Chương 97

Edit: Puta Ng

Beta: HueKhanh92

Không ít người biết chuyện Vương ngự y bị xử trí, Hạ Uyển Chi là một người trong số đó.

Về phần Vương ngự y nói người sai bỏ thuốc là Hạ Uyển Chi cũng không thấy Tề Diệp nói đến trước mặt nàng, như thể không phát sinh chuyện gì. Trái lại nàng hỏi tới, Tề Diệp nói “Người sơ sẩy như thế làm sao có thể ở lại hoàng cung? Trẫm đã xử trí rồi!”

Nàng nghe xong gật đầu, không nói gì thêm.

Ngược lại Quý tài nhân nghe nói Vương ngự y đã chết, sửng sốt một hồi lâu rồi tức giận đến xanh mặt. Nàng biết rõ Hoàng Thượng đây là bao che nữ nhân kia. Nhân chứng vật chứng đều đủ cả mà nữ nhân kia vẫn như xưa, lông tóc không tổn hao gì. Thật làm người ta cảm thấy không cam lòng.

Cho dù Quý tài nhân không cam lòng cũng không làm được gì đây. Dù sao hiện tại nàng không được sủng ái. Mà nữ nhân kia là Uyển quý phi cao cao tại thượng, là phi tần được Hoàng Thượng sủng ái nhất, sao có thể dễ dàng vặn ngã như vậy?

Quý tài nhân chỉ có thể tự an ủi mình, Vương ngự y chết cũng tốt. Dù sao chuyện hoàng tử giả không nhiều người biết lắm. Người sống luôn không đáng tin, bớt một người biết là bớt một nguy hiểm.

Hôm tắm ba ngày cho tiểu Hoàng tử cũng không cử hành yến hội linh đình, chỉ tổ chức một bữa tiệc trưa tại ngự hoa viên, hoàng thân quốc thích mới có thể tham gia. So với yến hội đầy tháng của Nhị hoàng tử được tất cả triều thần chúc mừng, mọi người vừa nhìn đã biết Tam hoàng tử vừa sinh ra này căn bản không tôn quý bằng Nhị hoàng tử.

Bởi vì Quý tài nhân sinh hạ Tam hoàng tử mà Hạ Uyển Chi canh cánh trong lòng. Nghĩ kĩ lại, chuyện đã không giống trước kia. Nàng có Nhị hoàng tử là đã thoả mãn, cần gì phải so đo cái danh hiệu Tam hoàng tử!

Mặc dù là yến hội của Tam hoàng tử, nhưng không ít vương phi, công chúa và các phu nhân mượn cơ hội làm quen, lôi kéo nàng. Hạ Uyển Chi mỉm cười trò chuyện. Nụ cười nhẹ nhàng, chu toàn với bọn họ. Có vẻ như hôm nay nhân vật chính là nàng, chứ không phải Tam hoàng tử.

Quý tài nhân dưỡng thân thể, không thể ra cửa, nghe Mộc Hương báo lại tin tức. Nàng tức giận đến một câu nói không nên lời, cũng không thể trách được, ai bảo nàng thất thế.

Lệ phi, Lâm Huệ nhìn một đám người vây quanh Hạ Uyển Chi, vẻ mặt khinh thường, trong lòng ghen ghét.

Sau yến hội buổi trưa là đến gánh hát biểu diễn. Nàng an bài rất khá, yến hội cũng không xuất hiện nhiễu loạn. Sau khi yến hội kết thúc, các vương phi rối rít đến thỉnh an cáo từ.

Lúc Lệ phi chuẩn bị trở về thì thấy Lâm Huệ chậm rãi đi tới, nàng mỉm cười, đi chậm lại “Lâm sung dung chuẩn bị trở về sao?”

“Vâng! Không biết Lệ phi nương nương có gì phân phó?”

“Hôm nay khí trời tốt, nghe nói hoa cúc đã nở, sắc vàng rực rỡ trông rất đẹp mắt. Không bằng Lâm sung dung cùng bản phi đi nhìn một chút?” Lệ phi cười.

Lâm Huệ nói “Đa tạ Lệ phi nương nương ưu ái. Chỉ là tần thϊếp ngồi một hồi lâu có hơi mệt mỏi, chỉ sợ sẽ quấy rầy nhã hứng của nương nương.””Lâm sung dung thật giỏi. Chỉ là một sung dung nho nhỏ thế mà dám không coi lời của bản phi vào mắt. Chẳng lẽ ỷ vào long chủng trong bụng?” Tay sờ soạng vào bụng nàng ta, hù dọa Lâm Huệ vội vàng lui về phía sau tránh tay của Lệ phi. Lệ phi cười nhạo một tiếng, nói “Yên tâm, cho dù bản phi muốn làm gì cũng sẽ không làm chuyện lộ liễu như thế.”

“Chỉ là nói đến lộ liễu cũng không thể sánh bằng Uyển quý phi. Chỉ đáng thương Vương ngự y gánh tội.” Mặc dù người biết không nhiều lắm, Lệ phi nương nương lại biết chuyện chén thuốc bị bỏ hồng hoa.

“Lệ phi nương nương có gì bất mãn thì tìm Uyển quý phi. Tần thϊếp thấp cổ bé họng, căn bản không nói nên lời.” Lâm Huệ hành lễ nói “Tần thϊếp hơi mệt mỏi, sẽ không quấy rầy Lệ phi nương nương!”

“Lâm sung dung đang sợ sao?” Lệ phi khiêu mi nhìn nàng ta, nói “Hôm nay thân phận Uyển quý phi đúng là không người nào có thể so sánh. Bản phi nghe nói mấy ngày nay Hoàng Thượng không đến thăm Lâm sung dung. Nếu muốn mẹ vinh nhờ con, Lâm sung dung nên nịnh bợ Uyển quý phi cho tốt. Dù sao các ngươi cũng là tỷ muội tốt, bất kể nàng ta được sủng ái thế nào cũng sẽ không vứt bỏ ngươi.”

“Đa tạ Lệ phi nương nương phí tâm! Thay vì lo lắng tần thϊếp, không bằng Lệ phi nương nương lo lắng cho mình một chút. Tần thϊếp nghe nói một tháng rồi Hoàng Thượng không đi Ngọc Hoa cung của Lệ phi nương nương.”

Lệ phi nghe nàng ta cười nhạo mình, trên mặt tái đi.

Lâm Huệ không muốn dây dưa nữa, nhìn nàng ta một cái, phúc thân rồi chậm rãi rời đi. Nàng đương nhiên muốn được sủng ái. Chỉ tiếc các nàng đã không phải tỷ muội, cho dù nàng ta là hoàng hậu, cũng sẽ không nâng đỡ mình. Lâm Huệ sớm đã nhìn thấu nàng ta, người đàn bà ích kỷ kia trong lòng chỉ có bản thân nàng ta. Mất công nàng xem nàng ta như tỷ muội tốt, nhưng người ta lại không muốn như vậy.

“Sớm muộn gì ta cũng sẽ thu thập ngươi.” Trừng mắt nhìn thân ảnh rời đi, Lệ phi siết chặt nắm đấm. Nếu nàng cũng sinh hạ hoàng tử, Lệ phi nàng đã không dễ dàng bị nàng ta chọc tức.

Mấy ngày nữa là yến hội trung thu. Hạ Uyển Chi phân phó hậu cung chuẩn bị trung thu, sẽ có cung yến cử hành ở ngự hoa viên. Ngày hôm trước nàng phân phó ngự thiện phòng làm bánh Trung thu, đưa đến mỗi phi tần. Sau khi bánh Trung thu làm xong, nàng cho Hạ Bích chuẩn bị một chút, xách đến ngự thư phòng.

Tiểu thái giám nhìn thấy nàng, từ xa đã đi đến nghênh đón, hành lễ nói “Hoàng Thượng đang phê duyệt tấu sớ ạ.”

Cất bước đi vào, ngự thư phòng rộng rãi cực kì yên lặng. Thái giám vén bức rèm che lên cho nàng đi vào. Nàng đi rất nhẹ, nhìn người nghiêm túc phê duyệt tấu chương, mỉm cười. Quang Thuận phát hiện nàng, vội vã hành lễ. Hạ Uyển Chi ra hiệu hắn đừng lên tiếng, rón rén bước lại gần Hoàng Thượng.

Còn chưa đi được vài bước thì thấy hắn ngẩng đầu nhìn, mặt không chút thay đổi. Lúc nhìn thấy nụ cười nhẹ nhàng của nàng, lông mày giãn ra, đặt bút xuống, nói “Sao Uyển Nhi tới đây?”

“Ngự thiện phòng đã làm xong bánh Trung thu, thần thϊếp liền cầm đến cho Hoàng Thượng nếm thử.” Tiếp nhận bánh trung thu bưng lên, Quang Thuận công công đưa khăn tay cho nàng. Nàng cầm lấy, lau mặt cho Tề Diệp rồi bưng một ly trà trên tay.Tề Diệp cầm lấy bánh Trung thu nếm thử. Hương vị cũng không tệ. Dù sao cũng là bánh Trung thu ngự thiện phòng làm ra, làm không ngon cũng sẽ không được ở lại ngự thiện phòng.

Hắn ăn là bánh Trung thu hạt sen, ngọt mà không ngán, mùi vị không tệ.

Quang Thuận mang một cái ghế cho Hạ Uyển Chi ngồi. Tề Diệp cầm một miếng bánh Trung thu đút cho nàng. Hai người vừa uống trà vừa ăn bánh Trung thu. Dù sao cũng là đồ ngọt, Hạ Uyển Chi ăn một miếng thì không ăn nữa. Ngược lại hắn ăn được nửa cái.

“Đã cho người đưa bánh Trung thu đến các cung. Bánh Trung thu cho yến hội ngày mai cũng đã chuẩn bị xong.” Nàng uống một ngụm trà, nói.

“Ừ! Ngươi làm việc trẫm yên tâm.” Tề Diệp gật đầu, tiếp nhận khăn tay lau miệng nàng đưa tới.

Hai người trò chuyện một lát. Quang Thuận công công tiến đến, nói “Hoàng Thượng, Thái Hậu cho Triệu tiểu thư đưa chút bánh Trung thu đến, nói là để Hoàng Thượng nếm thử.”

“Cho nàng trở về đi.” Tề Diệp mặt không thay đổi, mở miệng.

Hạ Uyển Chi khiêu mi không lên tiếng.

Quang Thuận công công gật đầu lui ra ngoài “Hoàng Thượng đang bận, Triệu tiểu thư không có chuyện gì vẫn nên trở về đi!”

“Bánh Trung thu này...” Triệu Tĩnh Di hơi chần chờ, nói “Làm phiền Quang Thuận công công cầm vào, nói là thần nữ tự mình làm, mời Hoàng Thượng nếm thử hợp khẩu vị không.”

“Cái này...” Quang Thuận công công đương nhiên hiểu rõ ý tứ của Triệu Tĩnh Di. Trong hậu cung này, thậm chí các cô gái cả nước đều vội vàng nịnh nọt, lấy lòng Hoàng Thượng. Chỉ tiếc tâm tư của Hoàng Thượng cũng không dễ dàng nắm lấy như vậy. Rõ ràng Hoàng Thượng không hứng thú với Triệu tiểu thư trước mắt này. Nếu không phải giữ thể diện cho Thái Hậu, nàng ta cũng sẽ không được ở trong hoàng cung.

“Quang Thuận công công, tới hầu hạ Hoàng Thượng đi!” Hạ Uyển Chi đi ra, liếc nhìn Triệu Tĩnh Di.

“Thần nữ bái kiến Uyển quý phi. Quý phi nương nương kim an!” Triệu Tĩnh Di hơi kinh ngạc, không ngờ nàng ta ở bên trong. Nghĩ kĩ lại, nếu không phải nàng ta ở bên trong, cũng sẽ không ngăn cản mình.

Quang Thuận công công theo lời đi vào hầu hạ. Hạ Uyển Chi nhìn thoáng qua hộp thức ăn trên tay Triệu Tĩnh Di, vẻ mặt nhàn nhạt “Chẳng lẽ Triệu tiểu thư không biết ngự thư phòng là trọng địa triều chính, không phải ai cũng có thể tới.”

“Thần nữ ghi nhớ, đa tạ nương nương nhắc nhở.” Dù không phục nhưng thân phận của nàng ta bày ở trước mắt, mình không thể phản bác. Triệu Tĩnh Di cung kính gật đầu.

“Nhớ kỹ là tốt rồi, không có việc gì thì trở về đi! Dù sao vẫn là tiểu thư chưa gả đi, có một số việc nên cố kỵ chút ít. Đừng làm mất thể diện của Triệu gia.”

Triệu Tĩnh Di nghe vậy, siết chặt hộp cơm, vẻ mặt biến đổi.

Hạ Uyển Chi làm bộ không nhìn thấy, nói “Ngày mai chính là tết Trung thu, vốn là ngày đoàn viên. Bây giờ Triệu tiểu thư ở trong cung, có lẽ rất nhớ người nhà!”

“Tạ nương nương quan tâm.” Ta nghĩ thế nào thì mắc mớ gì tới ngươi? Triệu Tĩnh Di âm thầm nhếch miệng, sau khi hành lễ thì xoay người rời đi. Nàng thầm nghĩ chuyện hôm nay nhất định nói cho Thái Hậu, để bà làm chủ cho mình. Đây là Uyển quý phi muốn đuổi nàng xuất cung.

Còn chưa được Hoàng Thượng sủng ái, Triệu Tĩnh Di nàng sao lại dễ dàng xuất cung?”Sao nhanh như vậy đã trở lại rồi? Hoàng Thượng không thích bánh Trung thu mà Tĩnh Di làm sao?” Thái hậu khiêu mi, nhìn nàng cầm nguyên hộp bánh Trung thu về, có chút ngoài ý muốn.

“Ngay cả mặt Hoàng Thượng Tĩnh Di còn chưa nhìn thấy đã trở về.” Nàng phẫn nộ nói, vẻ mặt muốn có bao nhiêu vô tội thì có bấy nhiêu vô tội.

“Chuyện gì xảy ra?” Thái hậu nghi ngờ, giọng nói chùng xuống.

Triệu Tĩnh Di nói “Vừa tới ngự thư phòng thì gặp Uyển quý phi đi ra. Uyển quý phi nói ngự thư phòng là trọng địa triều chính, bảo Tĩnh Di về sau không cần đến, còn nói Tĩnh Di an phận một chút, đừng làm Triệu gia mất thể diện.”

“Làm càn, chuyện của Triệu gia khi nào thì đến phiên nàng ta nói?” Thái hậu tức giận, mặt biến sắc, vỗ bàn, chén trà run rẩy.

“Thái hậu đừng nóng giận. Nàng nói không sai. Dù sao ngự thư phòng là trọng địa triều chính, về sau Tĩnh Di không đi là được. Điều này cũng để bảo toàn danh tiếng Triệu gia, miễn cho có người dèm pha.”

“Nói cái gì? Uyển quý phi là cái gì, lại dám nhục nhã Triệu gia. Nàng ta được lắm!” Thái hậu hừ hừ hai tiếng. Những người khác thở mạnh một tiếng cũng không dám. Nhìn Triệu Tĩnh Di sợ hãi, bà nói “Trong hậu cung này, còn chưa đến lượt Uyển quý phi nàng ta lên tiếng. Ngươi là tiểu thư Triệu gia, sau này sẽ là hoàng hậu làm chủ hậu cung này, không cần tới một quý phi lắm miệng. Nếu về sau nàng ta nói gì, ngươi không cần phải để ý. Chờ trong tay có quyền thế, đối phó nàng ta chỉ như đối phó một con kiến mà thôi.”

“Thái Hậu nói rất đúng!” Triệu Tĩnh Di gật đầu, nhìn lông mày Thái Hậu nhíu chặt, biết rõ bà rất tức giận, chỉ an ủi nàng mà thôi.

Chỉ cần Thái Hậu tức giận, trong lòng nàng liền cao hứng. Hiện tại nàng chỉ là thần nữ, căn bản không đối phó được Uyển quý phi. Nhưng Thái Hậu không giống vậy, ngay cả Hoàng Thượng cũng phải nể mặt bà ba phần. Một quý phi thì có là cái gì?

Dạ yến Trung thu, ngự hoa viên được trang trí rất lộng lẫy. Những chiếc đèn cung đình tinh xảo, nhỏ bằng cái chén, được trang trí làm ngự hoa viên sáng trưng như ban ngày. Trên sân khấu biểu diễn những hí khúc thịnh hành. Dù đã nghe vô số lần, mọi người vẫn nghe đến say sưa.

Hạ Uyển Chi ngáp một cái, hơi buồn ngủ. Gần đây nàng quen ngủ sớm, trời tối là đi ngủ. Lúc này nghe trong chốc lát liền mệt mỏi.

Nhìn mọi người lắng nghe chăm chú, nàng ngồi ngủ gà ngủ gật cũng không nên, liền quyết định ra ngoài đi một lát. Đèn đuốc sáng trưng làm ngự hoa viên càng trở nên tươi đẹp. Hoa cúc nở vừa vặn. Nàng đứng dậy ra ngoài đi dạo.

Hạ Bích, Hạ Hoa theo nàng rời đi. Vẻ mặt nàng nhàn nhã, đi dạo trong ngự hoa viên. Cung nhân lui tới nhìn thấy nàng thì vội vã hành lễ.

Nàng đi một lúc, ngửi thấy mùi thơm hoa quế phảng phất, đứng dưới tàng cây ngửi chốc lát. Ánh mắt nàng nhìn lên Tích Nguyệt lâu, cước bộ xoay chuyển, bước lên Tích Nguyệt lâu.

Đứng ở trên Tích Nguyệt lâu, tầm mắt thật tốt, có thể trông thấy cả ngự hoa viên. Chỉ là hơi xa, nhìn người cũng không rõ ràng lắm mà thôi. Nhưng ban đêm đèn đuốc sáng trưng, cảnh sắc càng lung, linh huyền ảo. Nàng ngồi dựa vào lan can, vẻ mặt lười biếng. Gió mát phơ phất, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng nói vui mừng.

Một vầng trăng tròn sáng tỏ treo trên bầu trời đêm. Ánh sao rạng rỡ, ánh trăng dịu dàng như nước.Không biết ngồi bao lâu, khi nàng đang buồn ngủ, Hạ Bích kinh ngạc nói “Thân ảnh kia hình như là Hoàng Thượng!”

Theo phương hướng ngón tay, Hạ Uyển Chi nhìn lại, thấy Tề Diệp chỉ dẫn theo Quang Thuận công công, không thấy rõ vẻ mặt của hắn. Nhìn cước bộ thong thả, có vẻ rất nhàn nhã.

Nàng nhìn thoáng qua Hạ Hoa ra hiệu nhìn xuống. Ánh mắt của nàng liên tục rơi vào trên người hắn, không nghĩ tới hắn cũng sẽ đi dạo một chút. Cho đến khi một thân ảnh mảnh khảnh hiện lên trong tầm mắt, nàng khẽ nheo mắt, ánh mắt bắt gặp một thân ảnh khác. Bọn họ hình như đang nói gì đó, nhưng quá xa, căn bản không nghe được. Chỉ biết là một nữ tử, nhất định vị kia là phi tần. Hôm nay hắn đi một mình, không phải là thời cơ đến gần nịnh nọt tốt nhất sao?

Hai người chậm rãi mà đi. Cho đến khi đứng dưới đèn cung đình, nàng mới nhìn rõ thân ảnh mảnh khảnh kia là ai.

“Ngự hoa viên ban đêm so với ngự hoa viên ban ngày khác xa nhau. Thần nữ lần đầu tiên nhìn thấy.” Tiếng nói của Triệu Tĩnh Di ôn nhu như chim oanh, cử chỉ vẻ mặt tất cả đều ưu nhã thỏa đáng, chính là vì để hắn có ấn tượng tốt.

“Ừ! Nếu thích có thể đến đây nhiều một chút.” Tề Diệp nhàn nhạt nói một câu.

Triệu Tĩnh Di gật đầu, nhất thời không biết nên nói gì, đứng sau lưng hắn nhìn thân ảnh cao to của hắn. Tim nàng đập rộn lên, định nói chuyện với hắn, lại sợ đường đột nói sai chọc cho hắn mất hứng.

Hai người trầm mặc một lúc. Triệu Tĩnh Di hơi khẩn trương, nghĩ muốn làm cho hắn chú ý, tâm tình phức tạp. Nàng âm thầm hít vào một hơi, cố ý đạp phải làn váy của mình, cả người đổ về phía hắn.

Hạ Uyển Chi nhìn Triệu Tĩnh Di ôm lấy Tề Diệp, khẽ khiêu mi.

Hạ Bích oán hận nói “Thật không biết xấu hổ!”

Hạ Uyển Chi không lên tiếng, biết rõ đây chỉ là vì Triệu Tĩnh Di muốn hắn chú ý, rồi yêu thương nhung nhớ. Nàng không thể không nói Triệu Tĩnh Di này xác thực lớn mật. Chút dũng khí này cũng đủ làm cho người khác bội phục.

Tề Diệp đờ ra một chút, cúi đầu nhìn hai tay của nàng ta vòng trên eo mình. Triệu Tĩnh Di cố làm ra vẻ kinh hoảng đứng lên, cụp mắt xuống tỏ vẻ yếu đuối, hai tay cầm chặt làn váy, tiếng nói ủy khuất “Thần nữ biết sai, xin Hoàng Thượng tha thứ.”

Nhìn người kia nhận sai, Tề Diệp lặng yên trong chốc lát, vươn tay nắm lấy cằm của nàng ta. Vẻ hơi non nớt không che giấu được dung nhan của nàng. Ngũ quan tinh xảo xinh đẹp, còn mang theo một chút đáng yêu của trẻ con, ngọt ngào hợp lòng người.

Triệu Tĩnh Di cảm thấy tim như muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực. Mặt thoáng chốc đỏ rực, lộ ra một đôi mắt trong veo như nước. Con mắt long lanh ánh nước nhìn qua hắn, cúi đầu. Hai tròng mắt long lanh sáng ngời, dung mạo khuynh thành.

Nhìn một màn cử chỉ thân mật, Hạ Uyển Chi thu hồi ánh mắt, khẽ cắn môi không nói. Triệu Tĩnh Di xác thực xinh đẹp. Chỉ cần nàng ta động tâm tư, người nam nhân nào cũng sẽ bị gương mặt đó mê hoặc, coi như là ngôi cửu ngũ Hoàng Thượng cũng sẽ không ngoại lệ. Nếu nói bản tính con người say mê cái đẹp, hậu cung của hắn ba nghìn giai lệ, vừa ý ai thì là phúc khí của người đó.

Chỉ là nàng không ngờ một màn này để nàng tận mắt nhìn thấy. Nghĩ một lúc, nàng đi xuống Tích Nguyệt lâu.

Còn chưa đi xuống thì trên cầu thang gặp phải một người đi lên, nàng lập tức kinh ngạc.

“Biết ngay Uyển Nhi sẽ trốn, làm trẫm phải đi tìm.” Không đợi nàng mở miệng, người đó đã lên đến đây, một cách tự nhiên lôi kéo tay nàng “Nghe nói ban đêm Tích Nguyệt lâu vô cùng mỹ lệ. Khó được hôm nay có nhã hứng, trẫm nhìn một chút xem rốt cuộc đẹp thế nào.”

Hạ Uyển Chi quay đầu lại, không nhìn thấy thân ảnh của Triệu Tĩnh Di, lập tức hơi ngạc nhiên, cũng không hỏi đến, mặc hắn lôi kéo lên lầu. Cho dù ân sủng ai, hắn là Hoàng Thượng, có một số việc dù nàng là quý phi cũng không thể nhiều lời.

Điểm đúng mực này Hạ Uyển Chi rất rõ ràng. Nam nhân không thích nữ nhân càn quấy. Nàng chỉ cần nhu thuận nghe lời, ôn nhu săn sóc là được!

Tề Diệp lôi kéo nàng đi đến chỗ vừa rồi nàng ngồi. Nhìn phía dưới đèn đuốc sáng trưng, hắn nói “Xác thực cảnh trí tuyệt vời, khó trách làm cho Uyển Nhi ưu ái.”

“Hoàng Thượng nói đùa. Thần thϊếp chỉ là đánh bậy đánh bạ mà thôi.” Nàng cười, nụ cười nhàn nhạt.

“Trẫm cho là ngươi về nghỉ ngơi, không ngờ lại chạy tới nơi này.” Hắn trông thấy nàng buồn ngủ, ngáp vài cái.

“Hoàng Thượng còn chưa rời tiệc. Thần thϊếp sao dám rời đi trước. Chỉ là ra ngoài hít thở không khí mà thôi.” Nghiêng đầu áp sát mặt hắn, Tề Diệp ôm chặt lấy nàng, cảm nhận nhiệt độ trên người nàng, cười không lên tiếng. Nhìn canh giờ không còn sớm, nàng nói “Hoàng thượng không cần trở về sao?”

“Không lo! Trẫm thấy cảnh sắc mỹ lệ, ngồi thêm chút nữa.” Tề Diệp liếc nhanh Quang Thuận công công.

Quang Thuận công công hiểu ý, xoay người xuống lầu. Rất nhanh hắn đã đến ngự hoa viên. Những người đang chờ đợi trông thấy hắn đến, dâng lên hi vọng, lại nghe thấy Quang Thuận nói “Hoàng Thượng có hơi mệt mỏi. Hôm nay yến hội đến đây thôi. Mọi người tự tản đi đi!”

Mọi người nghe vậy ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi. Ánh mắt tất cả rơi vào hai chỗ trống không bên trên, lòng dạ biết rõ, rời đi.

Sắc mặt Thái Hậu thay đổi, không nói gì, để cho ma ma và Triệu Tĩnh Di nâng đỡ rời đi.

Triệu Tĩnh Di biết bọn họ ở đâu, hồi tưởng lại lúc nàng nhắm mắt mong đợi hắn ân sủng thì vang lên một âm thanh. Nếu không phải cung nữ kia làm hỏng chuyện tốt của nàng, nàng đã dụ dỗ được hắn. Chỉ tiếc nửa đường có Trình Giảo Kim chặn đường.

Chỉ là một người nam nhân, dù là Hoàng Thượng cũng là một nam nhân mà thôi. Triệu Tĩnh Di nàng không tin dựa vào dung mạo xinh đẹp của mình lại không thu phục được hắn?

Về phần Uyển quý phi kia, để nàng ta chờ coi đi!