở xó xỉnh nào đó xen vào mọi tính toán trong lòng của mình.

Người đó không ai khác chính là nữ tử đang quỳ trên công đường kia.

Tên gọi là cái gì nhỉ? À, là Vân Phù Dung.

Vân Phù Dung này là ai vậy? Trong cốt truyện hoàn toàn không nhắc tới?

Trầm Lan đứng ngoài cửa quan sát bạch y nữ tử Vân Phù Dung đầy phức tạp.

Nàng ta nhớ rất kỹ, trong truyện nói rằng, có một cậu bé tên A Hành ở Lưu gia thôn, vì hiếu thuận với bà nội, nên muốn ra chợ mua cho bà nhóc một cái chậu rửa mặt.

Mà lại không biết cái chậu đó, chính là chiếc ô bồn được đúc từ máu, thịt của một thương gia xấu số Lưu Thế Xương.



Sau khi A Hành thấy chiếc ô bồn này kỳ quái, liền đi báo một tiếng với trưởng thôn Lưu gia.

Lưu Thế Xương hiện nguyên hình trước mặt Lưu gia trưởng thôn, kể hết oan tình của mình với hắn, sau đó nhờ hắn đưa chiếc ô bồn này đến gặp Bao đại nhân minh oan cho mình.

Trưởng thôn Lưu gia mang theo chiếc ô bồn này đến Khai Phong Phủ, nói hết sự tình y như lời hồn ma Lưu Thế Xương nói cho hắn biết.

Lại bị Bao đại nhân cho rằng Lưu gia trưởng thôn hồ ngôn loạn ngữ, đánh năm mươi trượng đuổi khỏi công đường.

Nhưng Lưu gia trưởng thôn đồng cảm trước sự cầu xin khẩn thiết của hồn ma, lại tìm cách đến gặp Bao đại nhân.

Nghĩ đến đó, Trầm Lan lại nheo mắt nhìn phía trước.

Sự tình vốn phải như thế, nhưng hiện tại lại thay đổi thành một nữ tử kỳ lạ này.

Hơn nữa, nữ tử này thực sự là bằng hữu của Lưu Thế Xương kia à?

Trầm Lan cho rằng Vân Phù Dung nói dối Bao đại nhân.

Nhưng lại không biết mục đích của nàng là gì.

Hiện tại, mặc dù nàng ta có thể thường xuyên được góp ý kiến, góp sức lực trong chuyện chính sự với Bao đại nhân nhưng không được quyền lên công đường bàng thính.

Này làm sao để vạch mặt lời nói dối kia nhỉ?

Trầm Lan ra sức suy nghĩ, nhưng lại không có cách, này, nàng ta đâu thể cứ vậy lao vào công đường kia.

Cho nên, chỉ có thể cắn cắn môi đứng ở ngoài, tiếp tục nghe.

Phù Dung hoàn toàn không biết mình đã bị nữ chính nghi ngờ, để mắt tới.

Mà nữ chính còn muốn vạch trần nàng.

Lại quay về tình hình hiện tại.

Phù Dung đã dâng chiếc ô bồn lên trước mặt Bao đại nhân.

“Bẩm đại nhân, hiện tại trên tay tiểu nữ là vật chứng phạm tội của hung thủ. Mời đại nhân xem qua.”

Bao đại nhân nhìn vào chiếc ô bồn, thấy nó không khác gì chiếc chậu bình thường, khó hiểu hỏi “Ngươi nói đây là vật chứng?”

“Dạ, đúng thưa đại nhân.”

“Nhưng bản phủ thấy nó giống hệt với bao chiếc ô bồn bình thường mà thôi.”

“Đại nhân, nó không giống đâu ạ.”

“Ồ, không giống ở chỗ nào?”

”Đại nhân, sau khi hung thủ gϊếŧ bằng hữu của tiểu nữ, bọn chúng đã đem máu, thịt của y trộn cùng với đất nung thành cái ô bồn này.”

“Oán niệm của bằng hữu tiểu nữ không thể tiêu tan, không thể chuyển thế đầu thai được, vẫn luôn bị giam chế trong cái ô bồn này.”

“Đại nhân, nếu ngài không tin lời tiểu nữ nói, xin mời kiểm chứng.”

“Kiểm chứng thế nào?”

Khuôn mặt Bao đại nhân dần trở nên nghiêm trọng hơn, mày nhíu sâu nhìn vào chiếc ô bồn, mặt Thanh Thiên khó có thể đen hơn được nữa.

Phù Dung thở dài, nói:”Đại nhân hãy đổ nước vào trong chậu, rồi nhìn sẽ thấy hiện tượng đáng sợ xuất hiện.”
« Chương TrướcChương Tiếp »