Chương 5: Thừa Hoan

Kiếp trước nàng sợ hãi, nàng tránh né cả đời, chờ tới lại là người khác hãm hại, nhi tử của nàng rõ ràng là huyết mạch hoàng gia lại không được thừa nhận, hiện giờ nàng lại không muốn trốn, hiện giờ người nọ không có con nối dõi là cơ hội duy nhất của nàng. Kiếp trước người nọ không có biết nàng mang thai, kiếp này nếu hắn bết thì sao? Hắn vẫn bỏ qua nàng sao?

Trong lòng Lăng Hoan có vô số ý niệm hiện lên, cuối cùng tất cả đều hóa thành kiên định,tuy rằng cô không biết nguyên nhân gì khiến người nọ không thích cô, nhưng đây là cơ hội duy nhất để đứa nhỏ đến bên cạnh cô, cô vô luận như thế nào cũng không chịu buông tha.

Vào nội điện, Lăng Hoan nhìn nam nhân ngồi dựa vào trên giường nhắm hai mắt, do dự một chút, chung quy vẫn là tiến lên nhẹ nhàng gọi:" Hoàng Thượng..."

Tần Phong cố gắng kiềm chế sự khó chịu của thân thể, đột nhiên bị đánh thức, trong lòng cực độ không vui, hắn không kiên nhẫn mở mắt ra, đợi đến khi nhìn rõ khuôn

mặt người tới không khỏi hơi ngẩn ra.

Mỹ nhân trước mắt phảng phất như tắm rửa trong ánh sáng, có nàng ở trong phòng u ám phảng phất ánh sáng lên, mỹ nhân nhíu mày, sinh tình càng sinh tư, nữ tử trước mắt đúng là tiên tư tướng ngọc, sợ là hắn đã quen với mỹ nhân hậu cung, cũng không khỏi kinh diễm vạn phần.

"Ngươi là ai?" Thanh âm Tần Phòng hơi trầm xuống, mỹ nhân như thế cũng gợi lên một tia hứng thú của hắn.

"Nô tỳ là cung nữ của Ngọc Hòa Cung..." Lăng Hoan to gan, thân thể lại bởi vì kinh hoảng mà run rẩy.

Nghe thanh âm mềm mại, Tần Phong chỉ cảm thấy một cỗ dục hỏa trong cơ thể nháy mắt bộc phát ra, hắn rốt cuộc không nhịn được, đưa tay kéo thiếu nữ vào trong ngực.

Ánh lửa đung đưa, ôm ngọc bích ấm áp, một đêm xuân tiêu...

Dương Cửu trông ở bên ngoài, đưa nước vào bên trong vài lần, trong lòng lại âm thầm bội phục Lăng Hoan, tuy rằng Hoàng Thượng trúng dược nhưng thần trí vẫn là thanh tỉnh, điều này chứng tỏ là Lăng Hoan được Thánh Thượng để tâm.



Dương Cửu ở trong lòng âm thầm bội phục chính mình, mãi cho đến khi sắc trời hơi sáng lên, lúc này mới nghe được bên trong có động tĩnh, Dương Cửu đẩy cửa đi vào, nhìn Hoàng Thượng ngồi trên giường, Dương Cửu cẩn thận quan sát thần sắc của Hoàng Thượng một chút, sau đó mới nhanh tay nhanh chân tiến lên hầu hạ.

Hắn nhìn lướt qua phía sau, chỉ thấy chăn hơi nhô lên, thấy người nọ còn đang ngủ, trong lòng không khỏi âm thầm giật mình, hắn đi theo Thánh Thượng nhiều năm như vậy, biết hắn là người nặng quy củ nhất, phi tần hậu cung kia không phải dậy sớm tự mình hầu hạ hay sao? Hiện tại cái người kia dĩ nhiên còn đang ngủ, thật sự là... Chậc Chậc !

Tần Phòng ăn mặc chuẩn bị rời đi, Dương Cửu cẩn thận hỏi:" Hoàng Thượng... cái này...?" Vì còn chưa có sắc phong nên hắn cũng không biết phải xưng hô như thế nào cho phải, chỉ có thể hàm hồ nói như vậy.

"Trước mặc kệ, điều hai cung nhân đến hầu hạ."

"Vâng". Dương Cửu vì Lăng Hoan mà cảm thấy đáng tiếc, mỹ nhân như vậy đều không đả động được thánh tâm, thật sự là... Thật không may.

Lúc Lăng Hoa tỉnh lại, Tần Phong rời đi, trong phòng im ắng, Lăng Hoan kéo lê thân thể mệt mỏi đơn giản thu thập một chút liền trở về phòng của mình.

Vừa mới trở lại phòng, liền nhìn thấy hai cung nữ tam đẳng đứng ở đó chờ, thấy Lăng Hoan vội vàng hành lễ:" Dương công công bảo chúng nô tỳ đến hầu hạ cô nương."

Lăng Hoan miễn cưỡng lấy lại tinh thần ứng phó vài câu liền đuổi người đi, nàng hiện tại vẫn là cung nữ thật sự là chịu không nổi người khác hầu hạ, nhưng người là Dương công công đưa tới nàng không chịu cũng phải lĩnh phần nhân tình này. Nếu nàng đoán không sai hẳn là ý tứ của người kia.

Trở về phòng, Lăng Hoan ngồi ở trên giường nhẹ nhàng vuốt ve bụng mình một chút, Húc nhi của nàng hẳn là đã đến rồi nhỉ? Kiếp trước nàng cũng mang thai Húc nhi một lần như vậy, về sau người nọ giống như đã quên nàng, cũng không có chuyện để cung nhân hầu hạ nàng, kiếp này chung quy vẫn có chút là không giống.

Vuốt ve vết bầm tím trên cổ, Lăng Hoan hít sâu một hơi, người nọ tựa như sói, giày vò nàng đến chết đi sống lại, cho dù lần này nàng đã chuẩn bị từ sớm nhưng vẫn là không tránh khỏi.