Linh Lan nhanh chóng thu dọn đồ đạc của mình, vội vàng xuống lầu hỏi nhân viên khách sạn vị trí siêu thị gần nhất.
Mặc dù Hoắc Dịch Trần không nói gì về việc ăn tối, nhưng cô vẫn cảm thấy mình nên chuẩn bị một ít thức ăn.
Khi ở trong cung, cô cũng làm như vậy. Bếp nhỏ trong cung của Thái Hậu luôn đầy thức ăn để đề phòng các chủ tử muốn ăn bất cứ lúc nào. Ở đây, cô cũng tự giác chuẩn bị như vậy, không thể để Hoắc Dịch Trần muốn ăn gì mà lại phải đi mua, như vậy là không chu đáo.
May mắn thay, có một siêu thị lớn cách khách sạn không xa. Cô dựa theo hướng dẫn tìm được địa điểm, nhưng hiện tại cô vẫn chưa sử dụng thành thạo bản đồ di động nên có chút bất tiện.
Vào siêu thị, cô mới càng cảm nhận rõ ràng sự phong phú của vật tư trong thời đại này, các loại đồ vật mà cô chưa từng thấy qua khiến cô choáng ngợp.
Không có nhiều thời gian để dạo quanh, cô đi trước khu đồ uống, lấy vài chai nước suối tinh khiết mà Hoắc Dịch Trần thường uống, sau đó mua một ít nguyên liệu nấu ăn và gia vị. Bùi tỷ đã nói qua với Linh Lan về việc mua những thứ này khi cô đến, tất cả đều có thể chi trả, chỉ cần có thể chăm sóc tốt Hoắc Dịch Trần, thì những thứ này đều không là gì.
Vội vàng thanh toán, giữ lại hóa đơn, cô nhanh chóng chạy về khách sạn.
May mắn thay, phòng của cô cũng có một căn bếp nhỏ, tuy rằng không đầy đủ và rộng rãi như trong nhà của Hoắc Dịch Trần, nhưng cũng có thể nấu một ít thức ăn.
Sau khi Linh Lan đi, Hoắc Dịch Trần đi tắm để giải tỏa mệt mỏi, vừa thay xong đồ ngủ thì Nhạc Minh đã trở lại.
Hắn mang về những bộ vest chuẩn bị cho buổi phỏng vấn ngày mai. Các thương hiệu đều biết tính cách của Hoắc Dịch Trần, quần áo chắc chắn hoàn toàn mới, chưa có ai mặc qua.
Nhạc Minh vào phòng trước, treo lễ phục lên, vừa nói chuyện với Hoắc Dịch Trần: "Vừa nãy tôi tiện đường đặt đồ ăn "Ngự thực nhớ", một lát nữa sẽ đưa đến đây."
Hắn cũng được coi là thường xuyên đi theo Hoắc Dịch Trần và Bùi Vũ chạy lịch trình, biết khẩu vị của vị này khá cầu kỳ, nên cố ý đặt đồ ăn của một nhà hàng gia đình nổi tiếng ở Hải Thị.
Hắn không biết trợ lý mới buổi chiều đã trổ tài nấu nướng, tự nhiên là không nghĩ chờ Linh Lan nấu mà chỉ dựa theo thói quen thường ngày đặt đồ ăn. Đến lúc đồ ăn đến, cũng sẽ cho trợ lý bên kia một phần.
Lúc này Hoắc Dịch Trần mới vừa ngồi xuống sô pha chuẩn bị xem bản thảo phỏng vấn ngày mai, sáng ngày mai phải trang điểm từ sớm, sau đó quay chụp.
Mặc dù trong sinh hoạt anh khá cầu kỳ, nhưng đối với công việc vẫn rất nghiêm túc.
Nghe Nhạc Minh nói vậy, anh không lên tiếng chỉ gật đầu, thời gian không còn sớm nên cũng không định làm phiền Lâm Lam lúc này.
Nhạc Minh giúp anh dọn dẹp phòng tắm, ngày thường hắn cũng hay giúp đỡ Bùi tỷ và đi theo lịch trình, một số việc vẫn làm được.
Dọn dẹp xong, hắn nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài, mở cửa ra thấy người phục vụ khách sạn mang theo hai hộp đồ ăn tinh xảo liền nhanh chóng xách vào, sau đó đi đến bàn ăn bày biện đồ ăn ra: "Hoắc ca, anh có thể đến ăn cơm rồi, hôm nay ăn có hơi muộn chút."
Hoắc Dịch Trần bình thường ăn uống cần có quy luật, nếu không dạ dày sẽ quấy phá, nên cũng chuẩn bị đi ăn chút, buổi tối ngủ cũng sẽ thoải mái hơn.
Nhìn lên bàn thức ăn, đều là những món ăn nhà đã từng ăn qua, anh cầm đũa, gắp món xào rau gần mình nhất.
Vừa ăn vào một miếng, Hoắc Dịch Trần không kìm được mà nhíu mày. Không hiểu sao, những món ăn thường ngày anh ăn ngon miệng giờ đây lại trở nên khó nuốt. Anh tiếp tục nhai nhưng vẫn quyết định không làm khó bản thân, nhả thức ăn ra.
Nhạc Minh thấy phản ứng này của anh ta thì có chút bất đắc dĩ.
Xem ra vị này không hài lòng? Nhưng tại sao chứ? Nhà hàng này họ đã ăn qua rất nhiều lần, chẳng phải rất hợp khẩu vị anh ta sao?
Hắn không biết rằng chiều nay khi Hoắc Dịch Trần ăn món ăn do Linh Lan nấu, thì khẩu vị lại trở nên khó hơn so với bình thường.
Nhìn thấy anh ta buông đũa, Nhạc Minh thầm kêu khổ trong lòng.
Lúc này, hắn đi đâu mua thức ăn ưng ý cho anh ta đây? Bỗng nhiên, anh ta nghe Hoắc Dịch Trần lên tiếng: "Đi gọi Lâm Lam đến đây nấu cơm."
Nhạc Minh nghe vậy càng thêm bất đắc dĩ. Chẳng phải đây là làm khó trợ lý mới sao? Chẳng lẽ vị này chướng mắt trợ lý mới và muốn nhân cơ này đổi người? Không đến mức vậy chứ? Cho dù không muốn dùng người ta cũng không đến mức làm điều thừa thãi như vậy.
Tuy trong lòng có nhiều nghi ngờ, anh ta vẫn vâng lời.
Nhìn xuống phòng bếp, cũng chẳng có nguyên liệu nấu ăn gì. Nghĩ đến lúc nãy đi ngang qua siêu thị, anh ta quyết định sẽ dẫn trợ lý mới đi mua nguyên liệu nấu ăn.
Tối nay không cho vị này ăn no thì bọn họ đừng mong bản thân có thể nghỉ ngơi.
Nhạc Minh đành nhận mệnh đi ra ngoài, gõ cửa phòng của Lâm Lam.
Lúc này, canh hạt sen nấm tuyết bách hợp của Linh Lan cũng đã nấu xong. Nghe tiếng gõ cửa, cô nhanh chóng đi mở cửa.
Mở cửa ra, cô nhìn thấy Nhạc Minh với khuôn mặt khổ sở đứng bên ngoài. Linh Lan không biết chuyện gì xảy ra, bình tĩnh hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Nhạc Minh lúc này không có tâm trạng thưởng thức giọng nói êm ái của trợ lý mới, anh ta nói thẳng ra chỉ thị của vị ảnh đế khó tính kia: "Hoắc ca tối nay vẫn chưa ăn cơm, anh ấy muốn cô đi nấu cơm, cô chuẩn bị một chút, chúng ta đi mua nguyên liệu nấu ăn về."
Linh Lan không ngờ rằng những gì cô chuẩn bị lại hữu ích đến vậy, cô nghiêng người cho Nhạc Minh vào cửa: "Tôi đã nấu xong rồi, anh cùng tôi mang qua là được."
Nhạc Minh vào cửa quả nhiên ngửi thấy mùi thức ăn, anh ta thực sự kinh ngạc: "Cô nấu từ lúc nào vậy? Thật may quá, như vậy thì Hoắc ca sẽ không nổi giận rồi."
Linh Lan nhìn Nhạc Minh như trút được gánh nặng, có chút nghi hoặc hỏi: "Hoắc lão sư sẽ nổi giận vì thức ăn sao?"
Nhạc Minh nhìn trợ lý mới, mặc dù đang hỏi chuyện nhưng lại mang biểu cảm không mặn không nhạt, khiến người ta cảm thấy cô chỉ thuận miệng hỏi một chút, căn bản không quan tâm đến câu trả lời.
Mình rốt cuộc gặp phải những kiểu người nào vậy? Vị ảnh đế nổi tiếng khó tính này thì hay bắt bẻ, còn trợ lý mới này tuy xinh đẹp dịu dàng nhưng lại chẳng biểu lộ cảm xúc gì trên mặt, anh ta bắt đầu nhớ Bùi tỷ rồi.
Tuy nhiên, Hoắc Minh vẫn trả lời câu hỏi của cô: "Hoắc ca sẽ không nổi trận lôi đình, nhưng mà âm thầm khó chịu, không thể diễn tả thành lời, về sau cô sẽ biết."
Linh Lan thu dọn xong, tối nay thời gian khá gấp, cô làm một món sườn hấp, một món cà tím nhồi thịt băm, một món salad ngó sen, và hầm một nồi canh bí đỏ.
Nhạc Minh rất có ý thức tiến lên giúp đỡ đặt thức ăn lên khay, mùi thơm xộc vào mũi khiến anh ta cảm thấy hơi đói bụng, chưa kể đến việc bày biện bàn ăn này thực sự quá đẹp mắt.
Sườn được xếp gọn gàng, thanh đạm, nước canh trên mặt không biết làm thế nào mà lại bóng loáng.
Món cà tím nhồi thịt băm như những bông hoa hồng xanh nở rộ trên đĩa sứ trắng, như những bông hoa xanh nhạt nở trên nền tuyết.
Salad ngó sen với những lát mỏng trắng nõn nà thanh tao, điểm xuyết chút màu đỏ của ớt cay. Canh nấm tuyết sánh mịn như tổ yến, nhìn là biết cực kỳ bổ dưỡng.
Nhạc Minh nhìn trợ lý mới trước mặt, trong lòng không khỏi kinh ngạc, nhưng anh ta cũng không phải là người rề rà, đây không phải lúc để nói chuyện, đi theo Linh Lan ra cửa, nhanh chóng mang thức ăn sang phòng Hoắc Dịch Trần.
Hoắc Dịch Trần rời khỏi bàn ăn, nghĩ rằng bên kia chắc chắn phải đi mua nguyên liệu nấu ăn trước, bản thân cũng không thể ăn thức ăn ngay thì liền ngồi chơi game trên ghế.
Chưa đầy mười phút thì cửa đã có tiếng động, anh nhíu mày.
Nhạc Minh rốt cuộc bị gì vậy, sao giờ lại chậm chạp rề rà chưa đi nói với Lâm Lam nữa.
Mở mắt ra liền nhìn thấy Nhạc Minh và Lâm Lam hai người bưng khay lần lượt vào phòng.
Nhạc Minh vừa giúp Lâm Lam mở cửa vừa giải thích: "Hoắc ca, Lâm Lam đã chuẩn bị đồ ăn xong rồi." Nói rồi dẫn Linh Lanh đến bàn ăn.
Hai người trước tiên đặt khay xuống, nhanh chóng dọn hộp cơm đựng thức ăn ban đầu trên bàn, sau đó bày biện thức ăn do Linh Lan nấu ra.
Hoắc Dịch Trần thật sự là có chút kinh ngạc, có vẻ Lâm Lam sau khi về phòng liền đi ra ngoài mua nguyên liệu. bắt đầu chuẩn bị đồ ăn? Hắn vốn dĩ cũng không muốn vội vàng bắt cô nấu cơm, chỉ là đồ ăn mau từ bên ngoài không được nên mới nhờ tới cô.
Lại không nghĩ rằng cô gái này rất có tâm, chủ động chuẩn bị hết tất cả.
Hắn gật gật đầu, ngồi xuống cầm lấy chiếc đũa bắt đầu ăn lên,
salad ngó sen chua ngọt hơi cay, phù hợp để khai vị,
cà tím hương vị kinh diễm,
sườn hấp mềm mại thanh đạm.
Hắn thậm chí không có chờ ăn xong liền mở miệng: "Cô nấu rất tốt, thưởng một bao lì xì."
Linh Lan có chút kinh ngạc, thời đại này làm tốt cũng có ban thưởng sao?
Nhạc Minh lại càng kinh ngạc hơn, bọn họ làm tốt là có tiền thưởng, bất quá bình thưởng đều là Bùi tỷ đưa, Hoắc ca chưa bao giờ tự chính mình thưởng cho ai!
Hắn nhìn về phía tiểu trợ lý, vẫn là dáng vẻ bình tĩnh không gợn sóng, lúc này mới quan sát kĩ, lần này có vẻ Bùi tỷ đã kiếm được một trợ lý rất tốt.
Linh Lan nhìn Hoắc Dịch Trần ăn rất hài lòng, bản thân liền xoay người đi vào phòng tắm bên kia.
Nhạc Minh tưởng rằng mình đã dọn dẹp xong xuôi, nhưng nhìn Linh Lan nhanh nhẹn sắp xếp lại mọi thứ, chai lọ hũ bình được xếp hàng ngay ngắn, không chênh lệch một chút nào, lòng anh càng thêm bội phục.
Chờ Hoắc Dịch Trần ăn xong, Nhạc Minh giúp Linh Lan dọn dẹp chén đũa, chia cho cô phần thức ăn mua từ "Ngự thực nhớ", âm thầm giơ ngón tay cái với cô rồi mỗi người về phòng.
Linh Lan đặt hộp thức ăn lên bàn trong phòng, lúc này mới nhớ ra vừa nãy bận rộn không kịp xem điện thoại. Tuy tự nhận rằng ở thời đại này ngoài công việc hiện tại sẽ không có chuyện gì quan trọng hơn, nhưng cô vẫn cầm lấy điện thoại để xem.
Nhấn mở màn hình, cô thấy có mấy cuộc gọi nhỡ. Nghĩ rằng là Lâm Dương gọi đến làm phiền, cô bấm mở xem thì thấy một cuộc gọi nhỡ là của Lâm Dương.
Còn lại mấy cuộc gọi khác lại là từ một người tên Lâm Hoan gọi đến.
Lâm Hoan sao......