Triệu Húc mặc áo choàng màu xanh ngồi trên xe ngựa, đầu dò ra ngoài cửa sổ.
Ánh mắt đầu tiên của hắn dừng trên người Tô trắc phi.
Sắc mặt Tô trắc phi nghiêm túc.
Triệu Húc biết, bà muốn nói hắn bắt buộc phải bái sư thành công.
Kế tiếp, ánh mắt lướt qua Tô trắc phi, dừng ở chỗ Vân Trân.
Ánh mắt hai người giao nhau.
Trong khoảnh khắc đó, Triệu Húc nhớ tới rất nhiều chuyện.
"Thời gian không còn sớm, khởi hành đi." Lúc này, giọng của Tô trắc phi vang lên.
Triệu Húc nhìn người đứng trước cửa sơn trang, ngồi vào trong xe ngựa.
Kẽo kẹt, kẽo kẹt...!
Xe ngựa nghiền qua bùn lầy mang theo người bên trên chậm rãi biến mất khỏi sơn dã.
Vân Trân nhìn theo, lòng bất giác buồn bã.
...!
Triệu Húc đi rồi, Đào Uyển bỏ trống.
Trưa hôm đó, Bích Diên tới truyền lời của Tô trắc phi, bảo nàng dọn về chỗ ở cũ.
Rất nhanh, tin tức truyền khắp Thanh Lương sơn trang.
Có người nói nàng thất sủng trước mặt nương nương.
Có người lại nói, lúc trước nương nương đối tốt với nàng chỉ vì thiếu gia, hiện tại thiếu gia ra ngoài bái sư học nghệ, ngày lành của Vân Trân cũng hết.
Cũng có người im lặng, trước sau không phát biểu ý kiến.
Quả Nhi thấy nàng trở về, thật sự rất cao hứng, bởi vì lại có thể tùy lúc ăn uống.
Sau khi trở về, Vân Trân đi gặp Trương ma ma trước.
Tâm tình giống như căn bản không chịu ảnh hưởng, nên thế nào thì như thế ấy...!Qua một khoảng thời gian, mọi người thấy nàng không để ý, cũng không quan tâm nữa.
...!
Bên kia, qua nửa tháng bôn ba, đoàn người Triệu Húc cuối cùng cũng tới chân núi Xích Phong.
Núi Xích Phong ở phía Đông Nam Hoang, gần các tộc Nam Man.
Nơi này rừng núi rộng lớn, địa hình phức tạp, dân tộc rất nhiều.
Nghe nói trước đây ở nơi này, các tộc xung đột không ngừng, mãi đến khi thái thú đương nhiên tới, trải qua ba năm đàm phán bôn tẩu, rốt cuộc hình thành chế đọ mới.
Các tộc ở Nam Hoang lúc này mới dần an ổn.
Mà Xích Phong cư sĩ kia từng làm thuyết khách giúp thái thú đàm phán, du tẩu với các tộc, đóng một vai trò rất lớn.
Xong việc, thái thú vốn định tặng thật nhiều tiền để báo đáp, lại bị cự tuyệt.
Sau này, vị Xích Phong cư sĩ kia vẫn luôn ẩn cư trên núi Xích Phong, tuy không hỏi đến chuyện đời, nhưng trong các tộc Nam Hoang, ông ấy vẫn rất có danh vọng.
Tô trắc phi bảo Đới Húc tới núi Xích Phong bái sư, ngoại trừ Xích Phong cư sĩ tài học, bà ấy còn nhìn trúng điểm này.
...!
Xích Phong cư sĩ là đại nho đương thời, người đến bái kiến đương nhiên rất nhiều.
Đoàn người Triệu Húc tới chân núi Xích Phong, sau khi đưa danh thϊếp, lại đợi thêm nửa tháng mới có cơ hội lên núi, bái kiến Xích Phong cư sĩ.
Lúc này, bọn họ được một tiểu đồng dẫn đường tới một sơn trang trên núi.
Sơn trang tựa lưng vào núi, khí thế hừng hực, trên cửa chính treo một bảng hiệu ghi "Xích Phong Các".
Hai sườn bảng hiệu có một bộ câu đối, lần lượt là "Khai hoài nhất tiếu thiên hạ sự, bế khẩu bất phu luận thế thượng nhân" (*).
(*) Khai hoài nhất tiếu thiên hạ sự, bế khẩu bất phu luận thế thượng nhân (开怀一笑天下事,闭口不论世上人): thoải mái cười chuyện thiên hạ, ngậm miệng mặc kệ người trên đời.
Vào Xích Phong Các, tiểu đồng dẫn họ tới một đình viện.
Đình viện lịch sự tao nhã thanh u, bài trí phi phàm.
Ngụy Duyên Võ cùng Nguyên Bảo ở bên ngoài, Triệu Húc và Ngụy Thư Tĩnh vào trong chờ.
Qua khoảng thời gian dùng một chung trà nhỏ, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân.
Triệu Húc và Ngụy Thư Tĩnh vội đứng dậy.
Rất nhanh, có một lão nhân đầu bạc mặt mày sáng lạn, dung mạo phiên nhiên đi vào.
Triệu Húc biết, đây chính là chủ nhân của Xích Phong Các, Xích Phong cư sĩ Quan Lâm Hải.
...!
Cùng thời gian, ở Thanh Lương sơn trang.
Vân Trân cung kính đứng trước mặt Tô trắc phi..