Chương 14

Truyện chỉ đăng trên truyenhdt.com và truyenyy.vip------>Vui lòng không re-up truyện

Rời khỏi căn nhà tranh cũ nát của huynh đệ làm gốm, hai người sánh vai đi trên đường.

Lúc đi ngang qua một tửu lâu, Phù Dung bỗng nảy sinh một suy nghĩ, Triển Chiêu nghe thấy nàng nói với mình.

“Triển đại nhân, chúng ta vào đây hỏi thăm đi.”

Nàng chỉ tay vào tửu lâu trước mặt hai người.

Thấy Triển Chiêu mơ hồ nhìn mình, nàng khẽ nói:”Triển đại nhân, ta nghĩ, trà lầu tửu quán là nơi nhiều người qua lại nhất, thông tin cũng nhiều. Chi bằng thử một lần, vào đây hỏi một chút thông tin.”

“Vân cô nương nói đúng.” Triển Chiêu khẽ cười, gật đầu.

Hai người vào trong quán, tiểu nhị thấy khách liền đon đả mời chào, hai người ngồi vào một bàn, gọi một bình trà.

Lúc tiểu nhị mang trà tới, Triển Chiêu hỏi:”Tiểu ca đây có biết Chúc gia thôn có hai huynh đệ làm gốm giờ ở chỗ nào không?”

“Hai huynh đệ làm gốm á…” Tiểu nhị bị hỏi liền mơ hồ nhíu mày như đang cố nhớ lại mình đã từng nghe về hai huynh đệ làm gốm này chưa.

“A.” Tiểu nhị đột nhiên kêu lên một tiếng như nhớ ra điều gì, cười nói:”Vị khách quan này hỏi về hai huynh đệ Ngô gia làm đồ gốm ở cuối thôn Chúc gia sao?”

“Đúng vậy. Nãy chúng ta đến đó thì không thấy hai huynh đệ họ còn ở đấy nữa.”

Triển Chiêu đáp.

“Không thấy là phải rồi. Chắc hai vị là bằng hữu của hai huynh đệ Ngô gia sao? Haizz, hai người đến muộn rồi, nửa tháng trước hai người họ đã rời khỏi nơi này, không còn sống ở đây nữa đâu.”

Tiểu nhị cười hì hì trả lời.

Triển Chiêu và nàng nghe xong im lặng, coi như ngầm chấp nhận mình là bằng hữu phương xa của hai huynh đệ Ngô gia kia.

“Tiểu ca có biết hai người họ chuyển đi đâu không?”

Triển Chiêu khẽ nhíu mày sau đó lại lên tiếng.

“A, cái này…cái này vốn dĩ là mọi người không biết được hai bọn họ đi đâu. Nhưng mà…”

Tiểu nhị nói đến đây lại tỏ vẻ khó xử, ấp úng một chút, rồi lại nhìn quanh quất như thể đang đề phòng cái gì.

Lát sau, tâm lý bát quái không khống chế được, cúi thấp đầu nói nhỏ với hai người các nàng.

“Ta nói cho hai vị nghe một bí mật này, cũng không phải là ta nhiều chuyện, mà là ta thấy hai vị là bằng hữu phương xa của huynh đệ họ Ngô kia, mới thực tình muốn nói cho hai người biết.”

Triển Chiêu và Phù Dung liếc nhau một cái, im lặng dỏng tai nghe vị tiểu này không giữ mồm giữ miệng.

“Nửa tháng trước không biết tại sao chỉ trong một đêm, hai huynh đệ làm gốm họ Ngô kia có rất nhiều ngân lượng. Bọn họ liền như vậy gấp rút thu dọn đồ đạc rời khỏi nơi này, nói là về sau sẽ không về đây sống nữa.”



“Ban đầu, chúng tôi thấy lạ cũng không hỏi rõ được là vì sao? Nhưng vào bảy ngày trước, ông chủ của chúng tôi có đi đến phố Ngự làm ăn một chuyến, liền nhìn thấy hai huynh đệ họ Ngô kia đi ra từ đó, toàn thân trên dưới ăn mặc vải vóc sang quý, bên người còn có tùy tùng đi theo.”

“Nhìn có vẻ rất lợi hại. Ông chủ tôi thấy vậy liền không nhịn được tới chào hỏi với họ đôi ba câu, thế mà lại được họ mời đến nhà uống rượi.”

“Nhà họ bây giờ khác xưa lắm, là một tứ hợp viện vô cùng lớn, trong nhà bây giờ rất giàu có đấy.”

“Chẳng qua, lúc uống rượi vào lời ra. Ông chủ chúng tôi bất ngờ nghe được hai huynh đệ nhà này say nói mớ, cái gì mà gϊếŧ, gì mà Lưu thương gia, gì mà ô bồn nung mới lấy được của cải cái gì đó.”

“Hai người không biết đâu, ông chủ chúng tôi từ hôm đấy về liền có chút sợ hãi, không dám đến qua lại với huynh đệ nhà đó nữa. Chẳng phải mấy ngày trước phố Ngự kia có tin đồn ma quỷ sao? Khéo mà hồn ma gì đó từ miệng bọn họ hiện hồn ra rồi!”

“Ông chủ tôi cũng không dám qua đó làm ăn. Mà cũng không hiểu tại sao, hai huynh đệ nhà kia sống ở đó mà vẫn không sợ? Thấy bảo nơi đó có người chết, bị ma quỷ hút máu mà chết.”

Tiểu nhị nói xong lời này liền rùng mình một cái, khuôn mặt sợ hãi vẫn chưa xua tan.

“Nghe như vậy là các vị cũng hiểu chứ. Hai huynh đệ nhà này trước kia sống tại Chúc gia thôn này cũng không phải loại tốt lành gì đâu.”

“Tự dưng chúng giàu có lên như vậy, nhất định đã làm chuyện không mấy tốt đẹp gì mà không có người biết rồi. Hai người mau rời khỏi đây đi. Cũng đừng kết giao với hạng người như này nữa. Không thì tự rước họa vào người thôi, lúc đó cũng đừng có mà trách tiểu nhị tôi không nhắc nhở cho nhé!”

Tiểu nhị này còn muốn nói tiếp liền thấy có khách lại vào quán, liền hấp tấp chạy đi.

Triển Chiêu lúc này nhìn Phù Dung nói:”Vân cô nương quả là thông minh. Xem ra, giờ phải tới phố Ngự để tìm hai kẻ kia, bắt chúng về quy án.”

“Triển đại nhân nói phải.”

Hai người không chậm trễ nữa, rời khỏi tửu lâu, nhanh chóng chạy đến phố Ngự.

********************

Trời đã tối đen, nhà nhà thắp đèn thổi khói làm cơm, lại không rõ vì sao, tại phố Ngự lại là một màu đen kịt.

Bởi vì thời gian này quanh phố Ngự truyền ra lời đồn ma quỷ hoành hành, lại có cả người chết vì bị ma quỷ hút khô máu đến chết.

Hiện tại nhắc đến phố Ngự mọi người đều bán tín bán nghi, sợ sệt không dám đến gần, thậm chí không ai dám đi qua đây, nhất là buổi tối.

Thế mà tối nay, vẫn có người to gan tiến lại gần nơi này.

Chỉ thấy hai thân ảnh, một lam một trắng, lướt nhanh tiến vào trong phố.

Mà hai người này, không ai khác chính là Triển Chiêu và Vân Phù Dung.

Bước vào phố Ngự, không khí như chợt giảm xuống mấy độ, lạnh lẽo, u ám và cực kỳ âm trầm.

Tuyết phủ một màu trắng xóa.

Triển Chiêu nắm thật chắc Cự Khuyết kiếm trên tay, đi đằng trước nàng, biểu tình nghiêm túc thậm chí là dồn toàn lực như cảnh giác thứ gì đó.

Phù Dung thấy Triển Chiêu như vậy, liền hỏi khẽ:”Triển đại nhân, ngài sao vậy? Phát hiện ra điều gì khả nghi sao?”

Triển Chiêu giảm âm lượng nói:”…Không có gì. Vân cô nương cứ đi đằng sau Triển Chiêu, có nguy hiểm gì lập tức kêu lên, Triển Chiêu nhất định không để cô nương tổn hại một chút nào.”



Hiện tại trong lòng Triển Chiêu vô cùng hối hận vì mình đã không kịp nghĩ tới điều này mà để Vân cô nương đi cùng mình vào đây.

Lần trước chàng vào sâu trong phố này kiểm tra một chút, không những cảm thấy không khí nơi này vô cùng quái lạ, hơn nữa còn bị một cái bóng đen kỳ quái bay lơ lửng trên không trung tấn công.

Cự Khuyết kiếm của chàng chém vào mình nó mà nó không hề tổn hại gì, bị chém đứt đôi, đứt ba lại nhanh chóng hợp lại với nhau, điên cuồng tấn công chàng.

Chuyện quỷ dị thế này, Nam hiệp Triển Chiêu hành tẩu trên giang hồ lâu như vậy vẫn là lần đầu tiên gặp qua.

Trong lúc giao chiến, chàng bị bóng đen đó đâm mạnh vào ngực, cũng kỳ quái là, ngay sau đó bóng đen kia la hét đau đớn rồi bị văng ra, còn chàng thì bất tỉnh tại chỗ.

Đến khi tỉnh lại, bản thân vẫn nằm chỗ cũ, cũng không thấy bất kỳ ai xung quanh cả.

Chuyện lạ này, Triển Chiêu vẫn chưa kịp nói với Bao đại nhân.

Nhưng hôm nay vì quá muốn nhanh chóng bắt hai huynh đệ họ Ngô làm hại Lưu Thế Xương kia, mà chàng đã nhất thời quên chuyện này, còn để mặc Vân cô nương đi cùng mình vào nơi nguy hiểm.

Chàng rất tự trách, mặc dù biết võ công nàng cao như mình, nhưng bóng đen kia quá quỷ dị và kỳ quái, nàng cũng là nữ tử mà thôi, Triển Chiêu vẫn sợ mình không bảo hộ tốt người ta, không thể không lo lắng được.

Mà trong lúc Triển Chiêu vì vấn đề này làm cho bận lòng rối trí, Phù Dung đi phía sau chàng cũng trầm mặc không nói gì khác, nàng nhìn xung quanh, sau đó mới chậm chạp đáp lại.

“Phù Dung nhất định sẽ cẩn thận. Triển đại nhân không cần lo lắng cho ta.”

Từ lúc tiến sâu vào trong phố Ngự, nàng đã cảm thấy nơi này không bình thường.

Có một hơi thở cường đại không giống người đang quanh quẩn gần đây.

Hơi thở này…ừm, nàng nghĩ mình đã từng gặp ở đâu…một chút ý nghĩ lóe lên.

Là đồng bọn cứu quỷ ảnh lần trước tại Lưu gia thôn nàng gặp.

Hơi thở này mạnh hơn quỷ ảnh, còn tà ác hơn…giống như, giống như ma quỷ từ âm tào địa phủ bò lên.

Suy nghĩ này nhảy ra trong đầu, Phù Dung cũng không dám khinh xuất, đề phòng cảnh giác, mày nàng khẽ nhíu lại, theo sát sau Triển Chiêu.

Một đôi mắt xanh lè xanh lét khao khát thèm muốn nhìn chằm chằm vào hai thân ảnh đang dần tiến vào trong.

Hắc hắc hắc.

“Triển đại nhân, ta cảm thấy phố Ngự này rất kỳ quái.” Nàng ở đằng sau lên tiếng, Triển Chiêu đồng tình đáp lại một tiếng, thần sắc vẫn ngưng trọng như ban đầu.

“Ta nghe nói ở phố Ngự mới xây nên ba bốn cái tứ hợp viện, cũng không biết cái nào là của huynh đệ họ Ngô kia.”

Giờ này nàng có chút đau đầu hỏi.

Quên suy xét cái vấn đề này rồi.

Triển Chiêu nhíu mày, ”Đúng là có bốn cái, Triển Chiêu biết được hai cái ở phía Đông khu phố là của hai thương nhân từ Giang Nam đến. Còn hai cái ở phía Tây thì không biết.”