Chương 4: Chương 3.1

Nhưng cái gọi là duyên phận, thật là trăm đường lắt léo.

Nàng không hề biết trước được, những gì sẽ đợi mình phía trước, đến khi tỉnh táo lại, là hoan hỉ hay đau thương đây?!

Hiện tại, nàng đang sống tại một khách trọ gần Khai Phong Phủ nhất.

Kinh Thành Biện Lương náo nhiệt đông đúc, so với miêu tả trong sách còn hoành tráng hơn nhiều.

Qua nhiều thế giới, nội tâm nàng cũng trở nên bình ổn rất nhiều, không còn là một tiểu tiên nữ nhu nhược, yếu đuối năm xưa.

Nhớ năm đó, tình yêu thầm kín của nàng dành cho người kia lại vô tình bị Thái Tuệ công chúa Thiên tộc biết được.

Thái Tuệ cũng thích Chiêu Phàm thượng thần, liền thấy nàng xem như tình địch, không ít lần chèn ép, còn tìm cách gϊếŧ nàng.

Mối thù này, nàng còn chưa hoàn trả cho nàng ta đâu.

Mà cũng thật là, khi nhìn thấy nữ chính Trầm Lan kia, dung mạo so với Thái Tuệ giống nhau y đúc.

Cho dù là một thân nam trang, nét mặt trẻ trung ngây thơ, vẫn rất giống.

Nàng có chút cười lạnh, nhưng không dậy nổi tâm tư xấu xa gì.

Trùng hợp đấy, nhưng ân oán phân minh, Trầm Lan không phải Thái Tuệ.

Nàng sẽ không động thủ với nàng ta.

Hơn nữa, nàng ta cũng là người phàm, cùng với Thái Tuệ không có nửa điểm quan hệ đi, cũng không biết nàng là ai, nàng cũng sẽ không dư thừa tinh lực để tâm đến.

Một tháng trước, “Hoa Hồ Điệp” bị Khai Phong Phủ bắt giữ và xét xử.

Nàng thân là tân giáo chủ Thiên Tông giáo, liền phải trở về giáo một chuyến, một là thông báo chuyện này cho chúng giáo biết, hai là chấn chỉnh nội vụ trong giáo.

Nói đến thân phận giáo chủ Thiên Tông giáo của nàng, kỳ thực nàng cảm thấy thực bất đắc dĩ.

Trước khi tới thế giới này, thân phận nàng khôi phục, pháp lực cũng cường đại.

Vốn tưởng sẽ không có trở ngại, nào ngờ, vừa đến thế giới này liền nhìn thấy một cảnh tượng huyết tinh mưa máu.

Khắp nơi là người chết, nàng từ trên trời ngã xuống, ngay trước mặt liền thấy một cung điện lớn, bên trong có tiếng la hét, tiếng binh khí chạm nhau.

Nàng còn chưa kịp hiểu chuyện gì liền thấy có người từ bên trong điện bị đánh bắn ra ngoài.

Nàng phi thân lên đỡ người ta, người này cho dù không biết nàng là ai, vậy mà trước khi chết liền giao cho nàng kim ấn bổn giáo cùng với một quyển bí tịch thượng thừa và một cái bản đồ.

Hắn vội vàng xin nàng bảo vệ Thiên Tông giáo, nói nàng là giáo chủ thứ ba mươi hai của bổn giáo, sau đó liền tắt thở.



Chuyện này thực sự quá đường đột, nhưng mà gặp người hoạn nạn không cứu không phải là tác phong của nàng.

Cho dù người đó có là kẻ xấu, nàng vẫn sẽ giúp.

Nhân quả tuần hoàn, thần tiên hay yêu ma đều không tránh khỏi, hơn nữa, không ai có thể đi trái với cái gọi là quy tắc.

Những kẻ xấu nàng cứu, nếu ở trước mặt nàng làm điều ác, thì lúc đó chính tay nàng sẽ lấy mạng hắn.

Đây cũng chính là quy tắc mà nàng đặt ra.

Ba nghìn thế giới trải qua, quy tắc này, nàng chưa bao giờ làm trái.

Sau đó, một mình nàng tiến vào trong điện của Thiên Tông giáo, thấy địch nhân toàn là hắc y nhân được bồi dưỡng bài bản, võ công quỷ dị, tà ác.

Thầm nghĩ không biết Thiên Tông giáo đã đắc tội với nhân vật lớn nào, suýt nữa là bị người ta huyết tẩy toàn giáo.

Cũng may, nàng chính là một nhân số, giải vây mọi chuyện.

Pháp thuật bị phong ấn, nhưng võ công không mất đi. Hệ thống từng nói, tất cả những bí tịch, kỹ năng mà nàng có được qua ba nghìn thế giới đều sẽ lưu mãi bên người nàng, không mất đi.

Thế giới này không giống thế giới của nàng, vậy không cần quan tâm đến pháp thuật, chỉ cần có võ công là được chứ gì.

Vì vậy…

Hắc y nhân mấy trăm người đều bị nàng gϊếŧ sạch, không chừa một ai.

Cứu những người còn lại trong giáo.

Thiên Tông giáo từ đây đổi chủ, chẳng qua khác xưa một chút, tân giáo chủ là nữ nhân.

Mà nữ nhân này so với nam tử con lợi hại và nguy hiểm hơn nhiều.

Thủ đoạn oan tuyệt khéo léo, lòng người rất nhanh bị thu phục.

Lại quên nói.

Trước lúc tiến vào thế giới này, nàng còn được hệ thống 520 đột nhiên xuất hiện, cho nàng biết trước cốt truyện.

Mặc dù có chút hoài nghi tại sao hệ thống 520 này vào được thế giới của nàng, hơn nữa còn biết nàng định làm gì, đi đâu mà cung cấp cho nàng một ân tình?

Nhưng 520 đưa xong liền biến mất tăm, cứ như sợ nàng tra xét nó.

Cũng vì vậy mà nàng không thể biết được nguyên nhân xuất hiện kỳ quặc này.

Coi như là một ẩn số đi. Đợi đến ngày nàng trở về, nhất định tìm cách liên hệ 520 và hỏi cho rõ ràng.



Lại nói đến, lúc nàng đọc cốt truyện cũng không thấy tác giả nhắc tới thế giới này có giáo phái nào gọi là Thiên Tông giáo cả.

Thiên Tông giáo thực chất là một giáo hội ám sát thần bí, cho tới khi nàng tới thế giới này, trên giang hồ cũng không biết nhiều về Thiên Tông giáo.

Mặc dù là nhận bạc ám sát người khác, nhưng cũng rất quy tắc, chỉ ám sát kẻ bất lương, hung ác.

Phù Dung cảm thấy, nàng đến thế giới này, cũng cần phải có cái thân phận. Cho dù nó là thân phận gì, suy đi nghĩ lại, cũng vẫn cần thiết.

Là giáo chủ, mọi bí mật bổn giáo nàng đều phải biết, cho nên lúc nàng đọc tư liệu những phản đồ mà bổn giáo muốn tru sát, hiển nhiên thấy cái tên “Hoa Hồ Điệp” kia.

********

Đang đi trên đường lớn, Phù Dung nghe thấy tiếng quát ở phía trước, đám đông hoảng hốt chạy dạt về hai bên đường.

Một đoàn ngựa đang chạy thẳng tiến về phía nàng.

Khí thế người ngựa vô cùng kinh hồn, hung bạo.

Người cưỡi ngựa có vẻ không coi ai ra gì, cũng không coi mạng người ra gì, ra sức thúc ngựa về phía trước.

Mắt thấy một bà lão già nua một tay chống gậy, một tay dắt bé gái năm tuổi sang đường.

Tốc độ chậm chạp quá!

Nhất định sẽ không tránh kịp những con ngựa đang phi nước đại tới gần.

Thân ảnh màu trắng và màu lam nhanh như chớp mắt vụt về phía bà cụ và đứa trẻ.

Không hẹn mà cùng nhau cứu người.

Một người ôm bé gái, một người đỡ bà cụ, kịp thời lánh sang bên đường, an toàn thoát khỏi nguy hiểm.

Phù Dung ôm bé gái, lúc này mới thả bé xuống bên cạnh bà cụ được bóng áo lam cứu.

Bên tai nghe thấy người trên ngựa chửi tục vài tiếng.

Nàng có chút phiền muộn, híp mắt nhìn bọn chúng đang chạy thật xa.

Thì lúc này tiếng bà lão vang lên làm rời sự chú ý của nàng.

“Bà lão này đa tạ hai vị đại hiệp kịp thời ra tay cứu giúp.”

“Không có gì đâu.”

Hai âm thanh đồng thời cất lên.