Chương 49: Đêm trăng thứ bốn mươi tám
Đêm đó, Nguyệt Vô Thường vẫn như thường lệ, đọc sách và gác đầu lên đùi Tang Ly nằm thư thả. Tang Ly không thể nhúc nhích nên cũng miễn cưỡng cầm lấy một quyển sách để đọc nhưng hắn nhanh chóng không kiên nhẫn, hắn không thích hợp với những việc tao nhã như vậy. Nguyệt Vô Thường phớt lờ thái độ của Tang Ly, vẫn tập trung vào việc đọc sách của mình.
Tang Ly mở lời bắt chuyện:
– Nàng thật muốn theo ta đến kinh thành?
Nguyệt Vô Thường đáp:
– Ừ.
Thấy Nguyệt Vô Thường không chú tâm lắm, Tang Ly lại nói:
– Nơi đó không yên tĩnh như ở đây đâu. Nàng không sợ phiền phức sao?
Nguyệt Vô Thường lật sang trang sách mới, bình bình nói:
– Không sao. Thỉnh thoảng hoạt động cũng tốt.
Tang Ly cười cười, chỉ sợ không phải thỉnh thoảng đâu.
Khi nghe Nguyệt Vô Thường nói sẽ đi cùng mình, Tang Ly vừa mừng vừa sợ, hắn vui vẻ vì thái độ của Nguyệt Vô Thường đối với hắn càng lúc càng thân cận hơn, nhưng hắn lại lo sợ sẽ làm liên lụy đến nàng.
– Nàng có muốn hỏi ta điều gì không?
Nguyệt Vô Thường ngừng mắt, Tang Ly đang tạo cơ hội cho nàng. Hắn cho nàng cơ hội, nếu bây giờ nàng hỏi, hắn nhất định sẽ trả lời và nàng sẽ có cơ hội quyết định lần nữa. Nhưng, nàng không cần.
Nàng không cần biết hắn có thân phận như thế nào, hắn có phiền toái gì, nàng không e ngại. Nàng bây giờ cũng không còn là người không có năng lực phản kháng như trước kia, có thể đối mặt với rắc rối của hắn, nàng vẫn chưa đủ sức, nhưng nàng có thể giúp đỡ hắn ít nhiều.
Nguyệt Vô Thường lạnh nhạt đáp:
– Không.
Biết Nguyệt Vô Thường đã hạ quyết tâm, Tang Ly cũng không nói nhiều nữa. Hắn chậm rãi hưởng thụ cảm giác yên bình ở bên cạnh nàng.
– Tang Ly, còn ngươi? Ngươi nhìn ta bây giờ có cảm thấy chán ghét không? Ngươi có cảm thấy ta độc ác không? Trước kia, ta khắp nơi tính toán để sống sót, để gầy dựng sự nghiệp… từng bước, từng bước trở thành mưu toan…
Nàng không còn là một thiếu nữ đơn thuần hắn từng biết.
Tang Ly cũng không biết trong lòng nàng bất an đến như vậy, nàng đang sợ hắn sẽ bỏ rơi nàng?
– Thường Thường, con người ai cũng sẽ thay đổi! Luôn luôn! Ta sẽ luôn ở bên cạnh nàng.
Nếu một người mãi mãi không thay đổi, đó là do kẻ đó cố chấp không muốn thay đổi. Là tốt hay xấu, đúng hay sai, không thể nào nói rõ ràng.
– Thường Thường.
– Sao?
– Nàng đang cười.
– Vậy ư?
– Ừ, nàng cười rồi.
– Ngươi không nhìn nhầm chứ?
– Không!
Tang Ly đưa tay kéo Nguyệt Vô Thường ôm sát mình hơn, tư thế hai người càng thân mật.
Lát sau, một tì nữ vào thưa:
– Tiểu thư, bên ngoài có người muốn gặp ngài.
Dường như nàng đã quá quen với những hành động tùy ý của Nguyệt Vô Thường và Tang Ly nên nhìn thấy cảnh khó xử trước mắt cũng không tỏ ra ngượng nghịu gì, vẫn hành xử như thường. Còn Nguyệt Vô Thường và Tang Ly lại càng không có ý nghĩ sợ người khác trông thấy rồi đánh giá mình nên cũng chẳng có ý định thay đổi tư thế ngồi.
Mãi một lúc sau, Nguyệt Vô Thường mới thả quyển sách xuống, đưa mắt hỏi:
– Là ai?
– Một nam nhân tự xưng Bạch Y Thần.
Nguyệt Vô Thường nghe tên Bạch Y Thần không tỏ biểu tình gì, còn Tang Ly thì khẽ chau mày.
Nguyệt Vô Thường thờ ơ đáp:
– Đã biết.
Người tì nữ hiểu ý liền cúi đầu chào rồi lui khỏi phòng.
Nhìn Nguyệt Vô Thường vẫn nhàn nhạt như thường, Tang Ly có chút tò mò hỏi:
– Nàng không định gặp hắn sao?
Nguyệt Vô Thường đưa mắt nhìn Tang Ly, vẫn cái điệu bộ trêu đùa đáng ghét đó, thích thú xem biểu hiện của nàng, hắn dường chẳng để tâm đến Bạch Y Thần.
Nguyệt Vô Thường khẽ thở nhẹ rồi ngồi dậy.
– Gặp! Sao lại không.
Nhưng nhìn nàng chẳng có chút hứng khởi nào a.
Bạch Y Thần đợi mãi một lúc lâu cũng không thấy ai xuất hiện. Còn người tì nữ lúc đầu hắn gặp, sau khi dâng nước trà cũng đã biến mất. Thời gian càng trôi qua, Bạch Y Thần lại càng gấp gáp, hắn chẳng hiểu nổi phủ đệ này làm sao nữa.
Cuối cùng, Nguyệt Vô Thường cũng thong thả bước ra.
Bạch Y Thần nhìn nữ nhân trước mắt mà cảm xúc ngổn ngang khó tả. Đúng thật là Dạ Đông Tuyết, gương mặt đó đã khắc sâu trong tâm trí hắn, đã rất nhiều, rất nhiều lần tái hiện trước mắt hắn. Nhưng… nàng đã thay đổi!
Thấy Bạch Y Thần nhìn mình rồi thay đổi sắc mặt liên hồi, Nguyệt Vô Thường cảm thấy buồn cười. Nàng tiến lại ghế ngồi, nhàn nhạt hỏi:
– Bạch công tử đến tìm Vô Thường có việc gì?
Bạch Y Thần bị câu nói của Nguyệt Vô Thường làm bừng tỉnh, mở miệng định nói gì đó lại im bật. Nhìn Nguyệt Vô Thường, Dạ Đông Tuyết trước kia, cảm giác thật xa lạ.
– Nàng… nàng vẫn sống tốt chứ?
Nguyệt Vô Thường đưa mắt nhìn Bạch Y Thần ấp a ấp úng, nói đùa:
– Đương nhiên vẫn tốt. Không hiểu Bạch công tử có duyên cớ gì lại quan tâm Vô Thường.
Một câu “Bạch công tử”, hai câu “Bạch công tử” của Nguyệt Vô Thường làm Bạch Y Thần cảm thấy khó chịu. Trước kia, nàng không xa cách hắn như vậy, nàng luôn lẽo đẽo bám theo hắn gọi “Bạch ca ca” rất ngọt ngào.
Mãi một lúc, Bạch Y Thần mới phát ra được một câu:
– Nàng thay đổi…
Nguyệt Vô Thường hỏi ngược:
– Bạch công tử hiểu Vô Thường như vậy sao?
Bạch Y Thần chột dạ, im bật.
Hắn chưa bao giờ hiểu nàng, hay chỉ hiểu những thứ nàng bày ra để cho hắn hiểu.
Hắn đã nghe rất nhiều lời đồn đại về nàng, có người nói rằng nàng hồi sinh sống dậy đã thay đổi tính cách hoàn toàn, quay trở lại để trả mối hận của mình. Có người nói rằng: nàng trước kia là giả vờ điên khùng để ấp ủ kế hoạch lật đổ Dạ gia. Lại người nói: nàng không phải con của Dạ gia, là kẻ được sắp đặt ngầm để bắt đầu việc phá hủy bên trong Dạ gia…
Rất nhiều, rất nhiều lời đồn đãi. Nhưng không thể thay đổi sự thật là nàng bây giờ đã không còn là Dạ Đông Tuyết trước kia, trở thành một Nguyệt Vô Thường thần bí, thế lực to lớn trợ lưng, có khả năng lật đổ cả một gia tộc trăm năm truyền thừa và hiện thực Dạ gia đã thất bại vào tay của nàng.
Một Dạ Đông Tuyết ngây thơ, đáng thương là con người thật của nàng hay một Nguyệt Vô Thường lạnh nhạt, xa cách là con người thật của nàng?
Bạch Y Thần chợt hiểu mình không thể nhìn thấu nữ nhân ở trước mắt, lòng tin của hắn bị đánh mất.
Trong lúc Bạch Y Thần còn bận suy nghĩ thì người tì nữ kia lại xuất hiện dâng trà cho Nguyệt Vô Thường.
Nguyệt Vô Thường nhấp một ngụm trà, lơ đễnh hỏi:
– Bạch công tử đến thăm tệ xá có việc gì cần chỉ bảo?
Bạch Y Thần nhìn Nguyệt Vô Thường, ngập ngừng mãi không nói thành lời.
– Nàng… nàng… thật sự là người đứng sau sắp đặt Dạ gia…
Nguyệt Vô Thường nhìn thẳng vào mắt Bạch Y Thần, lên tiếng hỏi:
– Bạch công tử đến đây để hỏi vấn đề này?
Bạch Y Thần lại im bật, hắn không phải muốn hỏi điều này. Hắn đến đây vì nhận được tin Dạ Đông Tuyết đang trú tại đây, hắn muốn đến gặp nàng và hắn… muốn biết tại sao nàng lại thay đổi!
– Đông Tuyết…
Nguyệt Vô Thường vẫn thong thả uống trà, không để ý Bạch Y Thần đang gọi.
– Tại sao… Tại sao nàng lại thay đổi như vậy?
Nguyệt Vô Thường ngừng một chút mới lên tiếng nói:
– Bạch công tử, ngài… lấy tư cách để chất vấn Vô Thường?
Bạch Y Thần tái mặt.
– Đông Tuyết, nàng…
Nguyệt Vô Thường điềm tỉnh nói:
– Trước kia, Bạch công tử và Vô Thường không có quan hệ, bây giờ lại càng không liên can đến nhau. Thứ lỗi Vô Thường không có trách nhiệm trả lời câu hỏi của ngài.
Ngôn từ bình bình, không có chút phân vân hay miễn cường, từ đôi mắt an tĩnh như mặt hồ của nàng, Bạch Y Thần thấy được nàng hoàn toàn hờ hửng, không mảy may quan tâm, như hai người xa lạ…
Bạch Y Thần lần đầu trong đời cảm thấy ngỡ ngàng, hụt hẩng.
Làm sao nàng lại có thể bình tĩnh được như thế?
Nguyệt Vô Thường khẽ thở dài, đứng lên khỏi ghế ngồi.
– Nếu Bạch công tử không có chuyện gì quan trọng, thứ lỗi Vô Thường không thể tiếp đãi.
Bạch Y Thần nhìn Nguyệt Vô Thường đi ngang qua mình mà không màng ngoáy đầu lại nhìn thì bức xúc, gắt gao hỏi:
– Chẳng lẽ tình cảm trước kia của nàng là giả vờ sao?
Nguyệt Vô Thường dừng bước, quay lại nhìn Bạch Y Thần, thấy hắn hấp tấp muốn nghe câu trả lời của mình cũng chẳng biết nên có cảm nghĩ gì.
– Vô Thường đã từng hứa hẹn điều gì với Bạch công tử sao?
Bạch Y Thần sửng sờ.
– Quan hệ của chúng ta rất khắng khít? Đồng cam cộng khổ? Thề non hẹn biển…
Mỗi một lời Nguyệt Vô Thường nói ra, sắc mặt của Bạch Y Thần hết tái lại xanh một hồi.
Nguyệt Vô Thường thở dài nói:
– Nếu đã không còn gì để nói, Vô Thường xin phép cáo lui.
Bạch Y Thần gắng gượng nói:
– Đông Tuyết, tại sao nàng lại thay đổi đến như vậy?
Nguyệt Vô Thường im lặng.
– Dạ Đông Tuyết… đã chết!
Bạch Y Thần nhìn bóng lưng Nguyệt Vô Thường càng thêm mờ mịt.
– Ngày hôm đó, Bạch công tử là người đã mang thi thể của Dạ Đông Tuyết về, ngài không nhớ sao?
Nguyệt Vô Thường nhìn thẳng Bạch Y Thần, lên giọng nói:
– Dạ Đông Tuyết bị hại chết vì sự vô tâm, tàn nhẫn của con người. Trong đó… có cả ngài.
Bạch Y Thần chết đứng, mở trừng mắt nhìn Nguyệt Vô Thường.
Nguyệt Vô Thường khẽ cúi chào, nhẹ nhàng nói:
– Bạch công tử, cáo biệt.
Bạch Y Thần nhìn theo bóng Nguyệt Vô Thường từ từ mất hút, mấy lần muốn gọi lại không thể cất tiếng.