Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cung Nữ Đấu Tranh Hàng Ngày

Chương 2: Lãnh Cung

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hiện giờ là vạn lịch năm thứ 10, đương kim hoàng thượng 12 tuổi đăng cơ, hiện giờ tại vị đã 10 năm , trước kia Hoàng hậu bị bệnh tạ thế, hiện giờ trung cung vô hậu, cung vụ trong cung là tứ phi cùng quản lý.

Một năm trước vừa mới tuyển tú một lần vào hơn 10 vị phi tử, vị trí cao nhất là tiểu thư đích xuất của Tướng Phủ Gia , được phong làm Như Tần, còn lại lớn nhỏ được phong làm Quý Nhân, Thường Tại , Mỹ Nhân.

Đích tỷ của nàng được phong làm Quý Nhân, có HẦu Phủ làm hậu thuẫn, cuộc sống trong cung cũng không khổ sở, nghe nói đã nhận được nhiều ân sủng cũng coi là một trong những sủng phi.

Bất quá đương kim cần chính đối với hậu cung không để ý lắm, hiện giờ chỉ có Đức Phi cùng Tuệ Phi mỗi người sinh được một nữ nhi, còn lại các Phi tử đều không có động tĩnh gì.

Kiếp trước trong lúc này nàng chẳng may bị Ngọc Quý Nhân gặp phải, đối phương ghen tỵ dung mạo của nàng, tìm cớ phạt nàng, để cho nàng dầm mưa quỳ gối thỉnh tội ở trước cửa Thúy Ly Cung, kiếp trước sau khi nàng trở về bị bệnh nặng một hồi, nhưng Ngọc Quý Nhân cũng không buông tha nàng, lúc tâm tình không tốt sẽ gọi nàng đến Thúy Ly Cung nhẹ thì phạt quỳ nặng thì đánh một trận, nhiều lần chân nàng ngày càng bị tổn thương nặng, vừa đến ngày mưa thì đau đớn dữ dội.

Ước chừng nửa nén hương Diệp Lan trở lại, nàng cầm về một lọ thuốc mỡ nhỏ, nhấc vạt áo Lăng Hoan lên bắt đầu bôi thuốc cho nàng. Nhìn đầu gối sưng đỏ đen Diệp Lan giật nảy mình: “Sao lại nghiêm trọng như vậy?”.

Lăng Hoan cười nói : “ Da tôi vốn trắng nên nhìn có vẻ nghiêm trọng , cô đừng lo lắng, kỳ thật không có việc gì.”

“Làm sao không thể có việc gì? Quỳ đến tận hai canh giờ, nếu lâu chút nữa chân người cũng bị phế rồi!”- Diệp Lan cẩn thận bôi thuốc mỡ lên: “ Ngươi luôn cẩn thận sao lại chọc vào người nọ? Người cả cung này có ai không biết nàng ta khó hầu hạ nhất.”

Lăng Hoan cười cười không nói gì. Nàng ngược lại không muốn gặp người, nhưng người khác hết lần này đên lần khác không chịu buông tha nàng, nàng có thể làm sao bây giờ?

Ngọc Quý Nhân không được sủng ái, lại có một đường tỷ tấn vị Phi , có đế Phi làm hậu thuẫn, tâm nhãn nàng lại nhỏ, lại không thấy dung mạo của nàng so với người khác tốt hơn nên mới ra sức dày vò.



Kiếp trước nàng suýt chút nữa bị Ngọc Quý Nhân giày vò đến chết, về sau may có quản sự Lý cô cô thấy nàng đáng thương mới điều nàng đến lãnh cung, cũng là chính ở lãnh cung nàng mới gặp được hắn....

Kiếp trước nàng không muốn ở lại trong cung, cho dù xảy ra nhiều chuyện nàng cũng không nghĩ tới sẽ ra mặt. Thế nhưng có ai nghĩ tới? Thứ trưởng tử của Hoàng Gia lại sinh ra trong lãnh cung, nàng đến chết cũng không để cho nhi tử của nàng lên đĩa ngọc Hoàng Gia, nàng có lỗi với Húc nhi của nàng, cũng hại hắn cả đời. Nhớ tới chuyện kiếp trước đã xảy ra trái tim Lăng Hoan đau đớn từng đợt, đều là lỗi của cô...

Diệp Lan nhìn khuôn mặt Lăng Hoan như hoa như ngọc có chút thất thần, ưu sầu nói: “A Hoan, sau này ngươi làm sao bây giờ? Ngọc chủ tử thích phạt người nhất, ta sợ nàng sẽ không bỏ qua cho ngươi.”

Lăng Hoan nhìn bàn tay thon dài như ngọc của mình nhẹ giọng nói: “Tiểu Lan, đoạn thời gian trước cô cô không phải nói Ngọc Hòa Cung bên kia thiếu người sao? Lát nữa ngươi đi nói với cô cô để cho ta đi.”

Diệp Lan kinh ngạc mở to hai mắt, khẽ hô: “ Ngươi điên rồi sao? Đó chính là lãnh cung, người đi nơi đó còn có ngày xuất cung?”

Lăng Hoan cười khổ: “ Bây giờ tôi như này liệu có ngày xuất cung sao? Ngọc chủ tử muốn ta chết bất quá cũng chỉ là một câu nói, đi lãnh cung so với ở tại chỗ này bị người giày vò đến chết còn tốt hơn.”

Diệp Lan im lặng...Nàng luôn cảm thấy đáng tiếc cho Lăng Hoan, A Hoan bộ dạng đẹp, bộ dáng này ở trong cung so ra cũng phải đứng thứ nhất, sợ là đệ nhất mỹ nhân Uyển Phi trong cung cũng phải kém mấy phần, đáng tiếc người tốt như vậy lại bị hãm hại làm cung nữ, nếu A Hoan làm phi tử dựa vào dung mạo với tính tình của nàng dù thế nào cũng mạnh hơn Ngọc Quý Nhân kia.

Thấy Diệp Lan rầu rĩ không vui, biết cô đang lo lắng cho mình, Lăng Hoan an ủi nói: “Cô đừng lo lắng cho tôi, nơi đó tuy rằng là lãnh cung nhưng cũng tự tại, tôi đến đó như vậy ngược lại cũng là chuyện tốt.”

“Ta luyến tiếc ngươi...” Diệp Lan hai mắt hồng hồng, một năm nay hai người nương tựa lẫn nhau, ở trong cung lạnh như băng ôm nhau sưởi ấm, nàng vốn là một nha đầu nóng nảy đến bây giờ đã tốt hơn cũng là nhờ Lăng Hoan dạy nàng rất nhiều , một năm trước nếu không phải nhờ có Lăng Hoan nàng thiếu suýt nữa phạm phải sai lầm mà bị quản sự đánh chết.
« Chương TrướcChương Tiếp »