Chương 15: Tỷ tỷ

Đời trước Lăng Hoan ở lãnh cung, đến chết cũng chưa từng thấy Lăng Nhàn, đời này tin tức nàng mang thai vừa mới truyền ra, vị đích tỷ này đã tới cửa, không cần nghĩ cũng biết nàng là vì cái gì.

Nghĩ đến tính tình khắc nghiệt không có lợi không dậy sớm của Lăng Nhàn, Lăng Hoan thật sự là không muốn gặp cô, nhưng cũng chỉ có thể để suy nghĩ này trong lòng, người này tự mình tới cửa vậy nên phải gặp một chút, nếu không cũng thành nàng sai trái.

Nhàn Quý Nhân ngồi ở trong đại sảnh trắc điện, uống nước trà Hà Châu Nhi đưa tới, trong lòng tràn đầy không kiên nhẫn, nhưng lại không thể không nhẫn nại chờ.

Đối với thứ muội Lăng Hoan này, nàng cực kỳ chán ghét, cũng xem thường bộ dáng hèn mọn là con thứ của đối phương, nhưng hiện tại nàng lại không thể không chủ động tới cửa thăm thứ muội khiến nàng chán ghét này.

Chỉ cần vừa nghĩ đến thứ muội vẫn luôn bị nàng giẫm dưới chân mang Long Tự, trong lòng nàng tựa như mèo cào khó chịu, nàng vừa vào cung đã được phong làm Nhàn Quý Nhân, nhưng nàng cũng không được sủng ái, Hoàng Thượng đối với nàng thái độ lãnh đạm, bởi vậy sau khi biết thứ muội mang thai, nàng mới muốn đến gần gũi quan hệ, hy vọng ngày sau có thể mưu một chút chỗ tốt.

Nhưng nàng thế nào cũng không nghĩ tới, ngày xưa trước mặt nàng là cái thứ muội nhu nhu nhược nhược thế nhưng giờ lại làm giá, biết được nàng tới không tự mình đi ra nghênh đón cũng thôi, thế nhưng còn để cho nàng ngồi trên băng ghế lạnh lâu như vậy.

Càng nghĩ Lăng Nhàn càng tức giận, nàng thậm chí muốn rời đi, nhưng nghĩ đến kế hoạch trước khi tới, cuối cùng vẫn không cam lòng, chỉ đành nhẫn nhịn tính tình lưu lại.

Ước chừng qua một khắc đồng hồ, Lăng Hoan mới từ nội thất đi ra.

“Nhàn Quý Nhân thật sự là khách hiếm, là ta đón tiếp chậm trễ." Nể Lăng Nhàn ngồi trên ghế vẻ mặt không kiên nhẫn, Lăng Hoan nhàn nhạt mở miệng.

“Muội muội hiện tại thực sự là bất đồng, so sánh với quá khứ, tính tình này giống như là biến thành một người khác." Lăng Nhàn cười cười, cuối cùng vẫn nhịn không được tức giận trong lòng, trào phúng nói.

"Ồ? Không biết trong mắt Nhàn Quý Nhân, ta như thế nào?” Lăng Hoan đỡ tay Diệp Lan, chậm rãi ngồi xuống.

Thật không dám tin người ở trước mặt của nàng với người trước kia luôn nhu nhu nhược nhược lại là một.

Thấy thái độ không lạnh không nóng của Lăng Hoan, Lăng Nhàn trong lòng tức giận, nhịn không được chỉ trích: "Lăng Hoan, đây là thái độ của cô đối với người tỷ tỷ là ta đây sao? Đừng quên, chúng ta là chị em ruột.”

"Tỷ muội? Nhàn Quý Nhân hôm nay tới chính là muốn cùng ta nói cái này sao? Nếu như vậy, kính xin Nhàn Quý Nhân không cần nói, ta không muốn nghe.”

Lăng Hoan không khách khí nói, đối với sự chán ghét của Lăng Nhàn bày ra trên mặt, nghĩ tới Lăng Nhàn lúc trước lúc tiến cung đối với nàng từng làm những chuyện gì, nàng cũng không cách nào cùng nàng ta nói cái gì tình tỷ muội.

"Ngươi..." Lăng Nhàn giận dữ, hít sâu một hơi, nhìn Lăng Hoan cười lạnh nói: "Lăng Hoan, có phải ngươi cảm thấy bản thân đang mang thai, cho nên cánh của ngươi cứng rồi phải không? Ta nói cho ngươi biết, ở trong cung này, nếu không có chỗ dựa, ngươi là một thứ nữ, ngươi cho rằng ngươi có thể thuận lợi sinh hạ hài tử? ”

"Không làm phiền Quý Nhân phí tâm." Lăng Hoan cười lạnh một tiếng: "Lại nói tiếp, ta còn muốn cảm ơn Nhàn Quý Nhân, nếu không phải Nhàn Quý Nhân làm tiểu nhân ném đá sau lưng, cũng không có ta của ngày hôm nay.”

Sắc mặt Lăng Nhàn trong nháy mắt trở nên tái nhợt, nàng cắn răng, oán hận nhìn Lăng Hoan, nói: "Ngươi đang ghi hận ta? Lúc trước ngươi đắc tội Như Anh nương nương, ta làm sao dám giúp ngươi?”

“Ghi hận thì không tính, nếu lúc trước ngươi không để ý tình cảm, hôm nay lại đến nói chuyện tỷ muội với ta? Ta lưu lạc thành cung nữ tam đẳng, cũng không thể thiếu công lao của ngươi, Lăng Nhàn, hiện giờ lại có mặt mũi tới nơi này chỉ trích ta?”

Lăng Nhàn sắc mặt trắng bệch, trừng mắt nhìn Lăng Hoan nói không nên lời.

"Ta mệt rồi , Diệp Lan, tiễn khách." Lăng Hoan bưng chén trà lên không nhìn Lăng Nhàn lấy một lần, bởi vì chỉ cần nhìn thôi cũng đủ khiến tâm tình không vui.

“Nhàn Quý Nhân, mời đi.” Diệp Lan tiến lên.

"Được lắm, tốt, tốt! Các ngươi hãy đợi đó, để rồi xem lên mặt được bao lâu." Lăng Nhàn mạnh mẽ đứng lên, tức giận rời đi.