Chương 53

Editor: Hiền Yêu Tiền

Beta: ThyAn89

Sau khi thả đèn hoa đăng, Tề Diệp quả nhiên tới Đức Sang cung thăm Lâm Huệ, Hạ Uyển Chi cảm thấy hơi mệt liền trở về nghỉ ngơi, Hạ Hà chuẩn bị nước nóng cho nàng đi tắm.

Chỉ chốc lát sau cửa phòng kế bị đẩy ra, Hạ Bích xoay người đóng cửa lại tiến lên, vừa đi vừa vung tay áo, nàng hỏi “Thấy rõ là ai chưa?”

“Rồi ạ!” Hạ Bích gật đầu, ngẩng đầu đối mặt với nàng “Nương nương, là tiểu cung nữ trong cung Lâm sung dung.”

“Hóa ra là nàng! Để khiến cho Hoàng Thượng chú ý, nàng lại còn tính kế cả ta!” Hạ Uyển Chi cười lạnh, nàng còn tưởng rằng lại là Trịnh tu viện, không nghĩ đến là Lâm Huệ nàng tự biên tự diễn.

“Hoàng Thượng vẫn còn ở chỗ nàng?” Vốn là có cừu hận, nàng trong tâm có chút không đành lòng, bây giờ nhìn lại vẫn là nàng quá ngốc, lại còn đối với Lâm Huệ ôm lấy mong đợi.

“Lại đây!” Hạ Bích gật gật đầu.

“Ngươi đi một chuyến tới Đức Sang cung, nói thân thể ta khó chịu.” Ngươi đã muốn được cưng chiều, đêm nay hết lần này tới lần khác giở trò dụ dỗ, trăm phương ngàn kế nghĩ rằng chiếm được lòng thương hại của hắn, hôm nay phải để cho ngươi uổng công rồi, Hạ Bích hiểu ý, gật đầu lui ra ngoài.

Hạ Uyển Chi một tay lau đi nước mắt trên mặt, một tay áp lên tim, lúc ngẩng đầu lên, ánh mắt kiên định hung ác tuyệt tình “Lần này, ta nhất định sẽ đâm vào trái tim của ngươi!”

Lúc Tề Diệp đến, Lâm Huệ đã rửa mặt sạch sẽ, thay đổi một thân quần áo, chỉ còn đầu tóc là ướt nhẹp, Thái Vi đang giúp nàng lau đầu tóc, mà nàng đang uống chén thuốc trừ lạnh, Thái Vi vừa lau đầu tóc cho nàng vừa bẩm báo “Tiểu Đức Tử đã trở lại, nói là cũng không bị người nào khác phát hiện, nương nương không cần phải lo lắng nữa.”

“Vậy là tốt rồi!” Lâm Huệ gật gật đầu, nàng cũng là không muốn liên tục thất sủng nên mới ra hạ sách này.

Hai người đang nói chuyện, nghe tiểu thái giám bẩm báo Hoàng Thượng giá lâm, nàng trong lòng vui mừng, vội vàng sửa sang lại quần áo đứng dậy, nàng đặc biệt lau miệng thoa thêm chút châu sa, môi đỏ mặt bạch, khiến cho sắc mặt của nàng càng thêm trắng bệch.

Thái Vi chải đầu tóc cho nàng cười nói nhỏ “Nương nương đêm nay nhất định phải giữ Hoàng Thượng lại, khiến cho người lần sau lại đến.”

Nàng nghe thấy được, trên mặt nóng lên, đẩy Thái Vi một chút rồi ra ngoài nghênh đón.

Tề Diệp nhanh chóng đi vào, Lâm Huệ vội vàng hành lễ, thanh âm êm dịu “Tần thϊếp thỉnh an Hoàng Thượng, Hoàng Thượng thánh an!”

“Bình thân! Thân thể đã đỡ hơn chút nào chưa, sao không cho gọi ngự y tới?” Tề Diệp từ bên người nàng đi qua, ngồi ở trên giường nệm hỏi.

Lâm Huệ đứng dậy “Ngự y đã xem qua, nói là không lo ngại gì nhiều, cho tần thϊếp uống một chén thuốc chống phong hàn liền tốt rồi, cũng may xung quanh nhiều người, nếu như có một mình tần thϊếp chỉ sợ là lên không nổi!”

Lâm Huệ nói xong liền nước mắt lưng tròng, một bộ dáng bị ủy khuất nũng nịu “Hoàng Thượng, hôm nay tần thϊếp rất sợ hãi!”

“Trẫm biết rõ!” Tề Diệp nhàn nhạt nói “Trẫm đã cho Quang Thuận đi thăm dò, xem xem là ai không cẩn thận như vậy, may mà ngươi cũng không có gì đáng lo ngại, về sau ít đi tùy tiện một chút, miễn cho gặp chuyện không may!”

“Đa tạ Hoàng Thượng quan tâm!” Lâm Huệ trộm nhìn hắn một cái, cố tình nói “Nếu là tần thϊếp biết bơi cũng sẽ không sợ hãi. Lúc bị dìm ở dưới nước, trong chốc lát tần thϊếp còn cho rằng sẽ không được gặp lại Hoàng Thượng nữa, tần thϊếp còn chưa hầu hạ tốt cho Hoàng Thượng.”

“Yên tâm, không có việc gì, chỉ cần cẩn thận một chút là được!” Tề Diệp nhìn nàng một cái, nhẹ giọng an ủi.

“Nghe nói Hoàng Thượng dạy Hạ chiêu nghi học bơi, tần thϊếp lần này rơi xuống nước có chút sợ hãi, tần thϊếp cả gan có một thỉnh cầu!” Lâm Huệ cắn môi, mắt ngập nước nhìn hắn mở miệng nói “Tần thϊếp thỉnh cầu Hoàng Thượng nếu có thời gian rảnh rỗi, có thể hay không dạy tần thϊếp bơi? “ Không đợi hắn mở miệng, Lâm Huệ lại nói “Tần thϊếp nhất định sẽ cố gắng học tập!”

“Trẫm còn có triều sự phải xử lý, căn bản không hề nhàn rỗi, Lâm sung dung nếu như muốn học bơi, vậy thì tìm một vị cung nữ biết bơi dạy bảo đi!” Tề Diệp nhìn ra tâm tư của nàng, lập tức có chút mất hứng, hắn không ngốc, từ nhỏ lớn lên ở hậu cung, phi tần dùng thủ đoạn tranh thủ tình cảm hắn gặp còn nhiều hơn nàng.

“Tần thϊếp thất lễ, mong Hoàng Thượng thứ tội.” Tâm trạng Lâm Huệ lạnh xuống, dựa vào cái gì liền có thời gian dạy nàng ta? (dạy HUC)

Trầm mặc một hồi, Lâm Huệ cảm giác không được thoải mái, nếu cứ liên tục trầm mặc xuống, hắn nhất định sẽ rời đi, nàng phải giữ người lại, nếu không hôm nay không phải là sẽ bị người khác nhìn vào rồi chê cười sao.

“Hoàng Thượng đã mấy ngày nay không có tới, tần thϊếp gần đây vừa học được một thủ khúc, Hoàng Thượng nếu không chê, chi bằng nghe tần thϊếp gảy một đoạn?”

“Ừ!” Tề Diệp gật gật đầu, bưng chén trà uống một ngụm, hương vị trà thanh mát, cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái.

Lâm Huệ phân phó xuống dưới, rất nhanh dâng nước hương rửa tay, nàng ngồi ở trước cầm án, khảy khúc đàn mới học. Giơ tay giương mắt, lúc ánh mắt lưu chuyển, rơi vào trên người hắn đầy ôn nhu, quyến luyến, thâm tình.

Tề Diệp xem trong chốc lát liền nhắm mắt dưỡng thần, ngón tay ở trên bàn trà theo tiếng đàn nhẹ nhàng gõ xuống.

Lâm Huệ trong lòng vui mừng, cảm thấy hôm nay giữ hắn lại cũng không phải là việc khó, dù sao cũng đã rất trễ, hắn cũng không mở miệng nói phải rời đi.

Một khúc cuối cùng, nàng nói “Hoàng Thượng không bằng nghe thêm 《 xuân Hồng Khúc 》?”

“Ừ!” Tề Diệp gật gật đầu, dựa vào giường êm, vẻ mặt nhàn nhã.

Lâm Huệ hài lòng nhẹ nhẹ nhàng gảy đàn, khóe miệng chứa đựng ý cười, tâm tình bắt đầu sinh động lên, ánh mắt to gan ngước lên quan sát ngũ quan của hắn, càng nhìn càng làm cho người cảm thấy tim đập rộn ràng, gò má nóng lên.

Tề Diệp bất ngờ mở mắt ra đối diện với ánh mắt si mê của nàng, Lâm Huệ sửng sốt một chút, vội vàng cúi đầu xuống, trong lòng hoảng loạn, gẩy sai vài nốt nhạc, nàng vội vã đứng dậy “Tần thϊếp thất lễ!”

“Không sao! Tiếp tục đi!” Tề Diệp chẳng hề để ý, Lâm Huệ thở phào nhẹ nhõm, thu liễm tâm tình ngồi xuống. Nghĩ phải chuyên tâm đánh đàn, những hắn ngồi ở đằng kia, nàng muốn nghiêm túc cũng không được. Càng không muốn gảy sai, nàng lại càng gảy sai vài điệu, thậm chí ngẩng đầu còn trông thấy hắn cau mày, lòng đầy khẩn trương hốc mắt bắt đầu ướŧ áŧ.

Đúng lúc này, Lâm Huệ nghe thấy âm thanh của Hạ Bích “Hoàng Thượng, Chiêu nghi nương nương đột nhiên khó chịu, nói là cực kỳ đau đầu.”

“Đã cho ngự y đến nhìn chưa?” Tề Diệp vội vàng đứng dậy, vẻ mặt tràn đầy quan tâm.

Lâm Huệ nhìn về phía Hạ Bích, Hạ Bích hướng nàng hành lễ, nói “Vẫn chưa a, nương nương nói cũng không phải là cái bệnh nặng gì, không muốn làm phiền đến ngự y!”

“Trẫm biết rồi, trẫm đi qua nhìn một chút!” Lâm Huệ há to miệng, còn chưa lên tiếng chỉ nghe thấy Tề Diệp nói “Đêm nay ngươi cũng bị kinh hãi, sớm nghỉ ngơi đi, trẫm ngày khác lại đến thăm ngươi!”

“Đa tạ Hoàng Thượng nhớ tới, tần thϊếp cung tiễn Hoàng Thượng!” Nhìn thân ảnh càng lúc càng xa, tâm tình lập tức lạnh xuống, Lâm Huệ uể oải ngồi trên băng ghế trầm mặc.

Thái Vi nhìn nhìn, tiến lên phía trước nói “Nương nương đừng nghĩ nhiều, Hoàng Thượng đã nói ngày khác sẽ trở lại thăm nương nương!”

“Ngày khác là ngày nào?” Lâm Huệ tức giận “Lần trước Hoàng Thượng cũng nói ngày khác, nhưng mười ngày nửa tháng không đến một chuyến, lần này lại là bao lâu?” Nói xong nước mắt lã chã rơi xuống, nàng khóc ròng nói “Nếu con của ta vẫn còn, Hoàng Thượng cũng sẽ không như vậy, không thèm đếm xỉa đến sự tồn tại của ta, đều là tự ta không bảo trụ tốt cho hài tử nên mới rơi vào kết cục như vậy!”

Thái Vi trong lòng cũng khó chịu, nhất thời không biết nên an ủi như thế nào, chỉ dịu dàng vuốt ve lưng của nàng không tiếng động mà an ủi.

Đến Hỉ Lai điện, Hạ Uyển Chi đã nằm ở trên giường, nghe nói hắn đến đây, đang muốn đứng dậy đã bị hắn đẩy lại ở trên giường “Đừng động, không phải nói đau đầu sao?”

“Là có chút đau!” Nàng suy yếu cười cười, nhìn hắn ở bên giường ngồi xuống, chủ động dán người lên, vòng tay quanh eo của hắn một bộ dáng làm nũng.

Tề Diệp vuốt ve mái tóc vừa đen vừa dài của nàng, mềm mại an ủi “Có muốn hay không mời ngự y tới xem một chút?”

“Không cần, tần thϊếp ngủ một giấc là tốt rồi!.” Nàng ở trong ngực Tề Diệp mềm mại lên tiếng.

Tề Diệp cúi đầu hôn đỉnh tóc của nàng, nói “Chuyện đêm nay ngươi đừng để ý, trẫm sẽ không để cho các nàng oan uổng ngươi!”

“Vâng!” Nàng khó chịu ngột ngạt gật đầu, ngưng một chút, cánh tay ấm áp trắng nõn vòng lên trên cổ của hắn, da thịt kề nhau, âm thanh mềm mại vang lên bên tai “Mặc kệ các nàng nói gì làm gì tần thϊếp đều không để ý, chỉ cần trong lòng Hoàng Thượng có tần thϊếp, tần thϊếp đã thoả mãn rồi!”

“Uyển Nhi!” Tề Diệp cảm động kêu một tiếng, nghiêng đầu hàm chứa đôi môi mềm mại của nàng “Trẫm làm thế nào đối với ngươi mới đủ tốt đây?”

“Như thế này tần thϊếp đã cảm thấy rất tốt rồi!” Nàng cười một tiếng, khóe miệng cong cong.

“Ngươi thật đúng là dễ dàng thỏa mãn!” Đè nàng dưới thân thể, Tề Diệp thở dài một tiếng, hỏi “Đầu còn đau không?”

“Còn hơi đau một chút!” Nàng vuốt vuốt bên trái huyệt thái dương, khẽ bĩu môi giả bộ ủy khuất.

“Hay là trẫm cho người gọi ngự y đi đến xem một chút!” Hắn không yên tâm đứng dậy đang muốn gọi người, mới vừa há mồm một hơi thở nhẹ nhàng khoan khoái truyền đến, trên môi cảm giác mềm mại, hắn ngoái đầu nhìn lại đã nhìn thấy mặt nàng tiến gần, tâm tình sung sướиɠ cười một tiếng, tay nâng cái mông nhỏ của nàng, ôm người hướng phía giường đi tới.

“Nương nương, Hoàng Thượng hình như ngủ lại Hỉ Lai cung!” Thái Vi nghe tiểu thái giám bẩm báo, đẩy cửa tiến đến nói nhỏ.

Lâm Huệ nhìn bầu trời đêm ánh mắt sáng tỏ, đêm lạnh như nước, giờ phút này tâm trạng nàng phảng phất nặng nề. Khẽ thở dài, nàng không nói gì, tâm tình trầm trọng nằm ở trên giường, trở mình trằn trọc, chẳng biết lúc nào mới ngủ được.

Trời chưa sáng đã nghe thấy âm thanh của Quang Thuận công công, lúc Hạ Uyển Chi tỉnh lại Tề Diệp đã vén chăn rời giường, thấy nàng tỉnh liền tiến tới hỏi “Đầu còn đau không?”

“Không đau!” Nàng sửng sốt một chút, tối hôm qua nói đau đầu cùng lắm là để hắn đến đây, không nghĩ tới hắn bây giờ vẫn còn nhớ kỹ, tư vị trong lòng nhất thời phức tạp.

Nàng thay xong y phục liền tự mình rửa mặt cho hắn, hầu hạ hắn thay quần áo, đem túi thơm ngọc bội đeo ở trên người hắn, nhìn túi thơm anh lạc còn hơi lỏng một chút, nàng lấy xuống bện lại một lần nữa cho chặt.

Không biết qua bao lâu, mùi Long Tiên Hương nhàn nhạt truyền đến, Tề Diệp dán người đi đến, nhìn nàng hỏi “Làm sao vậy?”

“Túi thơm bị lỏng, tần thϊếp bện lại cho chặt một chút.” Thắt nút, lắc lắc, đã hoàn hảo như lúc ban đầu, nàng ngồi cạnh đeo túi thơm lên eo cho hắn, lúc đứng dậy trong đầu một mảnh hỗn độn.

Tề Diệp đỡ nàng quan tâm hỏi “Làm sao vậy?”

“Không có việc gì, chắc là do thức dậy đột ngột thôi!” Nàng lắc lắc đầu, cả người thanh tỉnh không ít.

“Đợi lát nữa đi mời Lâm ngự y đi đến xem một chút.” Tề Diệp phân phó Hạ Bích, Hạ Bích gật đầu. Nhìn Hạ Uyển Chi há mồm hắn trầm giọng “Đây là trẫm phân phó.”

Nàng cười cười “Vâng! Tần thϊếp đều nghe theo Hoàng Thượng!”

Tề Diệp lúc này mới hài lòng, nhéo nhéo mặt của nàng nói “Trẫm lên triều,nếu thân thể không thoải mái thì ngủ thêm một lát đi!”

“Vâng!” Cúi người hành lễ “Tần thϊếp cung tiễn Hoàng Thượng!”

Tề Diệp vừa đi, Hạ Uyển Chi lại ngã xuống giường, Hạ Bích tiến lên kéo chăn mỏng qua đắp lên trên người nàng, lúc sửa sang lại quần áo Hạ Bích nhìn nội y của nàng, vẻ mặt kinh hoảng.

“Làm sao vậy?” Nghe thấy âm thanh, Hạ Uyển Chi hỏi.

Hạ Bích bước nhanh đến bên giường, cắn cắn môi nói “Nương nương, nguyệt sự tháng này của người hình như còn chưa đến, có phải hay không là lại bị cảm lạnh rồi?”

“Nguyệt sự?” Đang buồn ngủ nghe người nói vậy toàn thân như động một trận, bỗng nhiên tỉnh táo lại “Tháng trước là lúc nào?” Tháng trước hình như là mùng hai...

“Tháng trước mùng hai tới, mùng chín thì hết. Lúc nương nương có nguyệt sự còn nói đau bụng, cho ngự y viết đơn thuốc điều dưỡng, tháng này đã là mười lăm, nương nương nguyệt sự còn chưa tới, có phải hay không lại là bị nhiễm lạnh rồi?”

Nghe vậy, Hạ Uyển Chi ánh mắt sáng ngời, Hạ Bích không biết nhưng nàng lại biết, nếu là có hỉ mạch, cũng sẽ ảnh hưởng đến nguyệt sự, nàng vuốt ve bụng, có chút không dám tin, quay ra phân phó “Nhanh, đi mời Lâm ngự y đến xem một chút!”

“Vâng! Nô tỳ đi ngay!” Hạ Bích vội vội vàng vàng rời đi.

Hạ Uyển Chi nằm ở trên giường dịu dàng vuốt ve bụng, khóe miệng chứa đựng nét cười, hai mắt sáng long lanh, nếu thật là có hỉ mạch, những nữ nhân trong hậu cung kia chẳng phải là coi nàng như cái đinh trong mắt sao?

Nghĩ như thế, nàng lại không thể cười được, nàng vẫn nhớ rõ hài tử thứ nhất không bảo trụ được, hơn một năm sau nàng mới lại mang thai, đồng thời cũng trải qua biết bao khổ sở mới sinh hạ được Tam hoàng tử.

Lúc Hạ Bích mời ngự y đến, nàng suy nghĩ rất nhiều, cũng thiết tưởng rất nhiều, hết thảy đều phải chờ sau khi Lâm ngự y bắt mạch mới có thể biết được có phải hay không có hỉ mạch.

Không đến một phút đồng hồ, Lâm ngự y liền tới, Hạ Bích thấy nàng vẻ mặt bình thường, âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Lâm ngự y cũng như bình thường bắt mạch cho nàng, tay trái vuốt râu, vẻ mặt nghiêm túc, giữ một hồi lâu, Hạ Uyển Chi nhìn đuôi lông mày hắn dựng lên, tâm trạng đè nén ra, mà hắn muốn nói lại thôi, cúi đầu tiếp tục bắt mạch, hơn nữa còn hỏi thăm “Nương nương gần đây cơ thể không khỏe?”

“Cũng không khó chịu!” Hạ Uyển Chi nhàn nhạt trả lời một câu.

Lâm ngự y vuốt râu cẩn thận bắt mạch, lại hỏi “Nguyệt sự tháng này của nương nương đã tới chưa?”

“Còn chưa!” Hạ Uyển Chi cuối cùng thiếu kiên nhẫn, nói “Lâm ngự y, ngươi phải bắt mạch cho cẩn thận!”

“Vâng!” Đang muốn nói ra kết quả, Lâm ngự y nghe vậy, lần nữa thận trọng bắt mạch cho nàng, lập tức đứng dậy chắp tay, giọng nói nhẹ nhàng “Hạ quan chúc mừng Chiêu nghi nương nương, chúc mừng Chiêu nghi nương nương. Nương nương đã có hỉ mạch!”

“Ngươi xác định đây là hỉ mạch?” Hạ Uyển Chi che ngực, lo sợ hỏi.

“Hạ quan xác định nương nương có hỉ mạch!” Y thuật của mình hắn tự biết rõ, ít nhất bắt mạch cho thê tử nhà mình từ trước tới giờ đều chưa từng phạm sai lầm, hơn nữa, lần này giữ bốn lần, tất cả đều là hỉ mạch.

“Nương nương!” Hạ Bích ngạc nhiên mừng rỡ nhìn nàng “Chúc mừng nương nương, chúc mừng nương nương.”

Hạ Uyển Chi vuốt ve bụng, nhếch miệng lên “Thực sự vô cùng đáng để chúc mừng!” Nàng phân phó Hạ Bích thưởng cho Lâm ngự y, nói “Lâm ngự y, hôm nay bản phi đã nghi ngờ có hỉ mạch, cái thai này bản phi không muốn bị người khác động tới, nếu Lâm ngự y là người đáng tin cậy, bản phi liệu có thể giao cho ngươi chiếu cố không?”

Tâm tư thật nhanh chuyển động một vòng, hiện nay Hoàng Thượng dưới gối con nối dòng đơn bạc, chỉ có một vị trưởng công chúa, lại không kể đến trong bụng Hạ chiêu nghi này là hoàng tử hay là công chúa, chỉ bằng vào nàng hiện tại vô cùng được sủng ái, hắn chiếu cố cái này thai cũng là có chỗ tốt, nếu là sinh hạ hoàng tử thì tốt hơn, nếu là công chúa hắn cũng vẫn không lỗ chút nào.

Nghĩ tới đây, Lâm ngự y chắp tay hành lễ “Đa tạ nương nương ưu ái, đây chính là vinh hạnh của hạ quan!”

“Vậy là tốt rồi! Nếu là chín tháng mười ngày bình an vô sự, tự nhiên sẽ không quên chỗ tốt cho ngươi, nhưng nếu là có chuyện gì không hay xảy ra, Lâm ngự y chắc hẳn đã biết sẽ có cái kết cục gì, hậu cung ngưu quỷ xà thần quá nhiều, hi vọng Lâm ngự y nhớ kỹ, đã vào nơi đây, ngươi chính là làm việc cho Hỉ Lai điện!”

“Vâng! Hạ quan ghi nhớ, nhất định tận lực bảo trụ nương nương mẹ tròn con vuông!” Lâm ngự y đột nhiên hối hận, hắn cảm giác trên vai mình mình gánh trọng trách nặng nề, hậu cung là nơi như thế nào, hắn thế nhưng nhất thời cao hứng nhận lời đáp ứng, thật sự là thất sách thất sách a!

Tề Diệp hướng mắt về Hỉ Lai điện đã thấy Hạ Bích canh giữ ở cửa, Hạ Bích mỉm cười tiến lên hành lễ “Chúc mừng Hoàng Thượng, chúc mừng Hoàng Thượng, Chiêu nghi nương nương vừa rồi cho gọi Lâm ngự y bắt mạch, Lâm ngự y nói là hỉ mạch, nô tỳ chúc mừng thay cho Hoàng Thượng cùng nương nương!”

“Hỉ mạch?” Tề Diệp nghe được sững sờ

Quang Thuận công công ở một bên kịp phản ứng, quỳ xuống hành lễ “Chúc mừng Hoàng Thượng, chiêu nghi nương nương có hỉ mạch!”

Tề Diệp cuối cùng ý thức được, vẻ mặt lập tức tươi cười, hai mắt tỏa sáng, tiếng nói cất cao “Hạ chiêu nghi có hỉ mạch!”

“Vâng! Lâm ngự y nói là đã hơn một tháng!” Hạ Bích hành lễ “Chúc mừng Hoàng Thượng!”

“Cái này... đây thật là tin tốt lớn!” Lời còn chưa dứt, hắn cước bộ vội vã đi về hướng Đức Hỉ cung.