Thủ đô Hoa Quốc
Vào một buổi chiều tháng 7 nóng bức, tại khu ổ chuột trong thành phố, đèn đường vẫn chưa được bật, những đám mây đen kịt dày đặc như muốn đè sập xuống, báo hiệu một trận mưa lớn sắp ập đến.
Bên trong khu nhà tập thể chật chội, chen chúc vô số người từ khắp nơi đổ về thành phố này để kiếm sống.
Ban ngày, họ hối hả làm việc dưới ánh mặt trời xuyên qua những con hẻm nhỏ trong thành phố phồn hoa này, tối đến lại mang theo thân xác mệt mỏi trở về không gian chật hẹp tù túng này. Hai trạng thái đối lập đang bào mòn cuộc đời của những con người này.
Lúc này, trong một căn phòng trọ nhỏ hẹp, một cô gái mảnh mai đang lục tung tủ quần áo.
"Sao toàn là áo tay ngắn, còn ngắn cũn cỡn, hở hang quá, thế này sao có thể mặc được." Cô vừa lẩm bẩm vừa tiếp tục tìm kiếm.
Linh Lan vốn không phải là người hay nói nhiều, nhưng chuyện xảy ra với cô gần đây quá kỳ lạ, khiến cô cảm thấy nếu không lên tiếng thì mọi thứ trước mắt càng trở nên không chân thực.
Cô lục tung tủ quần áo, cuối cùng cũng tìm được một bộ quần áo có thể xem là kín đáo ở ngăn giữa. Cô vội vàng cởi bỏ chiếc áo tay ngắn đang mặc trên người rồi thay bộ đồ mới để thoải mái hơn.
Nhưng ngay khi cởi đồ ra, cô lập tức hoảng sợ với bộ đồ lót đang mặc. Kiểu dáng của nó khác biệt quá lớn so với yếm lót thời đại của cô, thậm chí cô còn ngượng ngùng không dám cúi đầu nhìn cơ thể phập phồng của mình...
Trong khoảnh khắc lúc nãy, cô đã nhìn thấy rõ ràng hình ảnh của mình trong chiếc gương thủy ngân đối diện. Trong gương là nữ tử với vòng eo trắng sứ, đường cong mềm mại, càng nhìn cô càng ngượng ngùng. Cô vội vàng quay người, mặc vội bộ trang phục mới, loay hoay mãi mới cài được nút thắt cuối cùng.
Sau đó, cô lấy một chiếc quần dài từ trong tủ quần áo ra, nhanh chóng mặc vào, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm.
Mặc dù vẫn cảm thấy không thoải mái như khi mặc đồ trung y, nhưng dù sao cũng tốt hơn nhiều.
Cô vừa nghĩ vừa đi về phía chiếc gương thủy ngân ở bên kia.
Thứ này ở thời đại của cô là vô cùng quý giá, sở dĩ cô biết nó là bởi vì đi theo hầu bên cạnh Thái Hậu, Thái Hậu coi nó như bảo vật sau khi được phiên bang tiến cống.
Đến gần gương, Linh Lan nhìn thấy một nữ tử với ngũ quan tinh xảo, da trắng như ngọc, mịn màng như được phủ một lớp phấn trân châu thượng hạng. Đôi mắt hạnh long lanh, sóng mắt thanh triệt, mũi ngọc cao vυ"t, môi anh đào ửng hồng, khẽ mỉm cười còn lộ ra hai má lúm đồng tiền nhỏ nhắn. Nhìn chung, nhan sắc này thậm chí còn đẹp hơn Ninh quý phi được sủng ái nhất trong cung hai phần. Tuy có bảy phần giống với dung mạo trước đây của mình, nhưng khí chất lại hoàn toàn khác biệt.
Linh Lan có chút ngẩn người, nếu dung mạo này sinh ra trong cung, không nói đến việc sẽ dấy lên bao nhiêu tranh giành, chỉ riêng việc bị các chủ tử trong hậu cung hãm hại cũng đủ khiến cô sống không yên ổn.
Tưởng tượng đến cuộc sống sau này với khuôn mặt này, lòng Linh Lan vẫn có chút không quen. Nhìn xuống cơ thể là da thịt mềm mại, khiến cho người xưa nay luôn giữ bình tĩnh như Linh Lan cũng không khỏi thở dài bất đắc dĩ.
Nhìn lại thân hình trong gương, dù đã che đậy những chỗ cần che nhưng vẫn có thể nhìn ra đường cong yểu điệu. Nếu ở trong cung, chắc chắn sẽ bị gọi là hồ ly tinh hoặc yêu tinh. Chợt nhớ đến hình ảnh trong gương ban nãy, bản thân Linh Lan cũng có chút ngượng ngùng.
Cô ngắm nghía đủ rồi, mới tiếp tục khám phá nơi ở hiện tại của mình.
Căn nhà chật hẹp, chỉ có một ô cửa sổ lưu li nhỏ bé, bài trí trong phòng lại vô cùng mới lạ. Cô cố gắng dùng ký ức vừa mới tiếp thu để đối chiếu với những đồ vật trước mắt.
Nhấn nút mở công tắc, ánh sáng rực rỡ hơn cả nến thượng đẳng, thậm chí có chút lóa mắt; cô vỗ vỗ đệm chăn, độ mềm mại có thể sánh với bông gòn thượng đẳng được tiến cống; còn có một vật dụng kỳ lạ gọi là "bồn cầu" có thể xả nước, thậm chí còn tốt hơn loại mà các quý nhân trong cung sử dụng; còn có quạt có thể tự động quay... Con người ở thời đại này thật biết cách hưởng thụ mà.
Những đồ vật mà thường chỉ có những người có thân phận tôn quý mới có thể được sử dụng thế nhưng lại ở ngay trước mắt cô, nhưng căn nhà lại chật hẹp hơn cả căn phòng mà chính mình từng ở.
Thật là một thế giới kỳ quái, Linh Lan lại một lần cảm thán.
Chờ đến khi cô đi dạo một vòng, mới rốt cuộc ngồi xuống giường, bởi vì trong phòng thực sự không có chỗ nào khác để ngồi.
Nhớ đến tình cảnh hiện tại của mình, cô vẫn có chút không thể tin nổi.
Cô tên là Linh Lan, là một cung nữ trong cung, phụ trách việc chưởng sự dưới trướng Thái Hậu triều Thiên Khải. Vào cung từ năm 13 tuổi, trải qua hơn 10 năm ròng rã, cuối cùng cũng đạt được vị trí mà không ai dám coi thường.
Rõ ràng đêm đó cô vẫn ở trong tẩm điện của Thái Hậu canh gác, nhưng chỉ trong chớp mắt đã mất đi ý thức, và khi mở mắt ra thì đã đến nơi kỳ lạ này.
Khi vừa mở mắt, cô còn tưởng rằng mình bị thích khách đánh thuốc mê, nhưng sau khi tiếp nhận những ký ức kỳ lạ của cơ thể này thì mới nhận ra rằng mình đã xuyên không đến một thân xác khác và một triều đại khác.
Dựa theo ký ức của cơ thể này, nơi đây được gọi là Hoa Quốc, dường như là hơn 1000 năm sau triều đại của mình. Cô hiện tại đang chiếm giữ thân xác của một cô gái tên Lâm Lam, từ nhỏ sống ở một nơi gọi là cô nhi viện
Mặc dù Lâm Lam lớn lên ở cô nhi viện, nhưng thân phận thật sự của cô là con gái ruột của tập đoàn Từ thị. Tuy nhiên, Từ gia nhận Lâm Lam về không chỉ vì thương yêu con gái mà là muốn lấy thận của cô để cứu cha ruột.
Linh Lan ngạc nhiên trước sự kỳ lạ của thời đại này, nơi mà ngay cả nội tạng trong cơ thể cũng có thể thay đổi, điều mà ngay cả thái y giỏi nhất ở thời đại của cô cũng không thể làm được.
Sau khi trở về Từ gia, Lâm Lam buộc phải chấp nhận sự thật rằng cha mẹ ruột yêu thương và thiên vị tiểu thư giả - một nữ nghệ sĩ - hơn chính cô. Thậm chí, người bạn trai mà cô từng yêu thương, người mà cô tưởng sẽ là chồng tương lai, cũng dần dần xiêu lòng trước vị tiểu thư giả kia.
Chuyện sau đó càng bi thảm hơn, Lâm Lam chết trên bàn mổ trong ca phẫu thuật hiến thận.
Linh Lan cảm thấy... chuyện này kinh khủng đến mức ngay cả trong thoại bản cũng không viết ra được.
Trời cao đối xử với Lâm Lam không tệ, cho cô một cơ hội để trọng sinh. Nhưng ai ngờ rằng cô gái này lại không thể đối mặt với cuộc đời thất bại của mình, và sau khi trọng sinh lại lựa chọn phí hoài bản thân. Chính vì vậy, Linh Lan mới đến thế giới này một cách khó hiểu
Linh Lan sau khi suy ngẫm về những ký ức đó, cô không biết nên thương xót cho cô gái này hay oán hận.
Nói về bản thân, Linh Lan đã vào cung nhiều năm, trải qua nhiều chuyện nên đã học được cách tính toán cho bản thân. Sắp đến tuổi ra cung, Thái Hậu cũng đã ân chuẩn, chỉ còn chờ đến năm mới là có thể ra ngoài. Vì vậy, cô đã dùng gần như toàn bộ tiền tích góp được để mua một căn nhà nhỏ ở bên ngoài, chuẩn bị sống một mình. Không ngờ rằng giờ đây lại đến thời đại này, bao nhiêu năm vất vả tính toán đều tan thành mây khói.
Nhìn căn nhà nhỏ hẹp này, mặc dù được trang trí hiện đại, nhưng trong lòng Linh Lan vẫn không thể sánh bằng căn nhà nhỏ dựa núi gần sông của mình. Nhưng làm thế nào để cô trở về? Ngay cả khi trở về, Thái Hậu có thể không nghi ngờ mà chấp nhận mình sao?
Nghĩ thế nào cũng là ngõ cụt, huống chi cô căn bản không biết cách trở về.
Linh Lan nản lòng nằm nghiêng trên giường, mặt không biểu cảm. Thật sự là, ngay cả một người có tâm trí kiên định như cô cũng không biết bắt đầu cuộc sống mới như thế nào.
Ngay lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.
"Lâm Lam, mở cửa ra, tôi biết cô ở nhà, chúng ta nói chuyện tử tế với nhau." Giọng nam bên ngoài không lớn, nhưng nghe lại khiến người ta không thoải mái, như thể trong miệng đang ngậm thứ gì đó. Mãi sau này, Linh Lan mới biết đó là giọng "ẻo lả".
Linh Lan không vội mở cửa, cô không phải Lâm Lam. Mặc dù hiện tại cô đang sử dụng thân xác này và kế thừa những ký ức đó, nhưng cô vẫn chưa thể tự nhiên tồn tại với thân phận Lâm Lam. Hơn nữa, hiện tại là thời gian sau khi Lâm Lam trọng sinh, cô không biết chuyện gì đã xảy ra trong thời gian này, cũng không biết người đến là ai.
Rõ ràng người bên ngoài không kiên nhẫn, thấy bên trong không có phản ứng gì, gõ cửa mạnh hơn: “Lâm Lam, nghe anh nói, em hiểu lầm anh rồi, anh đối với em thế nào mà em còn không biết sao? Người mà hôm nay anh đi ăn cơm Tây là nữ đồng học trong phòng thí nghiệm của anh, vì giúp anh nên anh mới mời em ấy đi ăn, mau mở cửa cho anh vào, anh muốn nói chuyện trực tiếp với em được không?”
Không thấy Linh Lan mở cửa, người bên ngoài không bỏ cuộc, lại nói những lời như cầu xin tha thứ.
Linh Lan chậm rãi lục lại ký ức trong đầu, cuối cùng cũng nhớ ra.
Hóa ra người đàn ông bên ngoài cửa chính là người mà nguyên thân luôn miệng nói yêu, người cầm thẻ ngân hàng của nguyên thân, khiến nguyên thân phải sống trong căn nhà trọ nhỏ này. Linh Lan chỉ cần nhớ lại cách hai người ở chung là cảm thấy vô cùng buồn cười, huống chi giọng nói tự cho là quyến rũ của người này thực sự khiến người ta chịu không nổi.
Theo ký ức thì đây là một trong những lần Lâm Dương dùng thẻ ngân hàng của Lâm Lam để mời một cô gái nhà giàu để lấy lòng cô ta, hòng được cô ta ưu ái. Tuy nhiên, lại bị Lâm Lam nhìn thấy khi cô đi ăn với một nghệ sĩ công ty để lấy lại đồ bị đánh rơi.
Trước khi trọng sinh, Lâm Dương đã làm chuyện này không ít lần. Mỗi lần hắn ta đều nói là hiểu lầm nhưng không hề sửa đổi. Mục đích của hắn ta là lợi dụng phụ nữ để thăng tiến. Sau khi Lâm Lam được gia đình Từ thị nhận về, hắn ta mới ít làm chuyện này hơn. Tuy nhiên, hắn ta không hoàn toàn dừng lại mà chuyển sang ve vãn Từ Sở Sở.
Linh Lan cười lạnh. Cô cũng từng gặp qua những người đàn ông như vậy. Cha của cô ở kiếp trước chính là một người như vậy. Sau khi đỗ đạt, ông ta nhanh chóng leo lên vị trí cao, vội vàng sủng thϊếp diệt thê, khiến mẹ cô uất ức mà chết. Sau đó, ông ta cũng không đối xử tốt với con gái mình, ngược lại đưa cô vào cung làm cung nữ khi mới 13 tuổi.
Còn Lâm Dương tuy bất ngờ khi Lâm Lam phát hiện mình hẹn hò với người khác, nhưng lại không quá lo lắng. Hắn và Lâm Lam lớn lên cùng nhau ở cô nhi viện, cô vốn dĩ rất dễ lừa. Nếu không, cô đã không bỏ học đại học để đi làm kiếm tiền cho hắn học lên cao học. Lần trước hắn than phiền về chỗ ở tồi tàn khiến bạn bè coi thường, cô đã lấy hết tiền tiết kiệm để mua cho hắn một căn chung cư gần trường. Thậm chí hiện tại, toàn bộ tiền lương của cô cũng được đưa cho hắn.
Việc hôm nay cũng không có gì quá nghiêm trọng, dù sao cũng đi ăn ở nơi công cộng. Hắn nghĩ chỉ cần giải thích, Lâm Lam sẽ tin tưởng hắn. Vì vậy, sau khi ăn tối và đưa nữ đồng học về nhà, hắn mới vội vàng chạy đến đây.