Chương 7: Được Cứu

Vân Trân cùng gã sai vặt Nguyên Bảo đỡ Trương ma ma và Ngụy Thư Tĩnh tới nơi an toàn.

Vân Trân tìm một nhánh cây, giúp Trương ma ma cố định xương chân.

Sau đó lão nhược bệnh tàn ngồi cùng nhau, đều rơi vào trầm mặc.

"Chúng ta nên làm gì bây giờ?" Cuối cùng, Nguyên Bảo yếu đuối hỏi.

Hiện tại ngoại trừ bọn họ, còn có ba nha hoàn bị ngựa điên đưa đi, những người còn lại đều đã chết, xe ngựa cũng không thấy.

Nơi này trước không thôn, sau không làng, lão tàn, người có võ công hôn mê, còn lại là một gã sai vặt chưa trải sự đời cùng một nữ hài tâm lý thành thục, thân thể lại bị hạn chế ở thời kỳ hài đồng, hơn nữa trời lạnh, bất cứ lúc nào cũng có thể có tuyết rơi...!

Giờ phút này, Vân Trân đột nhiên phát hiện, tuy rằng bọn họ thoát được thổ phỉ chém gϊếŧ, nhưng lại rơi vào cảnh khốn khổ mới, thậm chí còn nghiêm trọng hơn trước.

Đốc đốc đốc...!

Đúng lúc này, có xe ngựa chạy tới đây.

Vân Trân nhìn Nguyên Bảo và Trương ma ma.

Bọn họ từ ánh mắt của nhau đều nhìn ra kinh hoảng và sợ hãi.

Nếu là người ám sát...!

Rất nhanh, xe ngựa ngừng trước mặt bọn họ.

Cửa mở, một nam hài mặc áo khoác đen từ bên trong đi ra.

Khoảnh khắc nhìn thấy hài tử đó, tảng đá đè nặng trong lòng Vân Trân cuối cùng cũng bỏ xuống.

...!

"Thiếu gia!"

Nguyên Bảo khóc lóc gọi.

Triệu Húc gật đầu, sau đó nhảy xuống xe ngựa, nhanh chóng đi về phía Trương ma ma.

"Ma ma."

Trên gương mặt non nớt kia hiện lên lo lắng, hoảng loạn, căng thẳng, nhưng cuối cùng, thời điểm đi đến trước mặt Trương ma ma, hắn lại khôi phục bộ dáng ổn trọng như người lớn thu nhỏ.

Trương ma ma sờ mặt hắn: "Ma ma không sao."

Nghe thế, Triệu Húc thả lỏng vai, sau đó, bảo người phía sau cẩn thận đưa Trương ma ma vào trong xe ngựa.

Lúc này, hắn lại nhìn Ngụy Thư Tĩnh dựa vào vách đá.

"A Tĩnh! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Sắc mặt Triệu Húc thay đổi, nhìn về phía Nguyên Bảo.

Có lẽ trong bọn họ, phản ứng của Nguyên Bảo giống hài tử nhất.

Hắn gãi đầu, nhìn Vân Trân.

Triệu Húc theo tầm mắt của hắn nhìn qua.

Vân Trân cúi đầu, trầm mặc đứng đó.

Triệu Húc đánh giá nàng vài lần, sau đó sai người đỡ Ngụy Thư Tĩnh đã hôn mê lên xe, rồi hạ lệnh: "Khởi hành!"

Vân Trân lui sang một bên, cân nhắc bản thân nên lên xe ngựa nào.

"Ngươi, đi cùng ta." Đúng lúc này, Triệu Húc chỉ vào nàng, nói.

Vân Trân lập tức ngẩng đầu nhìn hắn, sau đó trầm mặc theo sau Triệu Húc, lên chiếc xe ngựa đầu tiên.

Kẽo kẹt, kẽo kẹt...!

Xe ngựa lên đường.

Người Triệu Húc mang tới, ngoại trừ ở lại xử lý hiện trường, còn lại đều hộ tống bọn họ đi về hướng Hối Châu thành.

...!

Trong xe ngựa, Triệu Húc ngồi trên đệm ấp, sống lưng dựng thẳng.

Nguyên Bảo ngồi xổm bên cạnh, ăn điểm tâm uống trà nóng mà Triệu Húc thưởng.

Vân Trân quỳ ở một góc, cân nhắc sao Triệu Húc lại xuất hiện ở đây.

Nếu phỏng đoán trước đó của nàng không sai, Tô trắc phi dùng họ làm mồi, thu hút sự chú ý của thổ phỉ.

Như vậy, nàng ấy nhất định sẽ không để nhi tử thân sinh của mình quay về mạo hiểm.

Nhưng cố tình, Triệu Húc đã quay lại.

Vân Trân nhớ tới biểu cảm sốt ruột khi Triệu Húc nhìn thấy Trương ma ma.

Chỉ sợ, vị Tứ thiếu gia của vương phủ này không yên lòng ma ma chiếu cố mình từ nhỏ, cho nên mới mạo hiểm trở về.

Nếu thật là vậy thì...!

Mẫu thân sát phạt quyết tuyệt, nhi tử lại trọng tình trọng nghĩa.

Cũng không biết là may mắn hay bất hạnh..