Chương 14: Cảnh xuân sau núi giả

Uyển Uyển đã liên tiếp năm ngày nằm ngốc trong vương phủ, cũng trong 5 ngày này nàng không gặp Chu Trăn. Mấy năm nay Uyển Uyển cũng tiết kiệm được chút ít vốn riêng, mua được một căn nhà nhỏ cách Vương phủ 10 con phố.

Mỗi ngày ở đây sợ bóng sợ gió cũng không hay ho gì. Nàng cân nhắc một chút, xót xa nghĩ tình cảm 7 năm trước giữa nàng và hắn, hiện tại còn được mấy, giờ phút này chỉ còn toàn nghi kỵ và phiền chán lẫn nhau, vì vậy hôm nay, Uyển Uyển quyết định rời khỏi Vương phủ.

Đương mùa sen, đầm sen ở hậu hoa viên Vương phủ đẹp lung linh. Ráng chiều phủ lên những đóa sen trắng ngần thứ ánh sáng mê hoặc nhất thế gian,vừa rực rỡ, vừa man mác buồn. Tiếng ve hòa với làn gió nhè nhẹ như dệt lên một bản nhạc mê ly vô sầu, vô lo. Tất cả hệt như một bức tranh tiên cảnh, nhưng cảnh đẹp trước mắt, nó lại chẳng thuộc về nàng.

Uyển Uyển đứng bên hòn giả sơn sững sờ trong chốc lát, đột nhiên một cánh tay từ phía sau đột ngột ôm lấy eo nàng, kéo mạnh nàng vào sâu sau núi giả.

Uyển Uyển còn chưa kịp phản ứng thì đã bị nhét một đồ vật có mùi thuốc đông y ngai ngái vào miệng.

Mùi hương từ thân thể người phía sau vấn vít quanh mũi, một mùi hương không thể nào quen thuộc hơn. Miệng bị bịt quá chặt, không nhả ra được, chỉ đành nuốt xuống, theo độ lớn ước chừng là dược hoàn.

“Ngươi cho ta ăn cái gì?” Nàng tức giận, lập tức quay đầu hổn hển nói.

Chu Trăn ngược lại cực kì vui vẻ, mỉm cười nhu hòa như gió xuân, làn mắt tựa thu thủy dịu dàng nhìn nàng hệt như ánh nhìn của Triệu Văn Quên - một công tử vừa nho nhã, lại ôn nhuận, nói tóm lại là thần thái không nên và không thể xuất hiện trên gương mặt hắn. Hắn cứ như thế nhẹ nhàng mỉm cười nhìn nàng. Uyển Uyển thấy hắn không nói gì, quay người định rời đi, lại bị hắn mạnh mẽ kéo lại, giam chặt nàng vào l*иg ngực của hắn. Lưng Uyển Uyển bị ép dán vào hòn giả sơn vừa lạnh, vừa cứng, người trước mặt thì áp sát người nàng, rủ mắt, vừa cười vừa nói: “Mị dược”, bàn tay lạnh buốt khẽ nâng cằm nàng để nàng nhìn thẳng vào mắt hắn, “Gia thật vất vả mới lấy được, liền vội vàng mang đến cho ngươi nếm thử.”

Dược tính của thuốc này quả thực lợi hại, chẳng mấy chốc thân thể nàng đã nóng bừng, từ bụng dưới bốc lên một ngọn lửa khô nóng khó chịu, khiến toàn thân nàng ngứa ngáy đến phát điên.

Chu Trăn buông nàng ra, cúi đầu lấy ra một phong thư từ tay áo, lại ngẩng đầu nhìn nàng, ánh mắt lạnh băng, như thế người vừa rồi ôn hòa mỉm cười tựa gió xuân ban nãy là một người khác.

“Sư huynh tốt của ngươi đưa tin đến cho ngươi,” hắn ném phong thư kia về phía Uyển Uyển, “Khi đó ngươi cùng người sư huynh tốt đẹp của mình cao chạy xa bay, bây giờ còn quay lại kinh thành làm gì? Thật buồn nôn.”

Uyển Uyển cầm thư, cau mày. Khí tức có chút bất ổn, giọng nói cũng theo đó run rẩy, không phải vì sợ hãi mà nàng biết thuốc đã bắt đầu có tác dụng. “Đến kinh thành, là do hoàng mệnh không thể tránh, không phải sao? Vương gia, ngài nếu cảm thấy ta kinh tởm, sao còn năm lần bảy lượt dây dưa với ta không buông, lãng phí thời gian vàng ngọc của ngài.”

Hạ dược nàng, quả thực là một việc làm quá đáng, nhưng ai mà không biết Chu Trăn xưa nay ngang ngược phách lối, hành xử hoang đường, đâu có quan tâm đến luân thường đạo lý. Hắn thích liền làm, chính xác là một kẻ không biết trời cao đất rộng là gì.

Chu Trăn nhìn nàng chằm chằm, nàng vịn vào tảng đá mở miệng thở hổn hển, hốc mắt đẫm lệ, da thịt trắng nõn như hoa lê cũng bắt đầu phiếm hồng, tựa như đóa hoa đào nở rộ, xinh đẹp động lòng người.

Uyển Uyển cảm thấy vô cùng khó chịu, đầu óc nàng bắt đầu ong ong, thần trí mê đi, không còn tỉnh táo nữa, nhân lúc còn một tia lý trí, nàng nhào đến, nắm lấy ống tay áo hắn, “Ngươi gϊếŧ ta đi! Gϊếŧ ta đi!” Uyển Uyển ngồi sụp xuống, một tay che đôi mắt ướt nhòe, khóc tức tưởi.

“Bảy năm trước, là ngươi thất hứa, nợ này không trả xong, ngươi còn muốn chết?” Hắn tức giận hất văng nàng ra, lùi về phía sau một bước.

“Ta không có thiếu nợ ngươi gì cả… Ngươi thả ta ra, van cầu người, thả ta ra…”

“Thả ngươi? Một chút nữa thôi, xem xem ngươi có cầu bản vương hảo hảo cưỡi lên ngươi không.” Nói xong liền kéo Uyển Uyển dậy, đẩy lưng nàng dựa vào tường, hung hăng hôn xuống cánh môi nàng.

Tác dụng của thuốc quá mạnh, toàn thân Uyển Uyển như đang bốc cháy, trái tim cũng bị ngọn lửa hừng hực thiêu rụi, ngọn lửa hung hãn nuốt lấy thân thể nàng, thiêu rụi cả tia lý trí cuối cùng. Nào thâm thù đại hận, nào yêu ghét, nào những đau khổ, dằn vặt dây dưa giữa hai người họ, nàng đều không nhớ được nữa, giờ phút này nàng chỉ khát cầu hắn đến dập tan ngọn lửa đang hành hạ nàng đây.

Uyển Uyển tham lam hút lấy chút thoải mái từ bờ môi mát lạnh, thân thuộc kia, bàn tay nhỏ bé vội vã cùng chật vật kéo áo bào của hắn, như thể hắn là cây cỏ cứu mạng duy nhất của nàng, là ốc đảo tươi xanh còn nàng chỉ là 1 kẻ hành khất vô vọng giữa sa mạc nóng bỏng, cánh tay trắng nõn ôm ghì lấy bờ vai rộng của hắn, nhón chân áp mặt lên hõm cổ hắn mà cọ sát, thân thể như xà yêu bám dính trên người hắn.

Chu Trăn vươn ngón tay thon dài vuốt ve nhũ tiêm mềm mại, sau lại kẹp lấy cọ xát, xoa bóp kiều nhụy phấn hồng. Qua lớp quần áo nhũ tiêm nhanh chóng trở nên cương cứng. Ái dịch bên dưới không cách nào kiềm chế, thấm ra càng ngày càng nhiều.

Nàng lắc đầu, đột nhiên thanh tỉnh trong chốc lát, ý thức được mình đang ở nơi nào, thất kinh hô lên: “Không được... Không thể ở đây, về phòng,... Về phòng có được không?”

“Không kịp nữa!” Dục hỏa trên người hắn tùy tiện bị nàng khơi lên, ngay lúc này đây cũng thiêu đốt tâm can hắn. Ban đầu là hận ý, vì vậy hắn mới buông ra những lời khắc nghiệt, độc ác như vậy, sau là lửa tìиɧ ɖu͙©, khiến hạ thân hắn cương cứng, trướng đau.

Bình thường nàng luôn sắm một bô dạng tiên sinh thanh thuần không dính bụi trần, dáng vẻ ấy khiến hắn không chịu nổi, cảm thấy thật chướng mắt.

Lúc này ngọn lửa nɧu͙© ɖu͙© đã hoàn toàn thiêu rụi chút thanh tịnh cuối cùng của nàng, sự khô nóng từ sâu bên trong như hàng ngàn con kiến bò khắp thân thể ngứa ran, khó chịu, chậm rãi tra tấn từng tấc da tấc thịt của nàng. Uyển Uyển không còn sức chống cự nữa, mệt mỏi thả trôi ý chí.

Nàng vươn người, tìm kiếm bờ môi mát lành của hắn,đầu lưỡi nàng khéo léo không ngừng truy đuổi lưỡi hắn, để cho hắn xâm nhập vào trong cái miệng nhỏ nhắn mềm mại của nàng… triền miên hôn. Chưa đủ, vẫn chưa đủ. Thân thể nàng chỉ cảm thấy trống rỗng, cô đơn cực hạn, khao khát được lấp đầy.

Cả người nàng mềm nhũn trèo lên người hắn, bàn tay lần mò đi xuống hông hắn đυ.ng chạm linh tinh thành công trêu chọc hắn triệt để. Chu Trăn chịu không nổi dụ hoặc của nàng, nhanh chóng giật phăng quần áo Uyển Uyển, một tay che miệng để nàng không phát ra tiếng. Khuôn mặt anh tuấn thuần thục cúi đầu vùi vào đôi bồng đào no đủ, tuyết trắng kia, đầu lưỡi đưa ra khẽ liếʍ, cắn hạt nhũ tiêm mê người. Uyển Uyển kiều mị rêи ɾỉ phát ra những tiếng ô ô đáng thương.

Uyển Uyển khẽ cựa quậy, Chu Trăn lập tức giang tay siết chặt eo nàng, không cho nàng nhúc nhích, cứ thế dựa sát vào người hắn. Mắt Uyển Uyển đỏ bừng, kinh ngạc nhìn hắn. Chu Trăn tiến lại gần hơn, chóp mũi chạm vào chóp mũi nàng, thân mật nói: “Muốn hay không muốn?”

Đôi mắt nàng mê man, từng hạt châu trong suốt thi nhau chảy xuống từ đôi mắt hạnh đẹp như lưu ly: “Ô ô… Muốn… thϊếp muốn…” Nàng khóc, ôm siết lấy cổ hắn cầu xin. Hắn gật xuống nội y,làm cho vật nam tính đặc biệt của đàn ông đã cứng từ lâu bật ra, áp chặt nàng vào bức tường đá phía sau.

“Được, liền sủng ái nàng.” Cánh môi hắn dán sát vào bên tai nàng mơn trớn, hơi thở quẩn quanh bên vành tai như trêu chọc, lại như một lời dụ tình vừa ngọt ngào vừa mê hoặc, bên dưới cũng không nhàn rỗi, lửa nóng quen thuộc tìm đến lối vào vùng đất cấm đã sớm ướŧ áŧ của nàng. Nơi ấy vì động chạm của hắn mà càng thít chặt, tiết ra nhiều ái dịch hơn, “Nào, đừng thít lại.” Hắn vỗ vỗ mông nàng, cưng chiều.

Hoa huyệt ướŧ áŧ, ấm nóng, bao chặt lấy nóng bỏng nhiệt tình của hắn, mềm mại hấp thụ hắn chặt chẽ khiến hắn cơ hồ muốn phát điên.

Hắn rõ ràng biết những điểm mẫn cảm của nàng, thành thục tìm đến những chỗ kia, ra sức phát tiết nhiệt tình bên trong nàng. Nàng kêu lên khe khẽ, toàn thân run rẩy vì kɧoáı ©ảʍ.

“Xuỵt, đừng kêu, nàng muốn gọi mọi người đến đây sao?” Chu Trăn che miệng nàng lại, tiếp tục luật động.

Uyển Uyển hai mắt mơ hồ, đầu óc trống rỗng, thân thể run rẩy vì kɧoáı ©ảʍ nɧu͙© ɖu͙©.

Nàng thở gấp, mềm nhũn, không còn chút khí lực dựa vào vách đá, hoa huyệt không ngừng tiết ra chất lỏng chảy xuống bụng dưới của Chu Trăn, nhưng vật nam tính trong cơ thể hắn vẫn đang cương cứng vô cùng, nhìn dáng vẻ yếu đuối của nàng trong l*иg ngực.

Không còn cách nào khác, hắn bế bổng cái mông mềm mại của nàng lên, trước rút vật nóng ra. Hai mắt mỹ nhân đẫm lệ, mông lung nhìn hắn, cánh môi đỏ mọng vì nụ hôn của hắn khẽ cong lên lầm bầm: “Chưa đủ, chưa đủ…”

Chu Trăn bị bộ dạng này của nàng làm cho thần hồn điên đảo, vật nam tính rời khỏi rồi lại cuồng dã đâm vào. Va chạm quá sâu làm cho nàng khó chịu nức nở hô lên: “Sâu quá…. Chàng ra ngoài, đau thϊếp… A…”

Hắn bỗng nổi cơn xấu tính, hung hăng che miệng nàng lại, ám muội trêu đuà nàng: “Nàng nói xem, một lát nữa có người đến thì làm sao bây giờ?”

Uyển Uyển nửa tỉnh nửa mê, câu được câu không nghe ra ý tứ của hắn, bỗng bị dọa đến hoa huyệt thít chặt, đáng thương lắc đầu.

“Đúng là không có tiền đồ.” Chu Trăn buông tay, cúi đầu hôn nàng, đem những tiếng nấc nghẹn ngào của nàng toàn bộ nuốt vào trong bụng, hạ thân bên dưới vẫn không ngừng lắc lư theo tiết tấu.



“Ta mệt mỏi, ngươi nhanh lên một chút…” Chu Trăn không dám cho nàng dùng thuốc quá mạnh, hiện tại tác dụng của thuốc đã bay đi phân nửa, nàng đã lên cao trào nhiều lần, cơ thể mệt mỏi không chịu nổi, bù lại lý trí cũng quay trở về.

“Sao lại muốn nữa?” Chóp mũi hắn thân mật cọ vào vành tai nàng, “Nàng ra thật nhiều…” Hắn đưa tay chạm vào nơi hai người đang giao hợp, ái dịch vẫn không ngừng trào ra từ hoa huyệt của nàng, ướt đẫm tay hắn. Uyển Uyển nhìn cảnh tượng da^ʍ mĩ trước mặt không khỏi quay đầu đi.

Khóe miệng hẳn nhoẻn cười, áp sát nàng hơn, thắt lưng động mạnh đưa nóng thiết xuyên vào nơi tư mật của nàng, dùng sức xâm nhập thật sâu.

Uyển Uyển cảm thấy người hôm nay bị trúng dược dường như không phải là nàng mà là hắn. Người nào đó làm bao nhiêu cũng không thấy đủ, cơ thể nàng đã đến cực hạn, mệt mỏi đầu hàng nhưng kẻ nào đó đã tước sạch vũ khí rồi vẫn ra sức tiến lên, khiến nàng cảm thấy cực kì bi phẫn.

Cứ thế nam căn tráng kiện một lần lại một lần ra vào đóa hoa.

Chu Trăn tiếp tục muốn nàng trên dưới mười lần mới cam tâm thả lỏng, theo một tiếng trầm khàn gầm nhẹ, bạch dịch nóng rực phun trào ra..

Bình thường hắn đều phóng ra bên ngoài, nhưng hôm nay lại trực tiếp bắn vào bên trong nàng.

Uyển Uyển giật mình, lập tức muốn tránh thoát, hắn lại cười tà, siết chặt lấy eo nàng không cho nàng động đậy.

“Vô liêm sỉ…!”