Chương 52

Edit: HueKhanh92

Hoàng hậu bị cấm túc, chuyện lớn nhỏ ở hậu cung đều cần Đức phi mở miệng mới có thể bắt đầu. Mấy ngày gần đây Đức Hỉ cung đặc biệt náo nhiệt. Các quản sự Thượng Cung cục đều đến cửa thỉnh an, đương nhiên tránh không được hiếu kính vài thứ dỗ cho Đức phi vui vẻ.

Hạ Uyển Chi nghe Hạ Hoa ra ra vào vào nói là bên Đức phi cửa hiên đều bị những người kia đạp nát rồi, chớ đừng nói chi là trong cung chồng chất lễ vật hiếu kính cao như núi.

Nàng cũng chỉ là nghe một chút, đạo lí đối nhân xử thế, nâng cao đạp thấp, còn không phải chính là như vậy, cho dù mất hứng thì có thể thế nào?

Ngược lại là Thục phi từ trước đến nay luôn đối đầu với Đức phi tựa hồ rất bất mãn, nói là thân thể khó chịu, liên tục không có tới Đức Hỉ cung. Hạ Uyển Chi biết rõ Thục phi từ trước đến nay luôn đọ sức với Đức phi, hôm nay Đức phi quản lý hậu cung, Thục phi khẳng định không nuốt trôi cơn giận này. Thà nhắm mắt làm ngơ, cũng không muốn cúi đầu trước Đức phi, nên không muốn đến thỉnh an Đức phi.

Nàng đúng là nghe Hạ Hoa nói, buổi sáng hôm thánh chỉ ban xuống Thục phi liền đi tìm Tề Diệp. Về phần Tề Diệp nói gì đó cũng không rõ ràng, tóm lại chuyện Đức phi đại lý hậu cung là ván đã đóng thuyền. Căn bản không có đường cứu vãn.

Hạ Bích ngược lại có chút không phục, nói là một chút chỗ tốt nàng cũng không có được.

Nàng không thèm chút lợi ích nhỏ bé này. Dựa vào thân phận chiêu nghi hiện tại của nàng, muốn đại lý hậu cung cũng là không có tư cách. Đức phi cùng Thục phi dù sao vẫn chọn một trong hai, bất kể là cái nào cũng có thể. Hai hổ đánh nhau, tất có một bị thương, cứ cho các nàng chó cắn chó.

Buổi trưa, Tề Diệp đến trong cung của nàng dùng bữa. Tề Diệp nhìn vết thương trên mặt nàng tốt lên rất nhiều, liền cao hứng vuốt ve mặt của nàng “Sắp khỏi rồi!”

“Đều là nhờ phúc của Hoàng Thượng!” Nàng hai mắt sáng long lanh cười cười với hắn. Tề Diệp thấy, khóe miệng câu ra một nụ cười, vuốt một cái trên mũi nàng.

“Uyển Nhi cũng bắt đầu khách sáo với trẫm!” Tề Diệp ngồi xuống tháp mềm.

Hạ Uyển Chi vắt khăn lau tay rửa mặt cho hắn, tiếp nhận trà bạc hà Hạ Bích pha đặt vào trong tay hắn. Hắn bưng lên uống một ngụm. Hạ Uyển Chi nói “Tần thϊếp không có khách sáo. Nếu hoàng thượng không tới xem tần thϊếp, khẳng định không có tốt nhanh như vậy. Hoàng Thượng chính là thuốc trị thương tốt nhất cho tần thϊếp!”

Tề Diệp nghe được trong lòng cao hứng, cười ha ha một tiếng duỗi tay về phía nàng. Hạ Uyển Chi đưa tay cho hắn. Tề Diệp nắm lấy nhéo nhéo, ánh mắt sáng quắc nhìn qua nàng “Miệng Uyển Nhi như bôi mật, ngọt cực kỳ!”

“Hoàng Thượng không vui sao?” Đuôi lông mày nảy lên, đôi mắt to tròn hắc bạch phân minh nhìn chằm chằm hắn, thử hỏi thăm.

“Thích, trẫm sao lại không thích!” Khẽ dùng sức, Tề Diệp kéo người đến gần, hai tay ôm eo của nàng kéo người vào trong ngực. Nghe trên người nàng mùi hoa sơn chi nhàn nhạt, lập tức cảm thấy tâm tình thật tốt.Bữa trưa rất là phong phú. Hạ Uyển Chi chia thức ăn cho Tề Diệp, nhìn hắn ăn được không ít, trong lòng cao hứng, nhưng khi ánh mắt rơi vào tay phải hắn thì lại ảm đạm đi.

Tề Diệp phát hiện, không được tự nhiên rụt rụt tay lại, nói “Đừng để ý, chỉ cần ngươi bình an vô sự, trẫm cảm thấy đáng giá!”

“Hoàng Thượng!” Tâm tư bị xúc động, vết thương trên tay hắn chỉ sợ sẽ theo cùng hắn cả đời. Người cao cao tại thượng như vậy, hôm nay trên tay lại xuất hiện một dấu vết xấu xí...

“Dùng bữa đi! Trẫm không thích nói chuyện lúc dùng bữa!” Tề Diệp không muốn thấy vẻ mặt áy náy của nàng, cắt đứt câu nói kế tiếp.

Hạ Uyển Chi thức thời gật đầu, đền bù tổn thất bằng việc gắp vài đũa món hắn thích đặt vào trong chén hắn. Tề Diệp ngẩng đầu nhìn nàng một cái, nàng dịu dàng cười một tiếng. Tề Diệp nhìn vẻ trìu mến trên mặt nàng, ăn hết mấy miếng nàng gắp không chừa lại chút nào.

Dùng bữa xong, hai người ngồi trên giường trúc uống trà. Tề Diệp móc móc lỗ tai, nhớ ra cái gì đó nói “Ngoáy lỗ tai cho trẫm đi, hôm đó còn có một lỗ tai chưa lấy.”

Nàng cười gật đầu, phân phó Hạ Bích lấy ra đồ móc tai. Lót một chiếc khăn ở trên đùi, gỡ xuống ngọc quan của hắn để ở một bên. Tề Diệp nằm xuống, gối lên chân của nàng, rảnh rỗi vuốt vuốt anh lạc (nút kết bằng dây) trên eo nàng. Hạ Uyển Chi nghiêm túc chuyên chú một tay kéo lỗ tai của hắn, một tay cầm đồ móc tai dè dặt móc lỗ tai cho hắn. Hắn thoải mái nhịn không được than thành tiếng.

Móc tai trái lại móc tai phải, Tề Diệp thoải mái đến mơ mơ màng màng, nghe thấy nàng nói lấy xong rồi đang muốn đứng dậy, Hạ Uyển Chi ôm đầu của hắn nói “Cứ gối lên đùi tần thϊếp ngủ trưa đi!”

“Sẽ tê chân!” Tề Diệp nhíu mày.

Nàng cười cười “Không sao cả. Dù sao Hoàng Thượng ngủ không lâu, tần thϊếp thích nhìn Hoàng Thượng gối lên đùi tần thϊếp.”

Câu nói sau cùng làm cho Tề Diệp rốt cuộc nói không nên lời cự tuyệt, ngoan ngoãn gối lên trên chân nàng. Hắn nói “Nếu mệt mỏi liền đánh thức trẫm, trẫm sẽ không trách tội!”

“Được!” Nàng cười cười, dịu dàng vuốt ve tóc của hắn.

“Rất thoải mái!” Nằm trong chốc lát, Tề Diệp mở mắt ra, nhìn người đang cúi đầu, cười kéo đầu của nàng xuống, hôn một cái lên môi, cười nói “Rất ngọt! “

Hạ Uyển Chi đỏ mặt, oán trách “Hoàng Thượng nếu không muốn ngủ trưa liền đứng lên đi, tần thϊếp tê chân!”

“Nói dối!” Tề Diệp liếc nàng vạch trần, vuốt ve môi mềm mại của nàng “Trẫm thật sự ngủ đây, chớ lộn xộn a!”

“Được!” Âm cuối kéo dài, thừa dịp hắn chưa chuẩn bị, hôn một cái lên trán hắn. Tề Diệp ngước mắt, nàng ngẩng đầu nhìn đi hướng khác, một bộ dáng như chưa làm gì cả khiến Tề Diệp nhìn thấy nhịn không được nhếch miệng lên, mím môi cười. Hắn nghiêng người, một tay vòng qua eo nhỏ của nàng, thỏa mãn nhắm mắt lại.

Hạ Uyển Chi vô ý thức vuốt ve tóc và lưng của hắn, khiến cho hắn rất thoải mái, nhanh chóng ngủ thϊếp đi.

Không đến một phút đồng hồ, Hạ Uyển Chi đã cảm thấy tê chân, nhìn hắn ngủ thâm trầm, liền nhẹ nhàng giật giật. Người đang ôm vòng quanh eo giật mình một chút, còn buồn ngủ ngẩng đầu, giọng nói lười biếng “Đến thời gian rồi sao?” “Vẫn chưa. Hoàng Thượng lại ngủ tiếp một lát đi!” Nàng nói nhỏ.

“Có phải tê chân rồi hay không?” Tề Diệp thanh tỉnh không ít, ngồi dậy xoa bóp chân cho nàng. Nhìn vẻ mặt nàng chậm rãi thả lỏng không ít mới đánh một cái hà hơi, cả người lười biếng ôm nàng, nhắm mắt lại nói “Trẫm lại ngủ thϊếp đi một lát.”

“Như vậy mà ngủ?” Hạ Uyển Chi không khỏi nhìn người đang nằm sấp trên người mình, lên tiếng kinh hô.

“Ừ!” Hắn lười biếng lên tiếng, hô hấp đều đều.

Hạ Uyển Chi trừng mắt nhìn, thở dài, bất động, để cho hắn ôm chính mình chìm vào giấc ngủ. Cũng may hắn ngủ không bao lâu, chỉ một chút liền tỉnh, dụi dụi con mắt ngồi dậy. Hạ Uyển Chi sửa sang lại áo bào cho hắn, phân phó Hạ Bích dâng trà.

Buổi chiều Tề Diệp đi ngự thư phòng, nàng ở Hỉ Lai điện thêu hoa đọc sách, bữa tối dùng một mình, uống một chén nước ô mai.

Nghe Hạ Hoa nói Tề Diệp đi chỗ Trịnh tu viện dùng bữa tối, nàng khẽ nhíu mày, nghĩ tới Trịnh tu viện thả rắn độc cắn nàng, nàng liền mất hứng. Lại thấy một tháng này Tề Diệp tựa hồ còn chưa qua đêm tại chỗ Trịnh tu viện, hôm nay đi dùng bữa tối, không chừng đến đêm sẽ lật thẻ bài của Trịnh tu viện.

Nàng không muốn!

Phân phó Hạ Bích hầm cách thủy một chung súp long nhãn bách hợp, sai người đưa đi ngự thư phòng cho Tề Diệp. Tề Diệp nghe nói là nàng đưa tới, Quang Thuận thử cũng không lo ngại, lúc này mới múc một chút cho hắn dùng.

Còn chưa dùng được mấy ngụm súp, công công quản sự Kính Sự phòng đã dẫn tiểu thái giám bưng khay lục đầu bài tiến đến. Tề Diệp nhìn lướt qua, ánh mắt rơi vào thẻ bài của Hạ chiêu nghi. Quang Thuận công công hiểu ý, lật ra.

Quản sự cười hành lễ “Nô tài liền đi xuống phân phó ngay!”

Hạ Uyển Chi biết được cửa treo đèn l*иg, cười đắc ý, phân phó Hạ Bích chuẩn bị một chút.

Trịnh tu viện đầy cõi lòng mong chờ công công Kính Sự phòng mang đến tin tức tốt cho nàng, ai biết đợi hồi lâu đều không có động tĩnh gì, cho người đi hỏi thăm một chút, mới biết được đêm nay Hoàng Thượng lại lật lục đầu bài của Hạ chiêu nghi. Tính toán một chút, tháng này còn chưa quá nửa, Hoàng Thượng đã ở trong cung nàng ta hai lần. Cộng thêm đêm nay, đã là ba lượt.

Nàng cho rằng nói như thế nào đêm nay Hoàng Thượng cũng sẽ lật bài tử của nàng, ai biết...

Trịnh tu viện trầm mặt, không nói tiếng nào. Thu Cúc dè dặt đứng một bên không dám lên tiếng, chỉ sợ chọc giận chủ tử nhà mình.

Ban đêm Tề Diệp ham muốn có chút hung, Hạ Uyển Chi khô cả cuống họng. Lúc hắn đứng dậy uống nước, rót một chén cho nàng. Nhìn nàng uống nước, Tề Diệp đi tới gần hôn một cái lên khóe môi nàng “Uyển Nhi bất kể là trên giường hay dưới giường đều thật là vừa lòng trẫm!”

“Hoàng Thượng!” Hạ Uyển Chi oán trách, núp ở l*иg ngực mở rộng tà áo của hắn, gò má nóng lên.

Da thịt ấm áp kề nhau, Tề Diệp vuốt ve lưng của nàng, tay dò xét bộ ngực mềm mại dưới cái yếm. Hạ Uyển Chi ưm một tiếng, khẽ ngửa đầu “Hoàng Thượng, thần thϊếp chịu không nổi!””Uyển Nhi nghe lời, lần này trẫm có thể làm cho ngươi nhỏ giọng một chút, cũng sẽ không chịu không nổi!” Đôi môi bị chận lại, Hạ Uyển Chi nhìn túi thơm ở mạn giường lắc lư, sắc mặt ửng hồng, đôi mắt mông lung, tiếng ngân nhỏ vụn thoát ra từ giữa răng môi.

Ngày thứ hai, Hạ Uyển Chi mệt mỏi, đi đứng như nhũn ra. Nàng đang muốn đứng dậy, Tề Diệp ấn lấy bả vai của nàng “Lại ngủ thêm một lát đi, không cần hầu hạ trẫm rửa mặt!”

“Ừ! Tối hôm qua Hoàng Thượng cũng làm tần thϊếp mệt muốn chết rồi!”

Nàng nói thầm một câu. Tề Diệp mỉm cười ngậm vành tai của nàng “Uyển Nhi không vui sao?”

“Hoàng Thượng ~” âm thanh mềm mại, vừa nghe cũng biết nàng thẹn thùng. Tề Diệp cười ha ha, sáng sớm đã nhìn thấy nàng thẹn thùng, hắn ngược lại cảm thấy tâm tình thật tốt.

Buổi sáng lúc soi gương Hạ Uyển Chi phát hiện gần vành tai có dấu vết hoan ái, không khỏi lôi kéo tà áo, nhưng vẫn là che không hết. Nàng có chút buồn rầu, thế này nếu lúc đi thỉnh an Đức phi bị những người khác nhìn thấy...

Nếu các nàng nhìn thấy nhất định sẽ giận điên lên!

Vừa nghĩ như thế, nàng ngược lại không khổ não nữa, rửa mặt tốt, dùng đồ ăn sáng xong liền đi thỉnh an Đức phi. Vừa vặn trông thấy Trịnh tu viện đã có mặt. Trịnh tu viện trông thấy nàng tiến đến, đứng dậy hành lễ. Hạ Uyển Chi đáp lễ, lại hành lễ với Đức phi rồi mới ngồi xuống bên tay trái Trịnh tu viện, cố ý lấy tay vuốt ve cổ khiến cho nàng ta chú ý.

Quả nhiên Trịnh tu viện theo động tác của nàng, ánh mắt từ búi tóc rơi xuống cổ lại rơi xuống cung trang nàng mặc hôm nay, đột nhiên ánh mắt dừng lại ở dấu vết nhỏ trên cổ, nhàn nhạt màu đỏ tím. Nếu là lúc trước nàng ta khẳng định không biết là cái gì, nhưng đã biết được tình yêu nam nữ, Trịnh tu viện vừa nhìn liền nhìn ra đó là cái gì.

Ánh mắt trầm xuống, Trịnh tu viện bóp bóp nắm tay, thu hồi ánh mắt nhìn cái ghế đối diện, trong lòng tràn đầy ghen ghét.

Đức phi không thấy được dấu vết trên cổ Hạ Uyển Chi, nàng nói “Sắp tết Trung Nguyên rồi, các ngươi không có việc gì thì buổi tối không nên tùy ý đi loạn.”

“ Vâng!” Hai người lên tiếng, Đức phi lại nhắc đến vài chuyện vụn vặt, các nàng đều nghe rồi gật gật đầu.

Không có việc gì, các nàng liền lui xuống. Trịnh tu viện đi sau một bước, nhìn nàng thản nhiên rời đi, cắn cắn môi.

Trên đường trở về gặp Lâm Huệ, Trịnh tu viện dừng lại, cười nhạo Lâm Huệ “Nghe nói Lâm sung dung cùng Hạ chiêu nghi tình như tỷ muội. Hoàng Thượng đã nhiều ngày không có đi chỗ Lâm sung dung rồi, tại sao không đi nói một chút với Hạ chiêu nghi a, không chừng nàng ta sẽ ở bên cạnh hoàng thượng nói tốt vài câu! Đương nhiên, cái này còn phải xem xem Hạ chiêu nghi có nguyện ý hay không!”

“Trịnh tu viện chính mình giữ không được tâm của Hoàng Thượng cũng đừng có cười nhạo người khác, chờ ngươi được Hoàng Thượng sủng ái rồi lại đến cười nhạo ta đi!” Khinh thường liếc nàng ta một cái, Lâm Huệ hừ một tiếng rời đi.Trịnh tu viện tức giận đến giậm chân “Hừ, thật sự là đáng tiếc, nếu là đứa bé kia giữ được. Lâm sung dung cũng sẽ không thất sủng, đáng tiếc a, đáng tiếc!”

Cước bộ dừng lại, Lâm Huệ cảm giác trong lòng một hồi chua xót. Nàng biết rõ Trịnh tu viện là muốn nói đến chỗ đau của nàng. Xác thực, nếu là đứa bé kia còn, nàng cũng sẽ không mười ngày nửa tháng không thấy được Hoàng Thượng, chớ nói chi là ân sủng. Trái lại Hạ chiêu nghi, hiện tại nàng ta cũng không thể là phi tần được sủng ái nhất trong cung.

“Nương nương, Hoàng Thượng chỉ là thông cảm nương nương thân thể còn chưa khỏi hẳn, làm như vậy là để tốt cho nương nương. Chờ nương nương dưỡng tốt thân thể, Hoàng Thượng nhất định sẽ sủng hạnh nương nương. Đến lúc đó còn xem Trịnh tu viện châm ngòi ly gián như thế nào. Nàng ta là ghen ghét Hạ chiêu nghi được sủng ái, lúc này mới tìm nương nương xúi giục!” Thái Vi ôn nhu khuyên lơn.

Lâm Huệ cười khổ gật đầu “ Còn không phải vậy sao. Ta nên cao hứng mới đúng. Uyển tỷ tỷ được sủng ái, tự nhiên không thể thiếu chỗ tốt cho ta. Đợi lát nữa trở về hầm cách thủy chút A Giao cho ta bổ thân thể.” Đến lúc đó Hoàng Thượng sẽ lật thẻ bài của nàng.

“Vâng!” Thái Vi thấy nàng nở nụ cười, ám ám thở phào nhẹ nhõm.

Đức phi đại khái là muốn biểu hiện một chút, cái tết Trung Nguyên này nàng làm được rất náo nhiệt.

Kết thúc yến tiệc, Tề Diệp mang theo mọi người đi thả hoa đăng. Kênh đào từ trong nội cung chảy về phía ngoài cung bảo vệ kinh thành. Tết Trung Nguyên hàng năm, ở ngoài cung, hai bên bờ sông sẽ có rất nhiều người vây quanh, thả hoa đăng và thưởng thức hoa đăng từ trong nội cung trôi ra.

Hạ Uyển Chi cùng các phi tần khác cùng đứng ở một bên, nhìn Tề Diệp cầm lấy cái hoa đăng hình rồng lớn nhất kia thả vào trong nước. Sau đó các nàng mới tiếp nhận hoa đăng từ thị nữ, tìm một vị trí thả vào trong nước.

Hạ Uyển Chi cầm lấy hoa đăng đi dọc bên bờ. Lâm Huệ cầm lấy hoa đăng đi đến, ôn nhu cười một tiếng với nàng “Cùng nhau đi!”

Nàng gật gật đầu, hai người một trước một sau đi đến bên bờ, bước lên tảng đá lớn, ngồi xổm người xuống. Hoa đăng mới vừa thả vào nước, Hạ Uyển Chi nghe thấy bên cạnh phịch một tiếng, nghiêng đầu qua không nhìn thấy Lâm Huệ đâu, ngược lại nhìn thấy một thân ảnh kinh hoảng rời đi, trốn vào trong đám người. Hạ Bích phát hiện ánh mắt của nàng, theo ánh mắt của nàng mà đi tìm.

Mà ở bên cạnh, Lâm Huệ bị rơi xuống nước khiến mọi người chú ý. Nàng không biết bơi, giãy giụa ở trong nước, nước văng tung tóa dập tắt vài cái hoa đăng, mà ngay cả hoa đăng hình rồng kia của Tề Diệp cũng không thể may mắn thoát khỏi.

Rất nhanh liền có người biết bơi xuống nước cứu, nhất thời mọi người đều quên đi chuyện thả hoa đăng, tất cả đều nhìn chằm chằm mặt sông. Tiểu thái giám rất nhanh bơi qua, vòng lấy cổ của Lâm Huệ bơi tới bên bờ. Có thái giám khác đã đang chờ, đỡ người lên bờ. Lâm Huệ chật vật không chịu nổi bị kéo lên trên bờ, kịch liệt ho khan một tiếng, phun ra chút ít nước, lúc này mới chậm rãi mở mắt ra.Thái Vi gấp rút cởϊ áσ ngoài đắp lên trên người Lâm Huệ, khẩn trương đỡ nàng hỏi han.

Tề Diệp tiến lên, hỏi “Chuyện gì xảy ra?”

Lâm Huệ trông thấy hắn, trong nháy mắt hai mắt ướŧ áŧ, điềm đạm đáng yêu nói “Hoàng Thượng, có người cố ý đẩy tần thϊếp!”

“Có thấy rõ là ai?” Tề Diệp nhìn lướt qua mọi người. Hạ Uyển Chi nhìn phía sau, Hạ Bích còn chưa trở lại, không biết nàng ấy có tìm được người kia không.

“Tần thϊếp không thấy rõ, nhưng tần thϊếp biết có người đẩy tần thϊếp một cái. Nếu không tần thϊếp đang đứng yên ổn làm sao sẽ rơi xuống nước?” Lâm Huệ khóc lóc kể lể “Hoàng Thượng phải làm chủ cho tần thϊếp a!”

“Yên tâm, trẫm nhất định làm chủ cho ngươi!” Ánh mắt nhìn lướt qua “Ai trông thấy có người đẩy Lâm sung dung, chỉ cần ngươi to gan nói ra, trẫm sẽ trọng thưởng.”

Mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, nhất thời không người nào lên tiếng.

Trịnh tu viện liếc nhanh nhìn Thu Cúc. Thu Cúc hiểu ý, sợ hãi nói “Hoàng Thượng, nô tỳ, nô tỳ không cẩn thận nhìn thấy...”

“A! Là ai?” Tề Diệp nâng mi, vô số ánh mắt quét về phía Thu Cúc. Thu Cúc lập tức cảm thấy trong lòng sợ hãi, hai chân run lên.

“Nô tỳ, nô tỳ không dám!” Thu Cúc nhìn thoáng qua hướng Hạ Uyển Chi, mọi người theo ánh mắt của nàng nhìn về phía Hạ Uyển Chi.

Hạ Uyển Chi hiểu ý, ở trong lòng cười lạnh một tiếng, nhìn lướt qua Trịnh tu viện, nói “Nếu đã nhìn thấy liền nói thật, cũng để cho mọi người biết rõ, là ai đẩy Lâm sung dung xuống nước.”

Tề Diệp nhìn về phía Hạ Uyển Chi. Hạ Uyển Chi từ trong mắt hắn nhìn ra lo lắng, nàng nhìn hắn trấn an một cái.

Tề Diệp nói “Có trẫm làm chủ cho ngươi, yên tâm nói đi!”

Chần chờ một chút, Thu Cúc gật gật đầu, chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt nhìn hướng Hạ Uyển Chi, ngón tay chỉ về phía nàng, há to miệng, nói “Nô tỳ nhìn thấy Hạ chiêu nghi đẩy Lâm sung dung một cái.”

Nhất thời, Hạ Uyển Chi thành tiêu điểm của mọi người. Nàng thì không lo lắng chút nào, chỉ là cười khẽ một tiếng “Thu Cúc thật đúng là nhãn lực phi thường, một mảnh đen tối cũng có thể thấy rõ là ai đẩy Lâm sung dung.”

“Hạ chiêu nghi, cái này là ngươi không đúng. Đang yên lành vì sao lại đẩy Lâm sung dung xuống nước, chẳng lẽ nàng ta đắc tội với ngươi sao?” Thục phi dẫn đầu lên tiếng, không để cho nàng có cơ hội biện bạch liền định tội của nàng, những người khác tin thật sự là Hạ Uyển Chi đẩy.

Hạ Uyển Chi thật lòng cảm giác mình đúng là không dễ dàng gì. Hiện tại nàng giống như cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt các vị phi tần. Các nàng đều muốn nhìn nàng thất sủng, mới có thể trong sáng ngoài tối liên tục hãm hại, giá họa cho nàng như vầy.

“Hạ chiêu nghi, dù sao cũng là tỷ muội, làm sao ngươi...” Lần này mở miệng chính là Đức phi, có chút bộ dáng vô cùng đau đớn.

Nàng biết nữ nhân hậu cung mỗi người đều biết diễn trò, nhưng hai vị này thì đúng là hàng đầu.

Hạ Uyển Chi không để ý tới, hỏi Lâm Huệ “Lâm sung dung, ngươi nói xem, là ta đẩy ngươi rơi xuống nước à?”

Lâm Huệ nhìn nàng một chút, lại nhìn Tề Diệp một chút, tâm tư chuyển động, cuối cùng nói “Tần thϊếp không rõ ràng lắm, tần thϊếp không nhìn thấy!”

Mọi người ồ lên, lập tức châu đầu ghé tai, xem như đã định tội cho Hạ Uyển Chi.

Mà Hạ Uyển Chi lại nhịn cười không được, xem ra nàng tránh tỏ ý bất hòa với Lâm Huệ là chuyện vô ích. Nhìn một chút cử chỉ bây giờ của nàng ta xem. Chỉ cần nàng ta nói một câu là có thể rửa thoát hiềm nghi cho mình, nhưng nàng ta lại hàm hồ suy đoán, chẳng khác nào coi như chấp nhận?

Cho nên, nàng hạ thủ lưu tình cũng là tự tìm đường chết!

Lâm Huệ cúi đầu không dám đối mặt với nàng, Hạ Uyển Chi vươn tay nói “Hoàng Thượng, các nàng đều cảm thấy là tần thϊếp đẩy. Hoàng Thượng cảm thấy tần thϊếp cầm lấy một cái hoa đăng còn có tay đẩy Lâm sung dung sao?”

Tề Diệp nhìn nhìn hoa đăng trong tay của nàng, lại nhìn nàng một chút, nói “Trong cảnh tối lửa tắt đèn, khó tránh khỏi phát sinh chuyện ngoài ý muốn. Lát nữa thả hoa đăng từng người từng người đến, đừng chen chung một chỗ. Về phần có phải Hạ chiêu nghi hay không, có mắt đều thấy được!”

Tất cả mọi người biết rõ, hắn đây là nói đỡ giúp Hạ Uyển Chi. Mặc dù nhìn vào thì có vẻ không phải là nàng đẩy thật.

Hắn nói “Lâm sung dung bị kinh hãi liền đi về trước đi, trẫm tối nay lại đi thăm ngươi!”

Lâm Huệ gật gật đầu, được Thái Vi nâng đỡ rời đi.

Đức phi tiến lên nói với Hạ Uyển Chi “Ủy khuất chiêu nghi muội muội, là bản phi không hiểu rõ lại nói năng lỗ mãng, mong muội muội thứ lỗi!”

“Đức phi nương nương nói đùa. Ai bảo tần thϊếp cách gần đó, tất nhiên hiềm nghi lớn nhất. Nếu là Đức phi nương nương cách gần đó cũng sẽ như thế.” Hạ Uyển Chi rộng lượng cười cười.

Tề Diệp ở một bên nghe, lông mày giãn ra, nghiêng đầu nhìn về phía Thục phi.

Thục phi lập tức hiểu ý, trong lòng không cam không nguyện, lại cười tủm tỉm lôi kéo tay của Hạ Uyển Chi, vẻ mặt thân mật “Hạ chiêu nghi không cần để ở trong lòng, bản phi không có ác ý gì.”

“Thục phi không cần tự trách, dù sao Hoàng Thượng đã cho tần thϊếp một cái trong sạch, tần thϊếp đã đủ hài lòng!” Rút tay về, nàng cảm thấy một hồi buồn nôn.

Những nữ nhân này thật đúng là một người so với một người càng xảo trá và gian dối hơn, so với nàng thật là chỉ có hơn chứ không kém!