Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cùng Nhân Dân Vũ Trụ Trồng Rau Nuôi Gà

Chương 9: C9: Chương 13 + Chương 14

« Chương TrướcChương Tiếp »
14/01/2022

Edit: Nhật Nhật

...

Chương 13

Nếu không phải giọng nói thô lỗ này đột nhiên vang lên, Văn Tinh Diệu thiếu chút nữa đã nghĩ trong trò chơi này chỉ có hai người, là hắn và Bạch Lê thôi.

Nhưng người thứ ba xuất hiện, khiến hắn nhận ra một điều, đây dù sao cũng là một game giả lập, sau này sẽ không ngừng có người chơi mới gia nhập. Người hôm nay chào hỏi với hắn chẳng qua chỉ là bắt đầu.

Dừng động tác trong tay lại, hắn xoay người nhìn người bắt chuyện với mình một cái, nhàn nhạt đáp lời: "Xin chào, tôi đang trồng cây, là nhiệm vụ trong game."

"Trồng cây?" Hùng Tịch trợn to đôi mắt ủa mình, không kìm được tiến lên một bước, sau đó dưới ánh mắt cảnh cáo của Văn Tinh Diệu, dừng chân lại ngay mép bờ ruộng, ngại ngùng lầm bẩm, "Hóa ra trò chơi này thực sự có trồng trọt à... Lại còn là kiểu phải tự tay làm nữa..."

Kể từ sau khi đăng nhập vào game tối qua, Hùng Tịch đã có ấn tượng rất tốt với trò chơi này rồi. Trong suy nghĩ của anh ta, trò chơi này chỗ nào cũng tốt cả, không hổ là game do cậu Bạch chế tác. Cả đêm, anh ta đều ở trong game bận rộn, cứ tưởng sau khi logout sẽ thấy tinh thần uể oải, vậy mà một chút cảm giác mệt mỏi đều không có. Anh ta không những không cảm thấy mệt, thậm chí còn háo hức muốn nhanh nhanh hết thời gian nghỉ để vào game chơi tiếp.

Đếm từng giây từng phút, vừa hết thời gian nghỉ sáu tiếng Hùng Tịch đã lập tức lên game. Xung quanh không thấy có ai, Hùng Tịch cứ tưởng mình là người chơi đầu tiên đăng nhập, vì thế quyết định đi xung quanh ngó nghiêng một chút. Anh ta nhớ phía đông thôn có một dòng suối nhỏ, bên trong có lẽ còn có cả cá mà mình thích ăn, Hùng Tịch bèn đi về phía bên đó.

Sau đó gặp được Văn Tinh Diệu đang cuốc đất trồng cây, anh ta bèn nhiệt tình bắt chuyện với đối phương. Chào hỏi xong, thế giới đã hoàn toàn thay đổi...

"Đúng, là trồng trọt." Dáng vẻ ngơ ngác mơ màng của đối phương rất được lòng Văn Tinh Diệu, hắn bèn tốt bụng giải thích thêm vài câu, "Anh mới vào game lần đầu hả? Có thể tới chỗ trưởng thôn bên kia nhận nhiệm vụ kìa, cái thứ nhất là làm cỏ, cái thứ hai là dựng nhà, thứ ba chính là khai khẩn ruộng đất, bắt đầu canh tác."

"Nhiệm vụ tương đối đơn giản, trong một tiếng là có thể làm xong, tốc độ nhanh thì có thể lập tức trồng cây như tôi.." Đây đều là những kinh nghiệm quý báu mà hắn tích lũy được đấy.

"Nhiệm vụ à... Nhiệm vụ hôm qua tôi nhận rồi, chính là làm cỏ mà." Hùng Tịch chỉ tay về phía tay, "Tối qua đám bọn tôi cùng nhau làm cỏ ở bên đó kìa, vật vã mãi mới xử lý hết được đám cỏ dại đó, nhiệm vụ thứ hai còn chưa có thời gian đi nhận nữa."

Hướng anh ta chỉ, đại khái chính là chỗ hai cái hố sâu hoắm kia.

Sau đó Văn Tinh Diệu lại nghĩ tới ánh mắt quái dị của Bạch Lê lúc mới lên trò chơi, hình như lúc đó cậu ấy đang nhìn hai cái hố đó, đúng không nhỉ?

Hóa ra đây là nguyên nhân khiến trong game đột nhiên nhiều ra hai cái hố, chính là vì nhiệm vụ làm cỏ à?

Nhưng chỉ làm cỏ thôi mà, cần đào hố sâu vậy sao? Hai cái hố to như vậy, đào lên tốn không ít thời gian và sức lực đâu nhỉ?

Nhìn "Người chơi cũ" mơ mơ màng màng lộ ra dáng vẻ nghi hoặc, Hùng Tịch gãi đầu gãi tai, khó hiểu hỏi: "Bọn tôi làm sai yêu cầu nhiệm vụ rồi à? Tối qua lúc tôi vào game đã có một nhóm lớn tầm 300 người đã đang đào cỏ rồi, tôi thấy bọn họ đông người như vậy, lại làm nhiệm vụ đâu ra đấy, nghĩ là phải làm vậy mới đúng, bèn học theo. Anh xem hai cái hố một lớn một nhỏ bên kia, cái to là do nhóm người vào trước đào, còn cái nhỏ là do nhóm vào sau bọn tôi cùng nhau đào."

300 người à... Da mặt Văn Tinh Diệu giật giật, rất nhanh đã liên hệ 300 người này với 300 binh sĩ mà mình bảo Đường Nghênh tìm tới. Xin lỗi, họa này, ít nhiều gì cũng có chút dây mơ rễ má với hắn.

Một đám đầu bò!

Sắc mặt không ngừng thay đổi của hắn bị Hùng Tịch nhìn thấy, điều này càng khiến trong lòng Hùng Tịch cảm thấy không ổn.

Trước khi lên trò chơi, anh ta còn thấy vô cùng đắc chí với tốc độ làm cỏ của mình, cảm thấy nhóm bọn thực sự là quá đỉnh. Nhưng mà vào game rồi, gặp được "Người chơi cũ" có kinh nghiệm hơn, phản ứng của đối phương lại nói cho anh ta biết, tất cả những gì họ làm ngày hôm qua là phí công vô ích...

Đào hố sâu như vậy có tác dụng gì không? Không!

Nhìn đất nhà người ta, ngoài bằng phẳng không có lấy một cọng cỏ dại ra, còn có hai cái nhà tranh nhỏ, hai mảnh ruộng xinh xinh. Người ta chơi game như vậy mới gọi là chơi game, còn như bọn họ, chỉ có thể nói là đang đào hầm xuyên trò chơi thôi.

QAQ!

Thanh niên trai tráng gần 1m9, cao to vạm vỡ lại lộ ra biểu cảm ấm ức tủi thân.

Văn Tinh Diệu không nhìn nổi, khô khan an ủi vài câu tượng trưng, nói anh đừng từ bỏ, nói không chừng còn có thể sửa lại được. Còn việc sửa thế nào thì hắn cũng không biết.

"Có thật không?" Hai mắt Hùng Tịch sáng lên, anh ta chủ động giới thiệu mình, "Người anh em, nick của tôi là [Đại vương Sấm Sét], chúng ta kết bạn đi, sau này cùng nhau chơi! Dù sao tôi cũng không nghĩ ra cách nào để xử lý hai cái hố kia, nếu anh nghĩ được cách nào hay thì nhớ nói cho tôi biết với, sau này mà có việc gì cần bỏ sức, cứ việc tìm tôi, tôi làm giúp anh!"

Nói xong, còn gồng cơ, khoe con chuột phồng lên trên bắp tay mình.

Thực sự là nhiệt tình đến mức không có chút đề phòng nào.

"[Yêu Tinh]" Văn Tinh Diệu nói tên nick trong game của mình cho đối phương, thuận tiện thêm [Đại vương Sấm Sét] vào danh sách bạn tốt của mình, "Làm việc thì không cần, tôi tự mình làm được."

Nhìn hai cái tên duy nhất trong danh sách bạn bè, tâm trạng Văn Tinh Diệu không hiểu sao trở nên vô cùng khó tả. Bình thường hắn chơi game không bao giờ kết bạn với người khác, mục đích chơi trò chơi cũng chỉ có một cái duy nhất, đó chính là thông qua chiến đấu, không ngừng trút bỏ ham muốn phá hoại vô tận của bản thân. Đừng nói là cùng những người chơi khác trao đổi, trong game hắn thậm chí một câu cũng không nói.

Nào có giống như bây giờ, trông y như bảo vệ canh cửa, đứng ngoài sân nhà rảnh rỗi nói chuyện phiếm với người khác.

Kết bạn với nhau xong, Hùng Tịch lại một lần nữa khôi phục lại dáng vẻ tinh thần phơi phới, vẫy vẫy tay với Văn Tinh Diệu: "Vậy tôi đi làm nhiệm vụ trước nhé, hẹn gặp lại!" Trước khi đi anh ta còn nhìn chăm chú vào mấy ô đất ruộng nhỏ của Văn Tinh Diệu, trầm ngâm.

Văn Tinh Diệu không bận tâm đến cái nhìn dò xét của đối phương, trong lòng mơ hồ còn có loại kích động, muốn gọi người lại, dạy hết những kỹ thuật làm nông mà mình học được của Bạch Lê cho đối phương. Chỉ tiếc người chơi tên [Đại vương Sấm Sét] này đi quá nhanh...

Nỗi mất mát trong lòng Văn Tinh Diệu cũng không kéo dài bao lâu. Chờ hắn giúp Bạch Lê tưới nước cho ruộng xong, thì lại nghe thấy một giọng nói xa lạ khác.

"Này người anh em, đang đào đất hả? Tôi nói này, anh làm vậy không đúng đâu, đào nông như vậy làm sao mà dọn sạch cỏ dại được!"

Văn Tinh Diệu: "..." Cái người này bị làm sao vậy, có thù gì với cỏ dại à?

Mà đây chỉ mới là bắt đầu.

Theo thời gian trôi qua, càng ngày càng có nhiều người chơi khác đăng nhập vào trong game, bọn họ hào hứng chạy khắp nơi xem xét, dùng bước chân để đo đạc đất đai trong thôn xóm hoang vu này, rốt cuộc phát hiện hai gian nhà tranh nhỏ ở đầu đông thôn mà tối hôm qua bọn họ không để ý đến.

So tiến độ nhiệm vụ, Văn Tinh Diệu đã bỏ xa bọn họ mấy con phố.

Lúc nhiều người đăng nhập vào game hơn, đã có hai ba người nằm lăn ra đất khóc lóc thảm thiết, hai tay đập nền đất bùm bụp, phát ra tiếng rêи ɾỉ đau khổ.

"Hu hu hu! Rốt cuộc là tại sao, tôi đào đất lâu như vậy, thế mà giờ lại nói tôi làm sai cách, chỉ là làm cỏ thôi, không cần đào sâu đến vậy!"

"Tôi thật khờ quá đi, ngốc quá đi! Tôi chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ thật xuất sắc, lại quên không hỏi nhiệm vụ như thế nào mới được tính là thành công... Giờ thì hay rồi, nghe nói nhiệm vụ tiếp theo chính là để chúng ta ở mảnh đất vừa dọn dẹp xong xây nhà nhỏ. Một cái hố lớn như vậy, đem tôi chôn luôn đi cho rồi!"

"Sáu tiếng của tôi! Nguyên sáu tiếng của tôi! Thế mà đã có năm tiếng bị lãng phí vô ích rồi, năm tiếng này làm gì mà không được chứ, cớ làm sao lại đâm đầu đi đào cỏ không biết! Ai, rốt cuộc là tên nào đầu têu đi đào hố, tôi hận hắn, hức..."

Game thủ cướp được suất vào trò chơi đều là tráng nam mãnh nữ, cao hơn mét 8, tính tình nóng nảy, sức lực lại lớn, nắm đấm nên xuống đất lập tức tạo thành một cái hõm nhỏ, mới mấy phút mà trước của nhà Văn Tinh Diệu đã lồi lỗi lõm lõm toàn ổ gà ổ vịt.

Hùng Tịch cũng chạy từ xa tới vây xem, nghe thấy mấy câu oán giận này cũng không nhịn được buồn bã, xúc động lây. Anh ta nghĩ, có lẽ ngoại trừ Yêu Tinh, những người khác đều sẽ thấy khó chịu đi. Mọi người đều bị hãm hại... Aiz.

Một đám người la hét ầm ĩ ở ngoài cửa mà vẫn không làm Bạch Lê đi ra khỏi nhà. Văn Tinh Diệu nhìn cửa nhà Bạch Lê mấy lượt, nghĩ không chừng cậu đang ngủ ở bên trong, hoặc là nhà tranh nhỏ có khả năng cách âm. Nhưng mà nói thế nào thì vẫn phải nhanh chóng xua mấy người này đi khỏi đây đã.

Nhiều người như vậy, nhỡ có tên nào mắt mù giẫm hỏng đám ngô hắn vừa mới gieo xuống, vậy thì không ổn tí nào. Nếu có cái gì có thể rào lại quanh khu đất nhà mình thì tốt rồi, Văn Tinh Diệu nghĩ.

Ngay lúc này, trong đám người đột nhiên truyền ra một tiếng rít: "Mọi người nhanh vào khu mua sắm xem đi, có vật phẩm mới kìa, hố của chúng ta có thể chữa được nha! !"

Vừa dứt lời, tất cả mọi người đều theo bản năng mở khu mua sắm ra, bao gồm cả Văn Tinh Diệu.

Trong khu mua sắm quả nhiên có thêm không ít đồ mới. Nhìn tên vật phẩm – "1m3 nước" cùng "1m3 đất", Văn Tinh Diệu không nhịn được phì cười, [Lê Bạch] này thật đúng là biết giỡn mà, thế mà lại sắp xếp vật phẩm như vậy lên.

Giờ thì ổn rồi, người chơi muốn làm đầy hố hôm qua mình đào, một là đổ nước xuống, hai là lấp đất vào, làm thế nào cũng được. Hơn nữa giá của hai món vật phẩm này cũng không hề đắt, một phần chỉ có 10 tinh tệ, cần bao nhiêu thì mua từng ấy là được.

Ngoài ra, Bạch Lê còn cho ra mắt bốn loại nhà nhỏ khác nhau, ngoại trừ nhà tranh nhỏ trong gói quà nạp lần đầu, còn có nhà gỗ nhỏ, nhà trúc cùng nhà ngói. Mỗi gian nhà đều nhỏ nhắn, tạo hình không quá tinh xảo nhưng hơn nhau ở chỗ phong cách độc lạ hiếm thấy, khiến người ta mở rộng tầm mắt.

Người chơi một bên hò reo "Được cứu rồi", một bên nghiên cứu thảo luận về hình thức của nhà nhỏ.

"Đây là nhà ở cho người chơi à? Trông có vẻ hơi nhỏ nhỉ, khéo chui vào xong còn chẳng có chỗ mà xoay người ấy chứ, nhưng mà trông xinh xẻo thật đấy, như là cái nhà trúc này này, một màu xanh xanh, cảm giác siêu hợp với khung cảnh ở đây!"

"Nhà ngói cũng không tồi, trông có vẻ kiên cố hơn mấy loại kia đó, chỉ có 25 tinh tệ, rẻ dữ ha."

"Ài, hóa ra có đến bốn loại nhà ở để chọn, trước tôi tưởng tất cả chúng ta phải ở nhà giống hệt nhau, còn đang lo không tìm được nhà của mình ở đâu đây. Giờ tốt rồi, ít nhất cũng có chút khác biệt, dựng nhà xong lại trang trí bên ngoài một chút, đảm bảo không sợ không tìm được nhà mình."

"Dừng, dừng, đừng nói nữa, còn nói nữa là tôi lại muốn mua!"

Lúc nghe người ta nói như thế, Văn Tinh Diệu: "..." Ý kiến này thực kiến người ta dao động.

Vì thế hắn không nói tiếng nào, thực hiện hành động thực tế luôn.

Có nhà ở, tự nhiên là phải có đồ nội thất trang trí bên trong nữa. Trong khu mua sắm âm thầm nhiều thêm ra một khu riêng, bên trong chuyên môn bán đồ nội thất và gia cụ, tỷ như bàn ghế, giường chiếu, tủ quần áo, cái gì cần có đều có, đồ trang trí cũng có thêm không ít, giá cả có cao có thấp, chỉ cần tiêu một chút tiền là có thể tự do trang trí nhà ở cho mình rồi.

Văn Tinh Diệu ở bên trong xem một lượt, hiếm khi không mua thứ gì. Hắn định chờ những người kia đi hết rồi, vào xem trong nhà như thế nào rồi mới chậm rãi trang trí lại sau.

Nhưng người chơi khác thì không có định lực như hắn, họ không chỉ mua mà còn muốn lấy ra, cầm trên tay ngắm nghía xem thử. Bình hoa bằng gốm rất tốt, chén nước bằng gỗ kia cũng không tồi, mua mua mua, cho hết vào trong túi! Người nào người nấy cười tươi roi rói, mặt mũi hồng hào phơi phới gió xuân, hoàn toàn không còn vẻ đau lòng muốn chết trước đó nữa.

Nếu giờ mà Bạch Lê mở cửa đi ra, thấy cảnh tưởng này, có lẽ cậu sẽ cảm thán một câu, người dân vũ trụ thật là dễ dụ.

Nguy cơ được giải trừ, đam mê mua sắm lại được thỏa mãn, người chơi cuối cùng cũng nhớ ra là phải nhanh đi làm nhiệm vụ.

Nhưng mà ngay lúc bọn họ chuẩn bị rời đi thì lại đột nhiên bị một hương thơm đặc biệt, từ đâu bay tới thu hút. Đó là mùi của nắng, mùi của vụ mùa bội thu, đơn giản, chất phác, đâm thẳng vào lòng người, bước chân vừa giơ ra lập tức rụt trở lại, mọi người đồng loạt nhìn về phía mùi hương truyền tới.

Sau đó thấy Văn Tinh Diệu, người đang đứng giữa hai khối đất, trên mặt lộ vẻ vui mừng cùng say mê.

Mùi thơm chính là từ chỗ người này truyền tới!

Văn Tinh Diệu cùng gần 200 người chơi có mặt, trừng mắt nhìn nhau.

Một lúc sau, đột nhiên có người lên tiếng chất vấn: "Người anh em này, sao anh lại có đến hai căn nhà, đừng nói anh có hai nick nhé! Có phải anh... Đi cửa sau không?"

_____________________

Liềm

Cuốc hai bạn trẻ cùng để làm cỏ là cuốc cầm tay kiểu nè nè

---o0o---

Chương 14

"Két ⸺⸺"

Cửa hơi hé mở, một cái đầu từ bên trong thò ra, không ngờ ngoài cửa lại có nhiều người đứng như vậy, một đồng đầu tóc lố nhố, cậu giật mình rụt lại một nữa. Sau một giây mới bước nửa bước ra khỏi cửa, hỏi: "Có chuyện gì vậy? Sao ở đây lại đông người thế?"

Thấy Bạch Lê đi ra, mấy game thủ vừa rồi thiếu chút nữa đã bị ý tưởng "Có người chơi không đủ tư cách đi cửa sau lấy được hai suất đăng nhập" đầu độc, mới biết vừa rồi là mình hiểu lầm, thế là liên tục xua tay, vừa xua tay vừa lùi về phía sau mấy bước, nhường chỗ cho Bạch Lê.

Xong lại không nỡ đi.

Hai mắt sáng rực nhìn về phía ruộng lúa mì mới chín vàng trước của nhà Bạch Lê, mũi ra sức hít hà, vẻ mặt say mê.

Bạch Lê thực sự hoài nghi, hạt giống cậu trồng ngoài ruộng không phải là lúa mì mà là bạc hà mèo, mà đám người chơi trước mặt này, chỉ là mấy con mèo xù xù, với đủ loại màu lông... Biểu cảm trên mặt giống nhau như đúc.

"E hèm, mọi người... Còn có chuyện gì sao?" Đây là lần đầu tiên từ khi cậu xuyên tới nhìn thấy nhiều người như vậy đấy.

"... Ờm, cái này, người anh em này, cậu trồng cái gì dưới ruộng đấy, mùi thơm thế..." Người đứng gần Bạch Lê nhất thay mọi người hỏi ra nghi vấn trong lòng, trong mắt cũng là hai dấu chấm hỏi to đùng.

Vẫn biết game này họ chơi là game nông trại, nhưng đa số mọi người đều không có chút khái niệm nào với việc trồng trọt, thậm chí đối với vật nuôi và cây trồng quen thuộc cũng không nhận biết được đầy đủ. Mà lúc đầu đám người này đăng nhập vào game thậm chí còn không phải vào để chơi thật... Bọn họ chỉ định đến bắt lỗi thôi.

Sau đó... Sau khi làm cỏ, thì không hiểu sao lại thấy u mê.

Trước khi đám lúa mì ở đây chín, họ đều cảm thấy làm cỏ chính là nhiệm vụ chơi vui nhất, nhưng bây giờ... Bọn họ biết mình sai rồi, quả nhiên vẫn là trồng trọt thần kỳ hơn! Thế mà có thể trồng ra bảo bối thơm như vậy!

Bạch Lê đáp: "Đây là lúa mì, mọi người không biết à?"

"Lúc mì? ! Không thể nào, sao nó lại là lúa mì được chứ, lúa mì đâu có thơm như vậy!"

"Đúng thế đúng thế, cậu đừng gạt bọn tôi, hôm qua tôi mới lên siêu thị online mua một bao bột mì về kia, cái mùi đó... Ầy, ngửi thử, nào có khác gì mùi không khí đâu, căn bản là chả có tí mùi vị gì sất!"

"Gạt bọn tôi thì được cái gì chứ? ! Người anh em, xin cậu đấy, nói tên cây này cho bọn tôi đi, thơm muốn khóc luôn! !"

Bạch Lê không ngờ được, người chơi lại phản ứng như vậy, rõ ràng là cậu nói thật, thế mà chẳng ai chịu tin. Cậu quay đầu lại, đánh mắt với Văn Tinh Diệu, lập tức bắt gặp ý cười trong mắt đối phương.

Nhận ra ánh mắt của cậu, Văn Tinh Diệu cũng nhìn lại, nhún nhún vai cho Bạch Lê một ánh mắt bất lực. Hắn đã tiếp nhận sự thực, loại cây này chính là lúa mì, nhưng những người khác rõ ràng là không đồng ý.

"Đây thực sự là lúa mì... Hơn nữa mùi này, cũng là mùi lúa mì, là mùi hương đặc trưng của cây lương thực, hẳn là không quá đà đâu, đúng không?"

Tất cả thực vật trong game đều do Bạch Lê phục chế lại theo đúng thực tế, không chỉ có hình thái của chúng nó, mà ngay cả mùi thơm hương vị đều giống hệt với trong ký ức của cậu.

Vì thế, sau khi nhìn thấy đám lúa mì chín, cậu cũng không có phản ứng gì quá lớn, rất là bình tĩnh.

So với Bạch Lê, nhưng người chơi khác, người nào người nấy đều bị hương vị của lùa mì kí©h thí©ɧ đến không nhịn được, chốc chốc lại cảm thán thơm quá thơm vừa, xong lại kêu gào cái bụng đói đói.

Rõ ràng là bọn họ ăn cơm xong mới lên trò chơi mà!

Lúc nghe Bạch Lê nói mấy cái cây vàng ruộm, tỏa ra hương vị mê người kia là lúa mì, tất cả mọi người đều không tin, nhưng thấy Bạch Lê nghiêm túc nhìn mình, trên mặt lại không có chút biểu hiện chột dạ do nói dối nào.

Chẳng lẽ... Đây thực sự là lúa mì à?

Trong lúc đám đông người chơi đang bận hoài nghi cuộc đời, Bạch Lê bắt đầu hành động, cậu lấy liềm ra, xoạt xoạt xoạt mấy cái, hai mắt không xem chớp, gặt hết đám lúa mì trong ruộng xuống.

Nhìn mấy cây lúa mì lần lượt biến mất trong tay Bạch Lê, đất ruộng một lần nữa khôi phục trạng thái trống trơn, đám người vây xem thỉnh thoảng lại phát ra mấy từ cảm thán "Ôi...", "A...", giống như cái Bạch Lê gặt xuống không phải lúa mì, mà là sinh mạng của họ vậy.

Bạch Lê làm như không nghe thấy gì, động tác trên tay nhanh hơn.

Chẳng mấy chốc, tất cả lúa mì trongruộng đã được thu hoạch xong, chín khối đất lại bằng phẳng như lúc ban đầu, chờ hạt giống một lần nữa được gieo xuống. Bạch Lê nhìn đất ruộng của Văn Tinh Diệu bên cạnh, phát hiện hạt giống thứ hai mà đối phương trồng là hạt giống ngô, thân ngô đã mọc lên, cao đến bắp chân người lớn, chắc chắn người này đã dùng nước suối thần kỳ.

... Ngay cả lúa mì ở ruộng của cậu, phỏng chừng cũng được tưới nước suối. Đối phương, thực sự quá hào phòng rồi, khiến cậu thấy có hơi xấu hổ.

Nhưng mà bây giờ quanh đây đang có nhiều người, Bạch Lê cũng không tiện thảo luận về vấn đề, có nên tưới nước cho ruộng của mình không với Văn Tinh Diệu. Nghĩ một chút, cậu bèn tiến lên một bước, nói với đám đông: "Mọi người đừng tụ tập ở đây nữa, đây thực sự là hạt giống lúa mì bình thường, có thể tới chỗ trưởng thôn để mua, một hạt giống chỉ tốn 1 đồng thôi. Nếu mọi người thích thì mua về tự mình trồng là được rồi. Ngoại trừ hạt giống lúa mì, chỗ trưởng thôn còn bán các loại hạt giống khác nữa, có rất nhiều loại, mọi người thích loại nào thì cứ việc mua loại đó."

Nghe Bạch Lê nói vậy, cho dù mọi người không muốn thừa nhận, cũng phải chấp nhận sự thực, loại cây kia chính là lúa mì. Nghe nói có thể mua hạt giống ở chỗ trưởng thôn, gần như tất cả mọi người đều quyết định, chờ lát nữa sẽ đi mua ngay tám hạt, mười hạt về, chờ gieo hạt thành công, bọn họ sẽ không nỡ gặt ngay đâu, nhất định phải để hít cho đã nghiền đã!

Đoàn người cuối cùng cũng chịu rời đi.

"[Yêu Tinh], anh tưới nước suối thần kỳ cho ruộng của tôi đấy à? Thực ra không tưới cũng không sao đâu, để chúng nó chậm rãi lớn lên là được."

"Ồ, chuyện này có gì đâu, dù sao tôi cũng có nhiều nước suối, một người dùng cũng không hết, tưới cho cậu một chút cũng không đáng là bao." Văn Tinh Diệu thờ ơ xua tay một cái, cảm thấy đây chỉ là chuyện nhỏ.

Bạch Lê xem như đã biết, Văn Tinh Diệu thực sự không để ý, trái lại chỉ một chút ý tốt này của đối phương thôi đã khiến cậu băn khoăn rồi. Cậu quyết định "Mở cửa sau" cho người này.

Ban nãy, trước khi cậu mở cửa, đúng lúc nghe thấy có người đang hoài nghi Yêu Tinh "Đi cửa sau". Nếu đã nghe thấy, cậu dứt khoát khiến cái nghi ngờ "Đi cửa sau" này thành hiện thực luôn đi.

Bạch Lê phất tay một cái, một luồng ánh sáng màu xanh nhàn nhạt bay về phía Văn Tinh Diệu, rất nhanh đã bao phủ toàn thân đối phương, sau đó dần dần tan ra.

Luồng khí mát mẻ từ đỉnh đầu lan ra khắp người, khiến Văn Tinh Diệu không nhịn được rùng mình một cái, hắn rất nhanh đã liên hệ cảm giác trên người cùng hành động của rồi của Bạch Lê, hỏi: "Cậu..." Vừa làm gì tôi?

Sao lại thoải mái như vậy? Dường như linh hồn cũng thư thái hơn không ít.

Bạch Lê cười híp mắt, trả lời câu hỏi chưa ra miệng của Văn Tinh Diệu: "Cho anh trạng thái tăng cường, trong hai giờ tiếp theo, hiệu suất trồng trọt của anh sẽ tăng gấp ba lần, sản lượng thu hoạch gấp đôi, chất lượng nông sản thu được cũng tăng lên, phải tận dụng tối đa hai tiếng này nhé."

Nói là trạng thái tăng cường, nhưng thực chất chính là Bạch Lê chia một phần nhỏ mộc thanh linh khí trên người sang cho Văn Tinh Diệu, ngoại trừ hiệu quả mà cậu đã nói, đối với bản thân người chơi cũng có rất nhiều chỗ tốt, có thể nâng cao tinh thần, giải tỏa cảm xúc. Nếu mà sử dụng ở ngoài hiện thực, nói không chừng còn có thể chữa trị những thương tật ẩn trong cơ thể nữa.

"Tốt quá!" Hai mắt Văn Tinh Diệu sáng lên. Hắn đang trong giai đoạn vô cùng hứng thú với trồng trọt canh tác, Bạch Lê cho hắn trạng thái này quả thực là đánh thẳng vào mong muốn trong lòng của hắn. Văn Tinh Diệu hớn hở nhận ngay, không từ chối lấy một câu.

Thậm chí còn nói: "Xem ra mới nãy tôi không phủ nhận chuyện mình đi cửa sau là một việc rất chính xác!"

Thực ra là sốc quá quên không phản bác.

Bạch Lê cười cười không nói gì, cùng Văn Tinh Diệu nói một tiếng, sau đó đi đến khu đất của những người chơi khác.

Văn Tinh Diệu biết thân phận của Bạch Lê, đoán là có lẽ cậu đi quan sát hoạt động của những người chơi khác để khảo sát nhu cầu của họ, cho nên không đi cùng.

Trước mắt là một mảnh ruộng ngô đang mọc lên xanh tốt, hắn còn nhiều chuyện quan trọng hơn muốn làm lắm.

Nhìn chằm chằm thân ngô một lúc, Văn Tinh Diệu đột nhiên cử động, lấy cuốc tiếp tục đào xới ở xung quanh.

*

Bạch Lê không biết, sau khi cậu đi, Văn Tinh Diệu có suy nghĩ mở rộng diện tích canh tác, cũng rất nhanh bắt tay vào hành động. Cậu đi trên đường nhỏ một lúc lâu, cuối cùng cũng nhìn thấy bóng dáng của những người chơi khác.

Lúc này, đám người đang bu quanh cái hố nhỏ hơn.

Chỉ thấy một người trong đó hô hiệu lệnh, trên tay tất cả những người xung quanh nhiều thêm ra một cục đất nhỏ, giơ lên, hai mắt nhìn chằm chằm vào lịch sử đen tối trong game của mình – Cái hố.

Cái hố này không lấp đi, mặt mũi sẽ mất sạch không nhặt lại được.

"Các anh em, chờ tôi đếm đến ba, chúng ta cùng nhau ném đất vào nhé, xem có lấp hết được cái hố này không. Mọi người nhớ vứt cho đều, ném chuẩn về phía khu đất nhiệm vụ của mình, cố gắng lấp đất cho bằng phẳng, nhà mới của chúng ta có dựng được hay không đều dựa cả vào phát ném này, thành hay bại chỉ trong chớp mắt thôi!"

"Một ⸺⸺ Hai ⸺⸺ Ba!"

"Bộp bộp bộp", từng cục từng cục đất một được ném ra, y như trời đổ mưa đá vậy, cục đất ở trên không trung từ từ phình ra, thành từng lớp từng lớp như hình cái bánh, rơi xuống đáy hố.

Sau lượt đầu tiên, cái hố được lấp đầy một phần tư. Mọi ngươi không ngừng nỗ lực, ném thêm cộng ba đợt nữa. Sau khi ném xong lượt thứ tư, cái hố ban đầu đã không thấy đâu nữa, trái lại mặt đất chỗ đó còn hơi gồ lên so với xung quanh.

Thấy thế, mọi người bắt đầu châu đầu ghé tai nói chuyện.

"Được chưa? Hố lấp xong rồi, tôi có thể lấy nhà trúc của mình ra chưa?"

"Cả nhà gỗ nhỏ của tôi nữa, hàng xóm đâu hết rồi, chúng ta nhanh lên kế hoạch bố trí nhà ở thôi!"

"Ê này! ! ! Nhóc [X] kia, sao ông còn ném đất nữa thế, được rồi, hố đã lấp bằng rồi!"

Nhóc [X]: "Nhưng tôi thấy đắp cao tí cũng tốt mà, từ trên cao có thể nhìn được phong cảnh ở xa, mấy người yên tâm đi, tôi ném đất vào đúng khu của mình, không ảnh hưởng đến mọi người đâu." Nói xong, lại mua thêm 5 khối đất nữa, vèo một phát, ném ra toàn bộ.

Chẳng mấy chốc, một gò đất nhỏ đã thành hình.

Những người khác: "..."

Khá lắm, này là muốn ở cao hơn so với bọn họ đây mà!

Chuyện này xử lý thế nào được? Trên nền đất bằng tự nhiên có một đống gồ lên, trông xấu không nói, lại còn đè đầu tất cả những người khác. Sau này họ đi từ nhà tranh nhỏ của mình ra sẽ thấy ngay cái nhà "Ngự trên cao cao" kia, nghĩ đến thôi đã thấy không thích rồi.

Không cản được, vậy chỉ có thể làm theo.

Thế là tất cả mọi người đều âm thầm hành động, bắt trước nhóc X mua 5 khối đất về, không thèm để ý ném lên khu đất nhiệm vụ của mình. Chẳng mấy chốc, nơi mới nãy hãy còn là một cái hố sâu hoắm, giờ đã biến thành một ụ đất lớn hình thang.

Từ xa xa nhìn lên chỗ sườn dốc, nhà tranh nhỏ, nhà trúc, nhà gỗ, nhà ngói mọc lên như nấm sau mưa. Nụ cười của Bạch Lê cứng đờ trên mặt, chân nâng lên rồi nhưng cuối cùng lại không bước ra.

Cái đám game thủ này, sao cứ thích làm mấy chuyện kỳ quái thế nhỉ? ?
« Chương TrướcChương Tiếp »