Chương 26: Ngu Ngốc

"Lâm viện chính, ngươi nói cho nàng biết, mấy chậu hoa này rốt cuộc có vấn đề gì."

Lâm viện chính tiến lên đem độc tính của trúc đào nói một lần, cuối cùng nói: "Phấn hoa kẹp trúc đào độc tính rất mạnh, đối với phụ nữ mang thai cùng thai nhi nguy hại rất lớn. ”

"Đức phi, ngươi còn có gì để nói?" - Tần Phong lạnh lùng nhìn Đức phi: "Uổng công trẫm tín nhiệm ngươi như thế, ngươi chính là đối với trẫm như vậy? ”

"Cái này, cái này..." - Đức phi mặt đã trắng bệch, vẻ mặt nàng ủy khuất kêu oan: "Hoàng thượng, việc này tần thϊếp thật sự không biết a, mấy chậu hoa này là phiên quốc tiến cung, tần thϊếp cũng không biết hoa này có độc, tần thϊếp thấy hoa này nở rực rỡ, liền sai người đem hoa đặt ở ngự hoa viên ngắm cảnh, tần thϊếp thật sự không biết sẽ bị đưa đến Như Lan cung. ”

Nói xong, Đức phi lại quay đầu nhìn quản sự quỳ trên mặt đất, nói: "Bổn cung nhớ rõ ngươi là quản sự phụ trách phân phối hoa mộc, trước khi bổn cung phân phó ngươi đem hoa đưa đến Ngự hoa viên, vì sao ngươi lại đem hoa đưa đi Như Lan cung? ”

Trên trán quản sự tràn đầy mồ hôi lạnh, hắn run giọng nói: "Tiểu nhân đúng là theo Đức phi nương nương phân phó, đem hoa đưa đến Ngự hoa viên, về phần hoa như thế nào đến Như Lan cung, tiểu nhân cũng không biết a..."

"Còn dám nói bậy trước mặt trẫm, Dương Cửu, kéo xuống!" - Đối với lời quản sự mà nói, Tần Phong một chữ cũng không tin.

Dương Cửu kéo người xuống, thân là tổng quản thái giám, hắn có nhiều thủ đoạn, bất quá là thẩm vấn một quản sự nho nhỏ, hắn tự nhiên là có biện pháp cạy miệng hắn ra.

Quả nhiên, không đến một khắc đồng hồ, Dương Cửu liền trở lại, hắn bẩm báo: "Hoàng thượng, người đã nói rồi, nói là đại cung nữ Minh Liễu của Ngọc mỹ nhân Thúy Ly cung đưa tới năm trăm lượng bạc, bảo hắn đem hoa đưa đi Như Lan cung. ”

"Đi mang Ngọc mỹ nhân đến."- Nhắc tới Ngọc mỹ nhân, Tần Phong vẻ mặt chán ghét.

Có chuyện lần trước hạ dược, hơn nữa chuyện lần này, ấn tượng của Tần Phong đối với Ngọc mỹ nhân rơi xuống đáy cốc.



Sắc mặt Đức phi thập phần khó coi, Ngọc mỹ nhân là đường muội của nàng, chuyện này nếu người đứng sau màn thật sự là Ngọc mỹ nhân, nàng cũng không thoát khỏi quan hệ.

Người khác không biết, nhưng trong lòng nàng rõ ràng, chuyện lần này đúng là không liên quan đến nàng, nàng tuy rằng cũng không muốn Lăng quý nhân thuận lợi sinh hạ hài tử, nhưng nàng sẽ không dùng thủ đoạn đê tiện như vậy, kẹp trúc đào có độc, tuy rằng người biết không nhiều lắm, nhưng cũng không ít, nếu Lăng quý nhân thật sự xảy ra chuyện, Hoàng Thượng tất nhiên long nhan giận dữ, đến lúc đó truy xét, căn bản là tránh không thoát. Hiện giờ em họ ngu xuẩn kia của nàng làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy, chỉ sợ còn phải liên lụy đến nàng.

Đức phi tâm niệm chuyển động, nếu chuyện này thật sự có liên quan đến Ngọc mỹ nhân, nàng phải suy nghĩ thật kỹ, như thế nào mới có thể xóa sạch về phía mình. Về phần Ngọc mỹ nhân, người ngu xuẩn như vậy, tiếp tục ở lại trong cung chỉ có thể kéo chân nàng.

Ngọc mỹ nhân rất nhanh đã được mang đến, cùng nhau mang đến còn có cung nữ bên người Minh Liễu của nàng.

Ngọc mỹ nhân đến vội vàng, thoạt nhìn có chút chật vật, nhưng người coi như trấn định: "Thϊếp thỉnh an hoàng thượng. ”

Tần Phong lạnh lùng nhìn, cũng không mở miệng để nàng ta đứng lên.

Như thế qua nửa khắc, sắc mặt Ngọc mỹ nhân đã trắng bệch, nàng quỳ gối, cả người lung lay sắp đổ, mắt thấy người chống đỡ không nổi, Tần Phong lúc này mới mở miệng nói: "Đứng lên đi. Ngọc mỹ nhân, trẫm hỏi ngươi, mấy chậu hoa này có phải là ngươi sai người đưa đến Như Lan cung hay không? "

Thân thể Ngọc mỹ nhân khẽ run lên, nàng nhanh chóng nhìn thoáng qua Minh Liễu đang quỳ trên mặt đất, lúc này mới mở miệng nói: "Hoàng Thượng, chuyện này thϊếp cũng không biết. ”

Thấy nàng ta không thừa nhận, Tần Phong cười lạnh nói: "Ngươi không biết sao? Người đã khai, là cung nhân bên cạnh ngươi đưa năm trăm lượng bạc, để cho quản sự chưởng quản Hoa Mộc đem hoa đưa đến Như Lan cung, như thế ngươi còn nói ngươi không biết? ”

"Hoàng thượng, tần thϊếp oan uổng." - Ngọc mỹ nhân trong mắt rưng rưng, ánh mắt trong suốt nhìn Tần Phong: "Hoàng thượng, ngài không tin tần thϊếp sao? “