Chương 18: Đeo vòng chống cắn

Mặc dù Hạ Công tước có tước vị này hoàn toàn là nhờ có cha mẹ là anh hùng chiến tranh hy sinh oanh liệt, và không giống tước vị quý tộc có thể thừa kế của Đế quốc, nhưng dù sao cũng được Hoàng đế phong tước công nhận, các gia tộc cũ thì khinh thường trong lòng nhưng vẫn phải để mặt mũi.

Chính vì thân phận khó xác định của Hạ Công tước, mà ông ta mới coi Hạ Diễn có năng lực trị liệu là một lá bài, muốn gả vào gia đình quý tộc.

Tuy nhiên, nói cho cùng thì Hạ Diễn là con trai Hạ Công tước, chứ không phải xuất thân từ gia tộc quý tộc khác, ngược lại còn có lợi cho Nguyên soái và Hoàng thượng.

Hoàng đế dự định loan tin ở tiệc sinh nhật, các gia tộc tinh tường chắc đã đoán ra Hạ Diễn ghép đôi thành công với Nguyên soái, mặc dù chưa biết tỉ lệ ghép đôi, nhưng chắc chắn sẽ tìm cơ hội dò xét.

Tiệc sinh nhật ở phủ Công tước lần này, chắc chắn sẽ rất náo nhiệt.

Hạ Diễn suy nghĩ, nếu Nguyên Nguyên làm hại ai ở phủ Công tước, về sau sẽ rắc rối cho Nguyên soái đang nghỉ dưỡng.

"Cũng phải."

Nhưng cảm giác máu lửa kích động lên sau cảnh săn bắt của báo đen vẫn còn đọng lại trong lòng.

Anh đã tái sinh, nhưng kiếp trước anh thật sự đã chết một lần.

Vì vậy, trước khi rời khỏi thủ đô Tinh Vân, một số món nợ vẫn nên tính sạch sẽ.

"Vậy tôi quay lại một mình được rồi." Hạ Diễn nói.

Tất nhiên một mình cũng không được.

Theo thân phận hiện tại của Hạ Diễn, các trưởng lão tin tức nhạy bén của Thượng nghị viện đã nhận được thông báo thay đổi hôn nhân của Nguyên soái, một số phe cực đoan muốn Hạ Diễn gặp chuyện không may trước khi Nguyên soái rời đi, để tiến hành ghép đôi khác.

Mạnh Văn Hiên suy nghĩ, rồi nói: "Nếu cậu có cách khiến Báo đại nhân tự nguyện đeo vòng chống cắn, cũng không phải không thể để Báo đại nhân đi cùng cậu tới phủ Công tước, cũng có thể bảo vệ an toàn cho cậu."

Hạ Diễn nghe vậy, cúi đầu nhìn xuống báo đen.

Đồng thời, báo đen dường như hiểu được gì đó từ lời nói của con người đáng ghét đối diện, ngẩng đầu lên, đôi mắt đối diện với Hạ Diễn.

...

Báo đen như thường lệ theo Hạ Diễn quay lại phòng anh, không lâu sau Mạnh Văn Hiên mang một khay vòng chống cắn tới.

Đúng vậy, cả khay.

Hạ Diễn ngồi xếp bằng trên thảm, trước mặt là một hàng vòng chống cắn, bên kia, một báo đen to lớn ngồi cào cào chiếc thảm.

"À hem, Nguyên Nguyên, bây giờ thì tình hình là thế này."

Hạ Diễn hắng giọng, chuẩn bị giải thích rõ ràng với báo đen.

Đôi mắt vàng của báo đen nhìn sang, mặt báo không lộ vẻ kháng cự.

Vừa nãy ở khu săn bắn, Hạ Diễn có nghe Vệ Thiếu tướng nói.

Trước đây, ngay trước giây phút Vệ Thừa đeo vòng chống cắn cho báo đen, báo đen cũng im lặng quan sát anh ta, không có biểu hiện tấn công, nhưng ngay khi vòng chống cắn khép lại hàm báo, báo đen đã nhanh như chớp cho anh ta một vuốt.

Sau đó phải dùng biện pháp dụ dỗ mới đeo được vòng chống cắn lên - tất nhiên, hy sinh niềm tin cuối cùng của Vệ Thiếu tướng với báo đen.

"Ngày mai tôi phải đi nơi khác hai ngày, nơi đó có rất nhiều người đáng ghét, nhưng bề ngoài thì ôn hòa yếu đuối, không chống cự lại được."

Hạ Diễn cố gắng giải thích đơn giản dễ hiểu, nhưng nói xong anh lại cảm thấy hành động nghiêm túc giải thích với một báo đen khá buồn cười.

Báo đen ngồi thẳng trước mặt chàng trai, đôi mắt lạnh lùng, râu cọ cọ.

"Nguyên Nguyên, chúng ta cứ như hôm đi cung điện vậy, đeo vòng chống cắn một chút thôi nhé? Ta hứa sẽ nhẹ nhàng, không siết chặt ngươi đâu."

Hạ Diễn nói, thử đưa tay về phía vòng chống cắn, nhưng ngón tay anh vừa chạm lên bề mặt kim loại lạnh lẽo, sau tay liền bị một bàn chân mềm mại đè xuống.

Móng vuốt đè trên tay anh, bề mặt thô ráp, cảm giác đàn hồi và ấm áp.

Hạ Diễn nắm lấy bàn chân báo đen, tay kia vỗ vỗ hàm dưới báo, cúi người lại cọ cọ mũi với nó.

"Nguyên Nguyên, tôi sợ lắm, về phủ Công tước một mình."

Hạ Diễn cúi đầu, vẻ mặt buồn bã nhìn báo đen.

Đồng tử vàng của báo đen co rút chậm rãi, một người một báo đối mặt nhau.

Sau khi đối mắt một hồi, báo đen há mồm kêu rừ rừ, thấy Hạ Diễn cúi đầu, tinh thần lực cũng rút vào, đuôi báo cứng đờ, cúi xuống, phát ra âm thanh khừ khừ từ cổ họng, duỗi đầu lưỡi ra liếʍ má Hạ Diễn.

Mặc dù cảm giác hơi nhói, nhưng rõ ràng báo đen đã giảm bớt lực, động tác rất dịu dàng.

Hạ Diễn để báo đen liếʍ, nắm một bàn chân trước của báo đen lắc lắc, mắt sáng long lanh nhìn nó.

Đồng tử báo đen từ từ giãn ra, rút chân khỏi tay Hạ Diễn, đi vòng quanh hàng vòng chống cắn, rồi cuối cùng cắn lấy một cái màu đen vàng, đặt vào lòng bàn tay anh.

Lòng bàn tay Hạ Diễn nặng trĩu xuống, vô thức nắm chặt kim loại lạnh lẽo.

Anh nhìn con thú dữ trước mặt, cố tìm kiếm cảm xúc gần như con người trong mắt báo đen.

Báo đen này thật sự quá thông minh, thông minh đến mức...

Giống như con người vậy.

Ngay sau đó, báo đen dùng nanh và móng vuốt phá hủy sạch sành sanh những cái vòng chống cắn còn lại, phơi nanh ra, hành động biểu thị quyết tâm chỉ đeo một lần.

Ý nghĩ vừa mới nảy sinh trong đầu Hạ Diễn lập tức biến mất, thay vào đó là nỗi lo âu sâu sắc.

Hạ Diễn nhìn cái vòng chống cắn trên tay, rồi nhìn đống phế liệu kim loại dưới chân báo đen.

Nói thật ra, với tình huống báo đen phá hủy một cái vòng chống cắn chỉ bằng một vuốt, cái này đeo lên có thực sự có tác dụng không?

Dưới sự hợp tác gần như buông thả của báo đen lớn, Hạ Diễn giúp báo đen đeo vòng chống cắn, kiểm tra kỹ lưỡng khóa, thậm chí dùng tay thử lực nhiều lần, chắc chắn không siết chặt quá, mới yên tâm.