Chương 2: Linh Khí

"Đừng nhìn nữa mau đi thôi. Trước tiên, chúng ta cần phải tìm được một nơi để nghỉ chân. Trời sắp tối rồi." Hạ Vĩnh gọi một người ra và nói: "Lý Hân, cô nói mấy thứ cơ bản cho đám người mới kia đi."

Lý Hân trông như thiếu nữ đôi mươi với mái tóc dài ngang vai. Cô ấy nom bình thường nhưng lại có đôi mắt rất to.

Cô ấy gật đầu đồng ý.

Lâu Phiền nhìn sắc trời đang dần âm trầm kia. Đồng hồ trên cổ tay của cậu cũng đã hiển thị thời gian bây giờ là 17:28. Cây cối xung quanh phong phú lại tươi tốt, thoạt nhìn rất không giống thời tiết tháng Mười.

"Chúng tôi là một đội gồm các thành viên Cấp 6, đội còn lại bao gồm 5 thành viên Cấp 1, còn mọi người là người mới." Lý Hân dẫn 10 người mới đi theo cuối nhóm rồi chỉ chỉ 5 người của đội họ. Không chút chậm trễ, cô bắt đầu giải thích những điều cơ bản về thế giới này. Cô đây là lần đầu tiên làm nhiệm vụ, vì họ thường hợp tác với các đội cấp cao hơn trước đây.

Thấy nhiều người sốt sắng hỏi han, vẻ mặt cô tối sầm lại, "Đừng xen mồm, tôi sẽ nói tình huống cơ bản trước. Sau đó, nếu có thắc mắc thì cứ hỏi. Còn giờ thì thời gian không còn nhiều đâu."

Giọng nói lanh lảnh của Lý Hân vang lên phía sau Lâu Phiền, còn Lâu Phiền lại đang vừa nghe vừa quan sát môi trường xung quanh cùng 9 người trước mặt.

"Đây có thể xem là thế giới song song. Những nơi chúng ta đến đều có thể tồn tại trong thế giới thực, nhưng đó chắc chắn không phải là thế giới của chúng ta. Có đủ loại chuyện không thể giải thích được có thể xảy ra ở đây. Cho dù làm chuyện gì cũng rất có thể gặp qua ma linh quỷ thần." Có chút sợ hãi trong giọng điệu của cô. "Những gì chúng ta phải làm là sống sót trong thế giới nhiệm vụ này và hoàn thành nhiệm vụ để có thể đến Lưu Li Tiên Cư rồi lại tiếp tục thực hiện các nhiệm vụ tiếp theo."

Nhìn thấy biểu hiện của mọi người, Lý Hân xua tay, "Tôi biết. Mọi người muốn biết khi nào mới có thể trở lại thế giới thực. Nhưng tôi cũng không biết. Mỗi cấp 5 đều sẽ có một trở ngại. Cấp cao nhất ở Lưu Li Tiên Cư là cấp 16, nhưng mọi người ở cấp đó đều đã ... biến mất. "

"Vậy có nghĩa là chúng ta không thể thoát khỏi thế giới này? Trước mắt chỉ có đường cụt?" Ai đó bắt đầu than thở.

Một số người thậm chí đã khóc.

"Không, ai đó đã làm điều đó và rời đi. Tên của hắn vẫn sẽ được hiển thị trên bảng xếp hạng ở Lưu Li Tiên Cư." Những lời của Lý Hân rõ ràng đã mang đến cho mọi người niềm hy vọng lớn lao, nhưng trên khuôn mặt cô ấy lại chỉ có nụ cười gượng gạo. "Tôi bây giờ sẽ tiếp tục nói hết. Hầu như các thế giới đều là thế giới tâm linh / siêu nhiên. Thứ mọi người mang đến thế giới này là vũ khí cứu mạng của mọi người. Tất nhiên, nếu may mắn, mọi người có thể tìm thấy vũ khí khác trong thế giới nhiệm vụ . Đây là thế giới thứ nhất của mọi người. Chỉ cần sống sót là được. Thế giới tiếp theo sẽ là thế giới đầu tiên thực sự dành cho mọi người sau khi đã lên Cấp độ 1. Mỗi thế giới nhiệm vụ sẽ có 2 đội cộng với một đám người mới. Càng ít người mới đến, nhiệm vụ lại càng khó. Số thành viên trong nhóm phải từ 5-7 người. Vì lần này có đến tận 10 người nên chắc nhiệm vụ lần này sẽ không khó đâu. "

Lâu Phiền nâng đồng hồ của mình lên, nhiệm vụ hiển thị trên đó ghi: Sống sót trong 10 ngày.

Lý Hân dừng lời rồi từ phía sau ba lô lấy ra chai nước uống một ngụm. "Đồng hồ trên tay của mọi người có hiển thị thời gian. Đếm ngược là giới hạn thời gian cho nhiệm vụ này và nhiệm vụ cũng sẽ hiển thị trên đồng hồ. Nếu nhiệm vụ không hoàn thành trong thời gian quy định, kết cục của mọi người cũng sẽ giống những người kia, những kẻ đã không thể rời khỏi nhà ga vừa rồi. "

Đám sương máu trước đó vẫn khiến nhóm người mới sợ hãi, trong đầu ai cũng khắc mạnh mấy lời nhắc nhở này.

"Còn nữa, mọi người phải mang theo thứ gì đó ở thế giới nhiệm vụ trở về Lưu Li để đổi lấy điểm, có thể dùng để mua thức ăn và nước uống. Đương nhiên, mọi người cũng có thể trực tiếp mang đồ ăn tìm được về, nhưng điều kiện bảo quản có hạn. Mà mỗi người phải tự chuẩn bị thức ăn cho mình trước khi lên đường thực hiện mọi nhiệm vụ vì không chắc sau này chính mọi người có thể tìm thấy thức ăn trong thế giới nhiệm vụ này hay không. "

Đúng lúc, giọng nói của Hạ Vĩnh từ phía trước vang lên, là nói rằng hắn đã tìm được một trang trại bỏ hoang. Lý Hân nói: "Nếu có thắc mắc gì thì cứ hỏi sau", rồi lon ton đi về phía trước.

Đội dẫn đầu là đội Cấp 6 có năm thành viên, trong khi các thành viên cấp 1 lại âm thầm theo sau. Có hai người phụ nữ trong đội đó trông rất sợ hãi lại còn run cầm cập. Hai người đàn ông còn lại trông thì rất lo lắng, nhìn chung quanh như lâm đại địch. Chỉ có một người vẫn còn bình tĩnh cùng thoải mái trong đội đó. Hắn mang một chiếc túi vải dài sau lưng, có lẽ là một chiếc túi đựng vũ khí.

Mọi người đang ở tại chỗ chờ đợi thế là Lâu Phiền liền đi về phía người đó rồi đứng bên cạnh hắn. Đưa tay ra, Lâu Phiền chào hỏi: "Xin chào, tôi là Lâu Phiền."

Tần Thán nhìn đôi tay thon thả cân đối trước mặt, trên đầu ngón tay còn có vết chai. Hắn đưa tay ra bắt lấy. Lòng bàn tay hắn to lại hữu lực, vết chai cũng có trong cả lòng bàn tay. Nhìn thì có vẻ hai bàn tay của họ còn chưa kịp chạm nhau đã lập tức tách ra.

"Tần Thán."

Giọng nói của Tần Thán trầm thấp cũng rất phù hợp với tính cách của hắn. Cao, khỏe, đôi lông mày như từng đường kiếm sắc lạnh cùng đôi mắt thắp sáng vẻ kiên cường, cơ thể hắn lại toát ra khí chất hấp dẫn mắt người, tựa như con báo đen đang chờ đợi con mồi trong đêm tối, nó còn có thể im lặng mà ra đòn chí mạng.

Mặt khác, Lâu Phiền lại tạo thành một sự tương phản rõ rệt khi đứng bên cạnh Tần Thán. Cậu đã ở trong nhà một thời gian dài nên da cậu khá trắng; thân hình mảnh mai lại thanh thoát. Mắt cậu có đôi đồng tử trắng đen rõ ràng thậm chí cũng vì vậy mà nó làm cho mắt cậu rất đẹp. Cả người đậm chất điềm đạm, khiến người đối diện với cậu cũnh cảm thấy dễ chịu hơn.

Lâu Phiền cậu đây chính là thích xã giao với kiểu người thẳng thắn như này, "Tôi muốn hỏi anh một chuyện."

Tần Thán để cho Lâu Phiền nói tiếp.

Lâu Phiền khẽ cười, "Tôi có thể xem nội dung nhiệm vụ của anh không?"

Tần Thán kinh ngạc nhìn một chút, liền duỗi cổ tay ra. Lâu Phiền nghiêng người lại gần xem, trên đó hiện ra nội dung nhiệm vụ: Tìm Du nhị nương ở làng cổ Lạc Dương.

"Du nhị nương...," Lâu Phiền lặp lại. Cậu cảm ơn Tần Thán rồi lại đi ngắm ngôi làng cổ kính trước mặt này. Đây là một ngôi làng cổ rất yên tĩnh mà lại thanh bình có lẽ là bởi nó nằm trên khu vực đồi núi. Những ngôi nhà chênh lệch độ cao, lại có từng làn khói bốc lên theo đường dẫn ống.

"Không có gì." Tần Thán nhìn theo ánh mắt của Lâu Phiền. Nom thấy bức tranh nông thôn tuyệt đẹp hiện ra trước mặt, hắn thều thào: "Những gì cậu thấy không có thật đâu"

Lâu Phiền có vẻ trầm ngâm, định hỏi điều gì đó thì giọng của Hạ Vĩnh từ phía trước vang lên, "Đi theo tôi, đi sắp xếp lại đồ trước nào."

Một nhóm 20 người đi bộ đến một trang trại bỏ hoang. Rất may là tuy cũ kĩ nhưng không bị dột. Bởi những ngôi nhà ở đây đều có kết cấu bằng đá, mái lợp ngói nên rất chắc và bền. Trời sắp tối, trong phòng đã đốt lửa trại, Tần Thán lại như tình cờ ngồi bên cạnh Lâu Phiền.

Hạ Vĩnh đứng ở giữa, một tay cầm gậy vẽ trên mặt đất. Khuôn mặt của hắn dưới ánh lửa lại trông hơi mờ nhạt, mái tóc ngắn xoăn của hắn cũng được chia thành bên mặt.

"Sáng mai mọi người sẽ ra ngoài hỏi thăm Dư Vấn, đừng bỏ sót một chút manh mối nào, mọi người cũng có thể ra ngoài phụ trợ tìm kiếm thông tin. Tất nhiên, nếu mọi người không sẵn lòng, chúng tôi cũng sẽ không ép mọi người. "

Ánh mắt của Hạ Vĩnh lướt qua đội Cấp 1 cùng những người mới đến. Giọng điệu của hắn lại thật chân thành khi hắn nói thêm, "Là một người có nhiều kinh nghiệm, tôi chỉ muốn nhắc nhở mọi người rằng điều quan trọng nhất là phải cải thiện sức mạnh của mọi người càng sớm càng tốt. Mọi người càng mạnh mẽ, thì sẽ càng sống lâu. Nên tận dụng lợi thế đơn giản của thế giới nhiệm vụ này để có thêm kinh nghiệm. "

"Được rồi, nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai chúng ta sẽ bắt đầu đi tìm mục tiêu." Hạ Vĩnh đưa ra kết luận rồi đưa nhóm mình sang phía bên kia để thảo luận thêm.

Lâu Phiền nhìn lướt qua đội Cấp 6, sau đó lại đưa mắt nhìn đội Cấp 1 bên phía Tần Thán. Cậu đã quan sát rồi, đội Cấp 1 này hình như chẳng có ai dẫn đầu. Chính là một mớ tạp nham, rất khác so với đội Cấp 6.

"Đội của anh không có đội trưởng?" Lâu Phiền ngồi bên cạnh Tần Thán hỏi.

Tần Thán dường như vừa nghe được một câu chuyện cười, ngẩng đầu nhìn 4 người còn lại. "Không, chúng tôi là đội được phân công ngẫu nhiên. Tôi cũng được coi là một người mới. Ở Lưu Li, các thành viên trong nhóm có thể đi theo đội hoặc được chỉ định ngẫu nhiên." Hắn nhún vai bất lực, "Chúng tôi lúc đi tàu vẫn luôn rất thận trọng cũng chẳng thảo luận gì hoặc bầu ra vị trí lãnh đạo."

Lâu Phiền gật đầu, hóa ra có thể xếp đội ngẫu nhiên. Bất cứ ai đến một thế giới như này đều sẽ có cảm giác sợ hãi cùng hoang mang tột độ. Chỉ sau khi sống sót từ một thế giới nhiệm vụ với tư cách là người mới rồi lại bước vào một thế giới khác, tuy họ vẫn sẽ mang nỗi sợ sâu trong lòng. Nhưng, việc không có đội trưởng đồng nghĩa với việc trong trường hợp khẩn cấp, các thành viên trong đội sẽ luống cuống, điều này chẳng tốt chút nào.

Sau khi nhóm 5 người của Hạ Vĩnh kết thúc cuộc thảo luận, họ tập hợp những người còn lại lại với nhau rồi bắt đầu phân chia nhiệm vụ canh thức ban đêm. 20 người được chia thành 10 nhóm, mỗi nhóm 2 người trong mỗi ca thế là Tần Thán lại chủ động lập đội với Lâu Phiền. Lâu Phiền dùng thanh gỗ chọc vào ngọn lửa đang cháy kia. Tần Thán lại đi một vòng trong sân rồi cũng theo đi vào, ngồi xuống bên cạnh cậu. Hắn lấy trong ba lô ra một gói bánh quy nén, hỏi: "Cậu muốn ăn một ít không?"

Lâu Phiền thực ra cũng có chút đói bụng, nhưng biết đồ ăn cần phải mua bằng điểm, nên cậu vốn định sáng sớm sẽ ra ngoài kiếm cái gì đó ăn. Nhưng cũng vì có ai đó đã tặng cho cậu một ít, thế là cậu đã bỏ món ngon mà xé bao bì.

"Cảm ơn, thật may mắn khi quen được người tốt như anh.""

Tần Thán "tốt bụng" cũng xé túi, mím môi. Trong lúc này, ngoại trừ củi lửa thỉnh thoảng nổ lách tách, cũng chỉ có tiếng người ăn vang vọng.

Đem hôm nay, an toàn. Sau khi Hạ Vĩnh đánh thức mọi người vào buổi sáng, vẫn có những người chửi thề vì khó chịu. Khi họ nhận ra rằng họ không còn ở trong thế giới thực nữa, họ mới ũ rũ cụp đuôi xoa xoa cái bụng đói.

"Vì lý do thận trọng, mỗi một thành viên trong nhóm Cấp 6 sẽ mang theo một thành viên Cấp 1 và 2 người mới. Mọi người chia nhau ra hỏi thăm rồi quay lại để chia sẻ tin tức vào buổi trưa."

Hạ Vĩnh đã giao nhiệm vụ và chọn ngẫu nhiên một thành viên trong nhóm Cấp 1 và 2 người mới. Trùng hợp là, Tần Thán và Lâu Phiền lại tình cờ được Hạ Vĩnh chọn, còn cùng với một người mới quen khác là một cô gái.

Cả bốn người đi ra ngoài sau khi đã chọn được một hướng để đi. Cảnh tượng họ nhìn thấy trên đường lại càng khiến cảm giác chân thực của ngôi làng này tăng mạnh. Trẻ em chạy nhảy rồi cùng chơi theo nhóm, mấy cụ ông, cụ bà xách giỏ cùng nông cụ trên lưng đi làm rẫy rất thường thấy.

Lâu Phiền nghiêm túc nhìn họ, cứ ngờ ngợ họ trông hơi lạ. Cậu nghĩ mãi nhưng vẫn nghĩ không ra.

"Cậu là vận động viên bắn cung sao?"

Giọng của Hạ Vĩnh kéo suy nghĩ của Lâu Phiền trở lại, cậu quay đầu lại, "Anh đang hỏi tôi à?"

Hạ Vĩnh chỉa vào cây cung trên tay Lâu Phiền, ẩn ý trong mắt hắn rất rõ ràng: Còn ai cầm cung ở đây nữa?

Lâu Phiền giơ cây cung trong tay lên, "Chỉ là một tay nghiệp dư thôi, không chuyên nghiệp. Nhưng lấy được cung, tôi giờ vẫn chưa biết cung tên đang ở phương nào."

Hạ Vĩnh im lặng một lúc. Tên này có vũ khí không tồi, cũng rất bình tĩnh. Nom cậu ta hẳn còn rất nhiều dư địa để phát triển. Nếu hắn duy trì mối quan hệ tốt với người này bây giờ, có lẽ nó sẽ hữu ích trong tương lai.

Suy nghĩ theo hướng này, Hạ Vĩnh nói, "Theo kinh nghiệm của tôi, cung của cậu có thể không cần dùng đến mũi tên. Cậu có thể trực tiếp bắn bằng cách rút dây cung là xong. Tất cả vũ khí chúng tôi mang đến từ thế giới thực đều được gọi là Linh khí. "

"Tui không cần mũi tên sao?" Lâu Phiền nghĩ, đột nhiên một ý nghĩ không thể tin được chợt lóe lên trong đầu cậu“Anh là nói, mũi tên của tui tự động xuất hiện? Vậy chẳng phải dùng chi bất tận rồi sao?”

Hạ Vĩnh cười phá lên, "Làm sao có thể? Tất nhiên là có giới hạn. Đã từng có người có Linh khí như súng, nhưng giới hạn của anh ta cũng chỉ là 10 viên đạn."

Lâu Phiền ngay lập tức lấy cung ra rồi đặt tay lên dây cung. Cậu thử tưởng tượng rằng có một mũi tên đang trong tay mình. Ngay khi cậu thả lỏng ngón tay, một luồng ánh sáng bay ra rồi biến mất trong bức tường.

Mũi tên thực sự xuất hiện! Nhưng chỉ có 10 thôi hả? Lâu Phiền ghen tị nhìn Đường kiếm mang theo sau lưng Tần Thán.

Loại vũ khí này đáng tin hơn nhiều.