Chương 7

“Ngươi là ma, sao lại sợ người?”

Đây chính là oan hồn Lưu Thế Xương.

Nàng nhìn bóng trắng là một nam tử hơn ba mươi tuổi, đang nhìn nàng muốn nói lại thôi.

Nàng mở lời chế giễu.

“Cô, cô nương không phải là người.” Ma Lưu Thế Xương run rẩy, lắp bắp nói.

Nàng có chút buồn cười, nhìn hắn, ”Thế ngươi bảo ta là gì? Là hồn ma giống ngươi?”

Lưu Thế Xương lại lắp bắp, kinh hãi lắc đầu, “Cũng không phải, cô nương cũng không phải là ma giống như tôi!”

“Ồ, ngươi nói ta không phải người, cũng chẳng phải ma, vậy ngươi bảo ta là gì?”

Nàng tủm tỉm hỏi hắn.

Sao con ma này lại nhìn ra được nhỉ?

“….”

Thấy hắn mím môi không trả lời, nàng lắc đầu cười, chuẩn bị lên giường đi ngủ.

Lưu Thế Xương thấy vậy có điểm suốt ruột, muốn tiến lại gần giường nàng lại không dám.

“Lưu Thế Xương?”

Lúc ma còn đang đắn đo suy nghĩ thì liền nghe thấy tiếng nữ tử trên giường gọi tên hắn.

Lưu Thế Xương ngẩn ra, thấy nàng nhìn hắn chăm chú, sau đó liền quỳ xuống trước mặt nàng, nói:

“Tiên tử, xin cô, xin cô hãy giúp Lưu mỗ giải oan.”

Hắn gọi nàng, tiên tử?!

Phù Dung cụp mắt, không nói gì.

Sau đó, Lưu Thế Xương liền kể lại tất cả oan tình của hắn cho nàng nghe. Hắn biết, giờ chỉ có nàng mới giúp hắn giải oan được thôi.

“Tiên tử… ngài có nghe thấy tôi nói gì không?”

Thấy nàng như không quan tâm, Lưu Thế Xương nhất thời nản lòng thoái chí yếu ớt lên tiếng.

Sau đó, căn phòng lâm vào im lặng.

Khi Lưu Thế Xương tưởng chừng thất vọng, hồn ma ủ rũ cúi đầu, héo héo định quay lại chiếc ô bồn, thì lại nghe được nàng lên tiếng.

“Được, ta sẽ giúp ngươi. Chỉ là…”

“Chỉ là làm sao?” Ma sốt ruột hỏi.

“Chỉ là, sau khi ngươi đi đầu thai chuyển thế, xuống dưới âm phủ, giúp ta một việc….”

Đêm khuya trăng sáng, một đêm bình an qua đi.

*************************

Sáng hôm sau, công đường Khai Phong Phủ dấy lên tiếng trống kêu oan, liên tục.

Bao đại nhân mặc triều phục bước lên công đường thẩm vấn.

Kinh mộc đường “phập” một tiếng lên mặt bàn, vang to.



“Uy vũ…”

“Người dưới công đường là ai? Tại sao gióng trống kêu oan?”

Phù Dung đứng giữa công đường, hai tay cầm túi vải, trong túi vải đựng chiếc ô bồn vốn là chứa linh hồn Lưu Thế Xương.

Nhưng……

Nghe thấy lời Bao đại nhân uy nghiêm nói, nàng thẳng lưng cúi đầu im lặng, chưa nói.

Công Tôn tiên sinh, Triển Chiêu và Bao đại nhân khó hiểu nhìn nữ tử đầu đội đấu lạp im lặng không phản ứng.

Bao đại nhân nghiêm mặt, tức giận quát:”Bản phủ hỏi, tại sao không nói?”

Phù Dung có chút phiền muộn, nàng nhìn chiếc ô bồn trong tay, chết tiệt, nàng đã quên một việc.

Trước cửa Khai Phong Phủ có hai ông môn thần canh cửa, hồn Lưu Thế Xương đang bị chặn bên ngoài rồi.

Thấy Bao đại nhân không kiên nhẫn nổi giận, lúc này, nàng quỳ xuống, lên tiếng, “Dân nữ Vân Phù Dung, khấu kiến Thanh Thiên Bao đại nhân.”

Triển Chiêu nghe thấy tiếng nói này, có chút giật mình, lại không kìm chế được nhìn chằm chằm vào nàng.

Là cô nương hôm trước cứu người giữa đường mà chàng gặp qua.

Nàng nói, nàng tên Vân Phù Dung!

Trầm Lan không được vào công đường lúc Bao đại nhân xử án, chỉ có thể đứng một bên, trốn ngoài cửa nghe lén.

Nghe thấy nữ tử kia báo danh, âm thanh quen thuộc kia, liền nhận ra, nàng ta là nữ tử đứng cạnh Triển đại nhân giữa phố hôm trước.

Ánh mắt không ngăn được nhìn nàng nhiều hơn.

Lòng thầm kỳ quái, nàng ta có việc gì mà phải đánh trống kêu oan nhỉ?

Lại nghe trên công đường, Bao đại nhân một lần nữa nói.

“Tại sao vừa nãy bản phủ hỏi ngươi, ngươi lại không nói? Ngươi có biết, nhiễu loạn công đường sẽ bị phạt rất nặng hay không?”

“…Bẩm đại nhân, tiểu nữ là có điều khó nói, nhất thời không biết nói sao, có phần lúng túng, làm đại nhân phật lòng, mong đại nhân lượng thứ.”

“Tiểu nữ hôm nay đến đây là mong muốn đại nhân phân xử minh oan, không dám có gan nhiễu loạn công đường, xin đại nhân minh giám.”

“Ồ, ngươi nói ngươi đến kêu ngoan. Có điều gì khó nói, bản phủ nhất định sẽ làm chủ cho ngươi, không cần phải sợ hãi.”

Bao đại nhân giãn mày, công chính liêm minh, thẳng thắn nói.

“Đa tạ đại nhân.”

“Chuyện này liên quan đến mạng người, nên tiểu nữ mới phải suy xét thật kỹ để nói trước đại nhân.”

Nàng nhìn đối diện với ánh mắt Bao đại nhân, không lấy nửa điểm sợ hãi, đối đáp.

Chẳng qua, đấu lạp đội trên đầu đã che đi khuôn mặt nàng, chỉ có thể mơ hồ nhìn ra chút đường nét khuôn mặt, cho nên Bao đại nhân không thể nhìn thấy biểu cảm trên mặt nàng.

Nhắc tới vấn đề có liên quan đến mạng người, mọi người trên công đường ai nấy đều thần sắc nghiêm trọng hơn.

Bao đại nhân nhìn nàng, hỏi:”Nếu đã liên quan đến mạng người, vậy ngươi hãy nói rõ cho bản phủ biết ngọn ngành, đầu đuôi câu chuyện.”

Vậy mà nàng lại lắc đầu, khó xử đáp, “Đại nhân, hôm nay tiểu nữ đánh trống kêu oan là kêu oan thay người khác, mà “người này” hiện tại lại không thể lên công đường gặp đại nhân được.”

“Tiểu nữ thiết nghĩ, án oan của người kia, nên để hắn tự mình nói với đại nhân sẽ tốt hơn. Tiểu nữ đánh trống kêu oan trước ngài, chỉ xin đại nhân thụ lí vụ án này, trả lại công đạo cho người kia.”

Nói xong, nàng lại không nhịn được nghĩ: Chỉ sợ Bao đại nhân nghĩ mình tới đây loanh quanh rồi đùa giỡn công đường, tội đùa giỡn công đường chắc không nhẹ đâu nhỉ. Cho dù có bị đánh trọng thương, mình cũng không sợ, nhưng quá trình chính là, mình sợ đau nha.

Qủa thật, Bao đại nhân nghe xong, cảm thấy ngài bị nữ tử phía dưới đùa giỡn, nhưng mà…



Ngài còn chưa kịp nói tiếp đã thấy nữ tử dưới công đường khẩn thiết, vội vàng quỳ xuống, dập đầu nói:

“Đại nhân, tiểu nữ đến đây là muốn xin Thanh Thiên Bao đại nhân giải án oan cho bằng hữu của tiểu nữ. Hắn không những bị kẻ ác gϊếŧ hại còn bị cướp hết của cải, sau khi chết còn không được yên ổn.”

“Nhà hắn còn có vợ trẻ con thơ, nay hắn ủy thác tiểu nữ, chính là mong tiểu nữ có thể đến đây kêu oan với đại nhân, xử cho hắn một cái công đạo. Để hắn có thể sớm ngày siêu sinh.”

Mọi người trên công đường giật mình, ngẩn người.

Công Tôn tiên sinh nhíu mày, từ trong lời nói của nữ tử trước mặt này, thấy có rất nhiều vấn đề.

Giống như là, nàng ta đang kêu oan hộ người chết vậy?

Công Tôn tiên sinh lúc này không thể ngồi yên trên ghế được nữa, đi đến gần Bao đại nhân ra hiệu bằng ánh mắt.

Bao đại nhân mặc dù tức giận vì bị nữ tử này quanh co, nhưng những lời nàng nói, lại không phải lời bình thường.

Khiến một vị quan như ngài, không thể không để tâm được.

Ánh mắt của ngài chuyển từ Công Tôn tiên sinh đến người nàng, nghiêm nghị hỏi:

“Lời ngươi vừa nói, thật khiến người khác hồ đồ, lại kỳ quái. Trên công đường này, bản phủ có thể phạt tội ngươi hồ ngôn loạn ngữ, làm nhân tâm rối loạn, hoang đường, vô lý.”

“Cho nên, ngươi hãy suy nghĩ thật kỹ trước khi nói, bằng không, cho dù ngươi có là nữ nhân yếu đuối, bản phủ cũng không nhẹ tay.”

“Bẩm đại nhân, tất cả những lời tiểu nữ nói đều là sự thật, không dám nửa lời dối trá. Tiểu nữ quả thật là đang thay bằng hữu đã chết kia kêu oan với đại nhân.”

Phù Dung vội vàng, khẩn thiết nói.

Nhìn, không giống như đang diễn trò và nói dối.

Bao đại nhân lại nhíu mày, im lặng chưa nói, coi như là tạm thời tin tưởng.

Chỉ có điều.

Trước nay chuyện quỷ thần, Bao đại nhân hay tất cả mọi người trong phủ Khai Phong đều không tin.

Nhưng trước mắt tình hình lại khác, không những có tin đồn về ma quỷ tác quái ở phố Ngự, mà còn có người chết bất đắc kỳ tử ở đó, người người rêu rao đó là do ma quỷ làm.

Nguyên nhân cái chết của người kia, cũng quái lỳ lạ vào nhiều ẩn khúc.

Điều này, càng khiến lòng người thêm hoang mang, bán tín bán nghi.

Phủ Khai Phong cũng đang vì chuyện này mà đau đầu.

Mà đột nhiên hôm nay, lại có một nữ tử đến đây, đánh trống kêu oan cho một “người đã chết”.

Chuyện này có vẻ vô lý khó tin, nhưng, Bao đại nhân nhìn nữ tử nhu nhược trước mắt, có chút không muốn tin cũng không được.

Ánh mắt ngài chăm chú nhìn nữ tử trước mặt.

Đột nhiên khó hiểu cùng hiếu kỳ, tại sao nữ tử trước mặt này nói chuyện với mình mà lại cứ đội đấu lạp trên đầu, không để lộ mặt.

Phù Dung đang quỳ dưới công đường, chờ đợi, thì bất thình lình lại nghe thấy Bao đại nhân hỏi một chuyện không liên quan lắm.

“Vân Phù Dung, ngươi tới đây đánh trống kêu oan, tại sao không để lộ mặt ra để bản phủ nhìn rõ?”

Phù Dung sửng sốt.

Ách.

Nàng im lặng suy nghĩ một chút, thực ra chuyện này cũng có lý do mà.

Nàng quỳ thẳng lưng, thở dài nói:”Bẩm đại nhân, thứ cho tiểu nữ không thể bỏ đấu lạp trên đầu ra. Tiểu nữ không phải không muốn bỏ ra, cũng không phải sợ bị nhìn thấy mặt, chẳng qua tiểu nữ có lý do riêng, không thể bỏ được.”