Tuy nhiên, bình thường không ai ngu ngốc đến mức khoe khoang những mánh khóe nhỏ này trước mặt anh, nhưng nữ MC này lại là một trường hợp hiếm gặp.
Đặc biệt là khi nhìn thấy tay của cô trợ lý suýt bị gót giày của cô ta dẫm phải, Hoắc Dịch Trần cuối cùng không thể nhịn được nữa, tiến lên kéo Linh Lan đang ngồi xổm dậy, sau đó lập tức rời khỏi sân khấu.
Đạo diễn vừa mới đang chỉ huy nhân viên kỹ thuật điều chỉnh thiết bị. Lần ghi hình này được cấp trên vô cùng coi trọng, không thể không nói, đây là vị khách mời quan trọng nhất trong năm nay. Họ muốn dựa vào lần ghi hình này để tái hiện vinh quang của đài, không thể chấp nhận bất kỳ sai sót nào.
Nhưng không ngờ rằng, chỉ trong chốc lát, ảnh đế Hoắc đã lạnh mặt xuống sân khấu. Anh hoảng sợ, vội vàng bỏ dở công việc đang làm, chạy theo: "Hoắc lão sư, Hoắc lão sư, anh đi đâu vậy?"
Bản thân Hoắc Dịch Trần đã không thoải mái, lúc này đầu đau càng thêm khó chịu, anh hoàn toàn không có tâm trạng để nói chuyện vô nghĩa với người khác. Bước chân vẫn không dừng, anh trực tiếp đi đến thang máy.
Đạo diễn mông lung, không biết chuyện gì đang xảy ra. Tuy đã nghe nói vị ảnh đế này có tính khí khó chịu, nhưng chưa ai nói anh ta thiếu chuyên nghiệp. Vậy tình huống bây giờ là như thế nào?
Hoắc Dịch Trần đi xuống sân khấu liền buông tay Linh Lan. Linh Lan nhanh chóng đoán được hành động này của anh là vì chuyện vừa rồi, nhưng cô không hề cảm thấy áy náy vì đã làm phiền công việc của anh. Cô bình tĩnh đi theo Hoắc Dịch Trần rời đi.
Còn những người luống cuống tay chân sau lưng tự nhiên không liên quan gì đến cô.
Đạo diễn đuổi theo: "Hoắc lão sư, anh không thể đi như vậy được, đài chúng tôi đã chuẩn bị cho buổi phỏng vấn này rất lâu rồi. Nếu anh có gì không hài lòng, hãy nói ra, chúng tôi nhất định sẽ sửa đổi."
Hoắc Dịch Trần lạnh lùng liếc nhìn đạo diễn: "Vấn đề này anh nên hỏi nhân viên công tác của mình."
Nói xong, cửa thang máy mở ra, Hoắc Dịch Trần bước vào mà không quay đầu lại.
Đạo diễn nhìn sang cô trợ lý đi theo sát Hoắc Dịch Trần để cầu cứu. Nhưng lại thấy cô mặt vô biểu tình, cũng bước vào thang máy, giống như ông chủ của mình, lạnh lùng và xa cách.
Hoắc Dịch Trần nhìn biểu hiện của Linh Lan, khá hài lòng. Ít nhất cô không giống như những người khác, không biết điều mà cầu xin hoặc dây dưa không rõ ràng với đối phương.
Linh Lan đương nhiên nhận ra ánh mắt đó. Cô cũng không biết tại sao mình lại hiểu được ý nghĩa của ánh mắt đó. Cô không phải là kẻ ngốc, Hoắc Dịch Trần rõ ràng là đang chống lưng cho cô. Lúc này, nếu cô dây dưa với người khác thì chẳng phải là đánh vào mặt anh sao?
Đạo diễn đành trơ mắt nhìn cửa thang máy đóng lại trước mặt mình. Chẳng biết diễn tả tâm trạng của mình lúc này như thế nào, anh tức giận đi vào phòng phát sóng.
Lúc này, tất cả nhân viên công tác đều đứng ngây ngốc tại chỗ, Lưu Hi ngơ ngác ngồi trên ghế.
Cô không thể nào tưởng tượng được Hoắc Dịch Trần lại có tính tình lớn như vậy, còn bảo vệ trợ lý của mình một cách hoàn toàn bất chấp. Dù hợp đồng đã được ký kết thì vẫn trực tiếp bỏ đi.
Cô càng không thể tưởng tượng được rằng những thủ đoạn nhỏ mà cô vẫn luôn sử dụng, trước đây chưa bao giờ thất bại, lại vấp ngã trước một trợ lý nhỏ bé.
Chỉ cần tưởng tượng đến khuôn mặt lạnh tanh của anh, cô liền cảm thấy tức nghẹn không thở nổi.
Nhưng mà, tình hình rối rắm trước mắt còn chưa được giải quyết, cô cũng không dám giở trò bỏ đi lúc này, chỉ ngoan ngoãn ngốc tại phòng phát sóng, chờ đạo diễn thuyết phục Hoắc Dịch Trần quay lại.
Lúc này, trong số các nhân viên công tác dưới khán đài, có những người từng bị Lưu Hi hãm hại hoặc tính kế, trong lòng đều cảm thấy vô cùng hả hê.
Lưu Hi mới đến đài không lâu, dựa vào nhan sắc xinh đẹp mà có được không ít cơ hội. Sau khi có cơ hội xuất đầu, cô càng thêm gây sóng gió, đắc tội không ít nhân viên công tác cùng làm việc, thủ đoạn nhỏ liên tục xuất hiện. Tuy nhiên, vì cô có chút hậu thuẫn nên mọi người cũng không làm gì được cô.
Hôm nay, cô xem như đã chọc phải ổ kiến lửa rồi. Màn vừa rồi quả là đỉnh của chóp
Đạo diễn xông vào phòng phát sóng, ném kịch bản lên bàn một cách hung hăng, không kiềm chế được cảm xúc giận dữ hét lên: "Ai có thể nói cho tôi biết vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Thật khó khăn lắm mới mời được vị tổ tông kia, vậy mà lại chọc cho hắn bỏ đi mất rồi.”
Lúc này, anh vẫn còn chưa biết rõ ràng mọi chuyện, nếu không hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện thì làm sao giải thích với cấp trên, càng không biết làm thế nào để cứu vãn Hoắc Dịch Trần.
Đây là công việc mà đài rất coi trọng, vì tin tưởng nên giao cho anh phụ trách. Nếu anh không làm rõ ràng, không xử lý tốt thì tuyệt đối không thể bàn giao với cấp trên nổi.
Nhìn đạo diễn nổi giận đùng đùng, tất cả mọi người im lặng như ve sầu mùa đông. Một số người đã chứng kiến sự việc, một số người khác thì không biết gì, lúc này cũng không biết phải nói gì.
"Lưu Hi, vừa rồi Hoắc lão sư có tiếp xúc với cô, cô nói xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Đạo diễn nhìn quanh một vòng, thấy mọi người đều không nói gì, tự nhiên là hỏi Lưu Hi, người vừa ở trên sân khấu cùng Hoắc Dịch Trần.
Lưu Hi cắn môi, vẻ mặt có chút chột dạ, nhưng cô không thể nói thật: "Vừa mới tôi muốn giúp Hoắc lão sư cài micro, nhưng anh ấy không đồng ý và gọi trợ lý của mình lên. Cô trợ lý đó vụng về, không tiếp được micro tôi đưa qua..."
Sau đó, cô ủy khuất do dự một chút, tiếp tục nói: "Tôi không biết tại sao Hoắc lão sư lại tức giận.”
Đạo diễn nghe cô ấp a ấp úng kể lại, trong lòng càng thêm tức giận, anh ta quay sang camera và nói: "Vừa rồi camera có quay được gì không?"
Lưu Hi nghe vậy sắc mặt tái nhợt, cô thế mà quên mất vụ này. Nếu đạo diễn nhìn thấy hình ảnh vừa rồi, chẳng phải là sẽ lộ tẩy hết sao. Vì vậy, cô liều mạng ra hiệu cho camera.
Nhưng bình thường cô vốn kiêu căng ngạo mạn, không coi trọng nhân viên công tác, trùng hợp là camera đã quay lại toàn bộ sự việc. Anh ta không hề nhìn Lưu Hi, chỉ thành thật gật đầu.