Chương 28: Thánh thú
Lâm Lập Hạ cảm thấy mình thật là đen đủi . Lại nói nàng cũng là có ý tốt kia mà, dù sao nàng và Mạch Tuệ là hai cô gái yếu đuối ở chỗ đó cũng chỉ biết làm trở ngại cho bọn họ, cho nên nàng muốn cùng với Mạch Tuệ chạy trốn đến chỗ an toàn trước, để cho bọn họ vui vui vẻ vẻ đánh một trận sau đó tìm đến chỗ hai người. Nhưng nào biết chạy hăng say quá liền đem Mạch Tuệ quăng đi đâu mất, bết bát hơn chính là, nàng lại rơi vào "Độc thủ" rồi.
Hiện tại hai tay nàng đang bị một sợi dây buộc lại, bị tiểu nhị kia ném tới một chỗ giống như phòng chứa củi. Cửa sổ bị che lại kín mít, ngoài cửa đoán chừng cũng có người coi chừng, nàng nhìn dây treo cổ tự tử cũ nát trên trần nhà, có chút bi ai nghĩ, quả nhiên khắp nơi gặp phong ba bão táp mới đúng là "Cuộc sống".
Lâm Lập Hạ dựa vào trên tường mượn lực, cố gắng nâng tay lên muốn cởi sợi dây ra, nhưng sợi dây trói này thật sự là bền chắc, cuối cùng nàng không thể không buông cánh tay đau nhức xuống ngồi vào một băng ghế nhỏ vẫn tính là sạch sẽ bên cạnh.
Nàng nghĩ tới vừa rồi mấy người kia gọi tiểu nhị ca là "Tam Đương Gia" , xưng hô này cũng không xa lạ, nhóm người thủ lĩnh sơn trại trên TV không phải suốt ngày xưng là "X đương gia" "Y đương gia" sao.
Lâm Lập Hạ lúc này mới phản ứng lại , sơn trại? Như vậy nói cách khác nhóm người này cùng với vị nữ tử áo đỏ kia là cùng một băng đảng sao? Lúc nãy Tam Đương Gia dọc theo đường đi đều cầm miếng vải che mắt của nàng, đến nơi này mới bỏ xuống, nói cách khác nàng bị đưa đến một nơi không thể dễ dàng bị người khác phát hiện được?
Đại bản doanh sơn trại — trong truyền thuyết?
Lâm Lập Hạ thật muốn vì mình mà lau đi giọt nước mắt chua cay, vậy phải làm sao bây giờ, Trọng Lương bên kia cũng không biết thế nào, Mạch Tuệ bị ném ở nơi nào cũng không biết, cuộc hành trình tốt đẹp vừa mới bắt đầu thôi mà, trắc trở liền ập tới, thế giới này cũng thật là bi thống mà.
"Chuyện nguy hiểm càng mang tới tính khiêu chiến cho chúng ta."
Nhắm mắt lại, trong đầu đột nhiên hiện lên những lời này, nàng nghĩ chính mình vừa rồi còn nói như vậy với Mạc Tử Huyền. Nghĩ tới đây suy nghĩ của nàng từ từ yên tĩnh trở lại, nâng môi lên cười nhạt. Đúng rồi, đây cũng là một phần tốt đẹp của cuộc hành trình , ngắm cảnh đẹp làm sao có thể không đυ.ng tới mấy nhân vật phản diện đây? Nàng nghĩ tới những bọn quái vật hình thù ký quái trong game online mình từng chơi, những thứ trước mắt này không phải là bọn chúng sao?
Lâm Lập Hạ chậm rãi mở mắt, ánh sáng trong con ngươi chớp động, trò chơi bây giờ mới mới bắt đầu.
Nàng đứng dậy đi tới bên tường, ngồi trên mặt đất dựa vào tường, nghiêng cổ bắt đầu hết sức chăm chú cởi bỏ sợi dây đằng sau.
Một phút… Hai phút… Ba phút…
Cơ thể căng thẳng của Lâm Lập Hạ đột nhiên nới lỏng, hít thở từng hơi từng hơi. Cổ tay chua xót, cổ cũng bởi vì giữ vững một tư thế mà khẽ đau nhức. Nàng xoay xoay cổ nghỉ ngơi mấy phút liền lại bắt đầu lặp lại động tác vừa rồi.
Sợi dây thừng buộc rất chặt, nàng dùng móng tay từng chút từng chút nới ra, đầu ngón tay yếu ớt đã bắt đầu có cảm giác đau đớn.
Nghỉ ngơi một lúc lại tiếp tục lặp lại , nửa giờ sau Lâm Lập Hạ cuối cùng cũng cởi được sợi dây trói.
Nàng vươn tay xoa cổ tay của mình, cúi đầu nhìn đống dây dợ dưới mặt đất. Hừ hừ, đã hoàn thành bước đầu tiên rồi, kế tiếp là…
"A!!!" Một tiếng tiếng kêu thê lương từ trong phòng củi vang lên.
Đại hán đang ngủ gật ngoài cửa bị kinh sợ, cả người chấn động, buồn ngủ chạy mất không còn bóng dáng. Mày rậm của hắn tạo thành một chữ “Xuyên” to lớn, nhấc chân lên nặng nề đạp vào cửa một cái, "Ngươi cái thằng nhóc kia, gọi quỷ cái gì mà gọi! Quấy rầy lão tử ngủ, có phải chán sống rồi hay không?!"
Hắn hùng hùng hổ hổ lại dựa vào cạnh cửa chuẩn bị tiếp tục cảnh xuân trong mộng của mình, nhưng lại đột nhiên cảm thấy có chỗ không đúng. Thế nào bên trong không có bất kì một tiếng động gì vậy?
"Này, tên mặt trắng nhỏ kia," Hắn đập mạnh cửa, "Ngươi làm sao vậy?"
Bên trong cửa một mảnh tĩnh lặng.
"Ông nội ngươi, lão tử đang nói với ngươi đấy." Đại hán mắng.
Bên trong cửa vẫn không có ai đáp lại như cũ.
Đại hán lần này mới có chút luống cuống, Tam Đương Gia cũng đã nói tên mặt trắng nhỏ này là con dê béo, nếu là xảy ra chuyện gì hắn cũng không thể gánh vác được! Đại hán lấy cái chìa khóa từ bên hông ra mở khóa cửa, trong miệng còn không ngừng kêu gào, "Ta nói thằng nhóc, ngươi cũng đừng có nghĩ giở trò gì với lão tử, cẩn thận ta bóp nát tay chân ngươi ."
Khóa "Lạch cạch" một tiếng mở ra, đại hán đẩy cửa ra nhìn xung quanh một chút, ah, tên mặt trắng nhỏ kia đâu rồi?
Lâm Lập Hạ núp đằng sau cánh cửa chợt lóe ra, trong lòng lẩm nhẩm "Một, hai, ba", giơ băng ghế lên hung hăng đập vào đầu tên đại hán.
Đại hán không ngờ tới mặt trắng nhỏ kia thế mà lại núp ở phía sau hắn, đầu bị đập đau đớn không chịu nổi. Hắn ngoan độc nghiêng đầu, bàn tay tráng kiện nắm lấy cổ tay của Lâm Lập Hạ, một bàn tay khác hướng trên mặt nàng chào hỏi."Con mẹ nó Tiểu Tạp Chủng, lại dám đánh lén lão tử!"
Cả người Lâm Lập Hạ có gắng xoay chuyển, mặt coi như là tránh thoát được một chút, bả vai lại bị vỗ đến tê dại. Nàng dùng sức cắn răng, cong đầu gối lên hung hăng hướng □ đại hán thúc vào, "Đi tiên sư mày! Lão tử chính là đánh lén ngươi đấy!"
Đại hán cặp mắt trợn to, □ truyền tới đau đớn làm hắn phải buông lỏng kiềm chế đôi tay Lâm Lập Hạ ra, hai chân khép chặt lại. Con mẹ nó! Đau chết lão tử!
Lâm Lập Hạ đưa tay trái không bị thương ra cầm băng ghế trên mặt đất lên một lần nữa, mặt cười âm hiểm tiến gần đại hán, phi, cô nãi nãi ta hiện tại dạy ngươi cái gì gọi là người nhỏ trí lớn!
Thổi thổi bụi bậm trên tay Lâm Lập Hạ tiêu sái hất sợi tóc trên trán mình, nàng đập mười cái tươi sống thì đại hán kia mới hôn mê bất tỉnh, KAO, người gì mà to như vậy không biết ăn cái gì mà lớn!
Đưa tay chạm vào bả vai phải mình một cái, nàng bị đau đến nhíu mày, đoán chừng là đã bị bầm tím một mảng lớn rồi. Trên mặt đổi lại vẻ mặt bi phẫn, trong lòng nàng hô lớn, "Cách mạng còn chưa thành công, đồng chí vẫn cần cố gắng nhiều hơn nữa!"
Tay trái của nàng vén vạt áo trường sam của mình lên học mấy anh hùng hảo hán trên TV dùng sức vung lên đi ra khỏi cửa.
Lại nói phía Trọng Lương bên kia, chờ hắn đem báo tuyết đánh bất tỉnh trên mặt thì cũng đã qua một canh giờ rồi, hắn nhấc kiếm lên chuẩn bị kết thúc sinh mạng của con vật này, lại bị Mạch Tuệ chạy đến lớn tiếng ngăn lại.
"Trọng Lương! Dừng tay!"
Trọng Lương dừng động tác trong tay lại, quay đầu nhìn Mạch Tuệ không nói lời nào.
Mạch Tuệ từ từ đi tới, "Báo tuyết này không thể gϊếŧ."
Trọng Lương trầm mặc như cũ nhìn nàng.
"Người sáng không nói lời tối, ta đúng là phụng mệnh tới bảo vệ Lâm đại tiểu thư," Giờ phút này trên mặt Mạch Tuệ đã không còn vẻ ngây thơ như bình thường, ánh mắt mang theo sắc bén.
" Người áo đen ngày đó là đồng bạn của ngươi?" Trọng Lương hỏi.
Mạch Tuệ gật đầu một cái, "Thiên hạ đệ nhất sát thủ thế mà lại đi theo bên người Lâm đại tiểu thư, ta không thể không hoài nghi." Ban đầu nàng cho là Trọng Lương biết được tin tức kia mới ẩn núp bên người Lâm Lập Hạ, nhưng bây giờ nhìn lại, hình như hắn cũng không biết.
Trọng Lương thu hồi kiếm trong tay, "Bây giờ nàng là cố chủ của ta."
"Đã như vậy, hi vọng sau này sẽ không có một ngày trở thành kẻ địch." Mạch Tuệ nói, dù sao, hắn đã từng là Hắc Lang, chính là đệ nhất sát thủ.
di.en.da.n.le.quy.don
"Ngươi biết vị Mạc công tử này là người phương nào không?" Mạch Tuệ chậm rãi nói ra, "Hắn là Tứ hoàng tử đương triều, Lý Huyền."
Lý Huyền? Trọng Lương nhăn mày lại.
"Ta mới vừa nhận được tin tức, mấy ngày trước hoàng thượng tra ra thánh thú năm đó Tây Vực cống hiến cho triều là bị Âm Phong Lĩnh cướp, Tứ hoàng tử lần này là phụng hoàng mệnh tới tiêu diệt Âm Phong Lĩnh đồng thời mang thánh thú về."
Trọng Lương nghe vậy nhìn báo tuyết trên đất một cái, xoay người chuẩn bị rời đi, "Đúng rồi, tiểu thư đâu?"
"Tiểu thư bị người mang đến Âm Phong Lĩnh rồi, chẳng qua là ta đã phái người âm thầm bảo vệ nàng." Mạch Tuệ nói, "Tứ hoàng tử mới vừa rồi đã đi theo nữ tử áo đỏ kia tìm được Âm Phong trại, Mạc Bất Phá nhận được tín hiệu của hắn đang dẫn người chạy tới nơi đó."
" Âm Phong trại ở chỗ nào?" Trọng Lương hỏi.
"Ta và ngươi cùng đi nhận tiểu thư." Mạch Tuệ vỗ tay một cái, một người áo đen đi ra từ chỗ tối, nàng phân phó nói, "Đem thánh thú đưa đến quan phủ."
Người áo đen gật đầu một cái liền khiêng báo tuyết lên nhanh chóng biến mất trong tầm mắt của bọn họ.
Trọng Lương cùng Mạch Tuệ trầm mặc cùng nhau hướng tới Âm Phong trại.
* * *
Lại nói về trong khuê phòng của Đại Trại Chủ Âm Phong trại, Mạc Tử Huyền bị nhuyễn tiên trói mạnh mẽ ném lên trên giường.
Vừa rồi nữ tử áo đỏ xinh đẹp cởϊ áσ ngoài trên người mình ra, lộ ra da thịt bóng loáng tinh tế. Nàng thiên tư bách mị đi đến cạnh giường nhìn vị công tử tuấn mỹ nói, "Công tử, hôm nay ta sẽ phục vụ chàng thật tốt?"
Mạc Tử Huyền mỉm cười, không thấy chút hốt hoảng nào, "Di nương thật biết nói đùa, tiểu chất sao có thể xứng được?"
Nữ tử áo đỏ nghe vậy sắc mặt cứng đờ, sau đó lại cười duyên , "Công tử cũng thật là biết nói đùa." Tay ngọc thon thon xoa xoa l*иg ngực của Mạc Tử Huyền, một cái lại một cái khẽ cọ.
Bo.Cong.Anh..dien.d.an.le.q.uyd.on
"Di nương mới thật biết nói đùa, " Mạc Tử Huyền vẫn không có một chút khó chịu nào, nụ cười trên khuôn mặt tuấn mỹ càng hiện ra nho nhã, "Di nương năm nay sợ là đã bốn mươi tuổi đúng không, tiểu chất sao có thể để cho di nương mệt nhọc chứ?"
Ánh mắt của nữ tử áo đỏ bừng bừng tức giận, hai tay vốn mềm mại không xương nắm chặt áo của hắn, trong giọng nói mang theo uy hϊếp nói, "Công tử, ngươi cũng đừng hồ đồ. Ta chính là hương thơm tuổi trẻ đấy."
Mắt phượng của Mạc Tử Huyền nửa hí, môi mỏng khẽ nhếch, "Di nương tám năm trước cũng đã ba mươi mấy tuổi rồi, hiện tại chẳng phải là tuổi hơn bốn mươi sao?"
Lời nói lạnh nhạt lại như gai nhọn đâm vào trong lòng nữ tử áo đỏ, nàng trầm mặt xuống âm trầm nhìn nam tử lịch sự nho nhã trước mắt, "Làm sao ngươi biết?"
Mạc Tử Huyền cười nhạt, "Di nương nói xem?"
Nữ tử áo đỏ bắt đầu không kiên nhẫn vươn tay quấn lên cổ của hắn, "Tiểu tử, cô nãi nãi ta không có thời gian chơi đùa với ngươi." Nam tử này thế mà lại biết số tuổi thật của nàng, mặc dù nụ cười tràn ngập khuôn mặt, mở miệng "Di nương" ngậm miệng “Di nương”, tràn đầy ý giễu cợt, làm nàng vô cùng tức giận.
Mạc Tử Huyền xem như không thấy sự tức giận của nàng lại mở miệng nói, "Người đời ai cũng biết trong Âm Phong trại Nhị Đương Gia dùng võ nghệ nổi danh, Tam Đương Gia lấy âm lãnh nổi danh, lại ít người không biết Đại Đương Gia là một nữ tử." Nói tới chỗ này hắn ngừng lại nhìn nàng một cái, "Hơn nữa đã bốn mươi mấy tuổi còn mang diện mạo hai mươi tuổi." Màu trà trong mắt hắn hình như mang theo một tia cười nhạo báng.
Nữ tử áo đỏ, cũng chính là Đại Đương Gia chân chính của Âm Phong trại, ánh mắt quyến rũ nổi lên sát ý, nàng nhìn chằm chằm vào Mạc Tử Huyền lạnh lẽo nói, "Vốn cho là một công tử tuấn mỹ như vậy thu vào cũng thật tốt, lại không nghĩ rằng là một người lắm mồm lắm lưỡi như vậy." Ngón tay dần dần buộc chặt, nàng lại không nhìn thấy một tia sợ hãi nào trong mắt của Mạc Tử Huyền.
"Đại Đương Gia cũng không lo lắng hai con thánh thú kia sao?" Mạc Tử Huyền nhàn nhạt mở miệng.
Nữ tử áo đỏ sầm mặt, "Ngươi rốt cuộc là ai?"