Chương 1: Chương 1 _ Quyển 1

Năm Bảo Nguyên thứ hai (công nguyên năm 1039), Đại Tống dưới quyền cai trị của vua Tống Nhân Tông Triệu Trinh.

Thiên hạ tương đối ổn định, có điều, tham quan, ác bá vẫn hoành hành khắp nơi, khiến lòng dân lo lắng, sợ hãi.

Kinh thành Biện Lương, có một Phủ Doãn Khai Phong do Bao đại nhân chấp quản, vô cùng nổi tiếng.

Dân chúng xa gần đều nghe qua thanh danh, vô cùng ngưỡng mộ vị đại nhân này, xưng tụng ngài là Bao Thanh Thiên.

Bao Thanh Thiên, thiết diện vô tư, chấp pháp nghiêm minh, không khϊếp sợ quyền uy hay nể vị tư tình.

Ban ngày xử án dương, ban đêm xử án âm.

Tương truyền chính là Văn Khúc Tinh Quân hạ phàm.

Mà lúc này, trong phủ Khai Phong, Bao Thanh Thiên đại nhân lại đang cùng với tả hữu đắc lực đứng hai bên, bàn bạc sự vụ quan trọng.

Tả hữu hai bên Bao đại nhân chính là Công Tôn Tiên Sinh, Công Tôn Sách và Ngự tiền tứ phẩm, đới đao hậu vệ, Nam hiệp Triển Chiêu.

“Đại nhân….” Công Tôn Tiên Sinh và Triển Chiêu nhìn nhau một cái rồi đồng thanh lên tiếng.

“Hoàng Thượng ra lệnh cho phủ Khai Phong nhất định phải bắt được hái hoa tặc về đền tội.”

Bao đại nhân nói.

Sự việc là thế này, hôm nay Bao đại nhân lên triều, Lý thượng thư ở Lại Bộ, Lý Bân trình tấu với hoàng thượng rằng, con gái của ông ta bị “Hoa Hồ Điệp” da^ʍ tặc bức hại.

Sự việc chưa dùng lại ở đó, Trần thượng thư ở Binh Bộ, Mễ thượng thư ở Hình bộ và Lục bộ tả thị lang Lý đại nhân cũng lần lượt lên trình tấu nữ nhi nhà mình xảy ra chuyện tương tự.

Án này xảy ra trong phạm vi phủ Khai Phong quản trị, vốn mấy ngày trước ở thường dân bách tính có nhà Trương và Lâm viên ngoại đến báo án.

Con gái hai nhà viên ngoại này cũng bị da^ʍ tặc bức hại đến không nhận ra hình người, phủ Khai Phong đang tiến hành điều tra.

Nhưng còn chưa điều tra và bắt được hung thủ thì án này lại đến tai Hoàng Thượng, hơn nữa phạm vi của hung thủ còn xâm hại đến khuê nữ các mệnh quan triều đình.

Hoàng Thượng nghe xong long nhan phẫn nộ, lại thêm Bàng thái sư một bên châm ngòi, Hoàng Thượng ra lệnh cho Bao đại nhân trong vòng năm ngày phải bắt được da^ʍ tặc.

Nếu không sẽ bãi bỏ chức quan.

Này sẽ bị bãi bỏ chức quan không khiến Bao đại nhân phiền muộn, mà điều ngài lo lắng chính là vụ án.

“Đại nhân, thuộc hạ nhất định sẽ bắt được “Hoa Hồ Điệp” về quy án, mong đại nhân ân chuẩn.”

Triển Chiêu nghe Bao đại nhân nói xong, lập tức hành lễ nghiêm nghị nói.

“Hoa Hồ Điệp này nhất định phải bắt, nhưng...” Công Tôn Tiên Sinh ở một bên suy nghĩ, sau đó nhìn Triển Chiêu nói.

“Này da^ʍ tặc hành tung bất định, võ công lại cao cường, ra tay không có quy luật, không dễ đối phó như những tên da^ʍ tặc tầm thường khác.”

Đây là điều Công Tôn tiên sinh lo lắng nhất.

Tốt nhất nên lập ra một kế hoạch hoàn hảo để bắt da^ʍ tặc.



“Tiên sinh nói rất đúng.” Bao đại nhân gật đầu sầu tư.

Lại tiếp, “Hiện trường hung thủ để lại bên người nạn nhân là một con “điệp”, ngoài ra không thể tìm được manh mối nào khác.”

Công Tôn Tiên Sinh nói đến đây, khiến Triển Chiêu nhớ đến một số vụ án tương tự xảy ra ở Hồ Châu ba năm trước.

Hung thủ sau khi gây án cũng để tại bên thi thể nạn nhân một con “điệp”, chỉ là nghe nói, y đã rơi xuống núi chết vào năm ấy.

Thật không ngờ, y chưa chết, giờ lại xuất hiện gây án.

Thật là đáng giận!

Triển Chiêu đem điều mình nghĩ nói ra với Bao đại nhân.

Mà trong lúc này, Triệu Hổ từ bên ngoài chạy vào, bẩm báo với Bao đại nhân, ngoài thành Tây phát hiện thi thể của một cô nương mười lăm, mười sáu.

“Triển hộ vệ, ngươi mau đến đó điều tra.” Bao đại nhân lập tức ra lệnh.

Triển Chiêu nói một câu “Thuộc hạ tuân mệnh” rồi cùng Triệu Hổ lập tức đi ngay.

******

Một bóng trắng xuất hiện tại thành Tây, đúng là hiện trường phát hiện thi thể của thiếu nữ do “Hoa Hồ Điệp” bức hại.

Trên đầu nàng đội đấu lạp, vải trắng dài qua mặt, không ai nhìn rõ được khuôn mặt nàng.

Bóng trắng nhẹ nhàng đi vào đám đông đang vây xem thi thể, qua tấm vải trắng che mặt, nàng nhìn trên thi thể nữ tử đã chết, khuôn mặt cơ hồ không nhìn ra hình dạng ban đầu, quần áo rách tả tơi, lộ thiên da thịt những vết bầm tím kinh người.

Ắt hẳn trước lúc chết đã bị hành hạ tàn nhẫn.

Bên cạnh thi thể có một con bướm.

“Hoa Hồ Điệp!”

Nữ tử bạch y nhẹ nhàng lẩm bẩm một câu, trong mắt không có cảm xúc gì.

Nàng vừa đi ra khỏi đám đông, lập tức nhìn thấy một bóng áo đỏ chạy tới bên này.

Bóng áo đỏ nhẹ nhàng đi lướt qua người nàng, trực tiếp lọt vào đám đông.

“Triển Chiêu” Nàng quay lại nhìn, cười khẽ.

Gặp được chàng rồi!

Thấy người của phủ Khai Phong tới rồi, bách tính đang vây quanh liền thức thời rẽ sang hai bên.

“Triển đại nhân, thi thể này mới được phát hiện sáng nay.” Triệu Hổ lên tiếng.

Triển Chiêu xem xét thi thể, sự tức giận ngày càng ra tăng.

Bên cạnh Vương Triều liền chỉ tay, ” Bên người thi thể có một con bướm.”



Triển Chiêu cũng nhìn thấy.

Sau đó, bọn họ tra ra được thân phận của nữ tử này, là con gái thứ hai của nhà Lương viên ngoại ở thành Tây.

Lại qua ba ngày nữa, số thi thể nữ tử bị da^ʍ tặc hại chết tăng thêm năm người.

Bao đại nhân ngồi bên văn án làm việc hết sức lo lắng.

Hạn mà Hoàng Thượng cấp chỉ còn có hai ngày, nhưng hiện tại vẫn chưa bắt được ác tặc.

“Đại nhân, xin bớt lo lắng. Triển hộ vệ vẫn đang ở bên ngoài tra án, nhất định có manh mối.”

Công Tôn Tiên Sinh thở dài.

Bản thân ngài cũng lo âu không kém, đại nhân mấy ngày nay bị án sự quấn thân không màng ăn, ngủ, trên triều còn bị Bàng thái sư dậu đổ bìm leo.

Thật là nước sôi lửa bỏng lại còn bị kẻ địch đổ thêm dầu vào lửa, phiền muộn thật nhiều.

***********

Kinh Thành Biện Lương vào đêm, là thời cơ thật thích hợp để làm những chuyện “tốt” của những kẻ có ý đồ “tốt”.

Một bóng đen lướt qua cành cây, đáp xuống một tiểu viện.

Bóng đen mắt la mày liếc nhìn quanh quất, thấy tiểu viện im ắng, không có người, liền cười xấu xa hướng vào bên trong.

Vào sâu bên trong tiểu viện, bóng đen nhìn thấy một thân hình lả lướt dưới ánh đèn vàng hắt lên cánh cửa trong phòng trước mặt.

Hắn ta liếʍ liếʍ đôi môi khô khốc, nhìn kìa nhìn kìa, cái thân hình lả lướt kia thật khiến người ta thèm khát phát điên.

Bóng đen này chính xác là “Hoa Hồ Điệp” trong truyền thuyết.

Y nghĩ, hôm trước đã ở bên thành Tây thưởng thức một người, vậy hôm nay ta đổi thành Đông.

Trong lòng y không ngừng ca ngợi sự thông minh của mình.

Bọn quan phủ ngu ngốc kia làm sao có thể đoán được mà chạy tới đây bắt y được chứ.

Y càng thêm đắc ý, y lướt chạy đến bên đình, nhảy lên xà rồi đứng trước cửa có bóng dáng yểu điệu bên trong.

Tiểu viện này là nơi khuê nữ của Mộc viên ngoại nghỉ ngơi.

Hôm trước y có vô tình nhìn thấy dung nhan con gái lão ta, lúc ả đi ra ngoài.

Dung nhan kia, thân hình kia, quả là xinh đẹp yêu kiều, lại còn lả lướt, đặc biệt hợp khẩu vị của y.

Lần đầu nhìn thấy ả, y đã biết ả thật dâʍ đãиɠ, nhìn thấy vẻ mặt giả tạo trong sáng ngây thơ của ả, y thật muốn xem vẻ mặt ả phóng đãng dưới thân mình.

Đêm nay, ả sẽ không thể thoát khỏi y.

Hắc hắc hắc.