Chương 15: Báo đen siêu giàu

Ấn tượng của Hạ Diễn về Lam tinh thì nhiều hơn là cảnh tàn phá khắp nơi thời kỳ tận thế.

Nhưng nói về cuộc sống, thì cũng chẳng có gì không ổn.

Dù sao trên đời này đâu có chuyện hoàn hảo mười phần mười.

Hoàng đế đưa ánh mắt theo dõi sự thay đổi biểu cảm trên mặt Hạ Diễn, nhớ lại một vài điều đặc biệt ghi chú trong hồ sơ về chàng trai này, lên tiếng:

"Tuy nhiên, một nửa lý do Lam tinh là hành tinh bí mật quân sự là vì một phần ba nguồn năng lượng đá của quân đội đến từ các mỏ trên Lam tinh."

"Và vì môi trường nguyên thủy, Lam tinh cũng là hành tinh được biết đến với sự tập trung động vật hoang dã nhiều nhất trong vũ trụ cho tới thời điểm này."

Có thể thấy rõ, đôi mắt của Hạ Diễn sáng bừng lên.

...

Tiễn Hạ Diễn đi, Nội vụ trưởng quay lại bên Hoàng đế.

Hoàng đế tiếp tục công việc trên tay, một lúc sau, đột nhiên lên tiếng: "Anh nghĩ sao?"

Nội vụ trưởng cười đáp: "Là một đứa trẻ tốt, rất khác với tin đồn bên ngoài."

"Mắt nhìn của Hạ Công tước thật sự rất kém." Hoàng đế hạ mắt xuống, nói nhẹ nhàng: "Ta nhớ, sinh nhật của Tiểu Diễn vào tháng tới, nhà họ Hạ chắc chắn phải thể hiện điều gì đó."

"Vâng, thuộc hạ sẽ sắp xếp ngay."

"Còn nữa, chuyện biến dị về sức mạnh tinh thần của Tiểu Diễn, nhớ báo cho Mạnh Văn Hiên biết."

"Vâng."

Cánh cửa phòng làm việc mở ra rồi đóng lại, Hoàng đế ngước nhìn ra cửa sổ, ánh mắt cuối cùng cũng lộ vẻ mệt mỏi.

Theo báo cáo của Mạnh Văn Hiên, lần rơi vào giai đoạn hỗn loạn này của Ứng Hoài có vẻ khác với trước, vẫn còn khả năng tỉnh lại, chỉ hy vọng trước khi quay lại Lam tinh, Ứng Hoài ít nhất có thể tỉnh dậy một lần.

Bởi vì trên Lam tinh...

Nhớ đến người yêu đã không gặp suốt ba năm, Hoàng đế thở dài nặng nề.

***

Sau khi về từ hoàng cung, báo đen liền trực tiếp theo Hạ Diễn vào phòng anh ở.

Khi lấy vòng chống cắn của Nguyên soái, nếu không phải Hạ Diễn ôm chầm báo ta thì Vệ Thừa suýt bị cắn vào cổ tay.

Và cái vòng chống cắn đã trói buộc Nguyên soái cả một ngày, ngay trước mặt Vệ Thừa, bị móng vuốt và răng nanh của báo xé thành vài mảnh.

Cảm nhận được ý đe dọa mơ hồ, Vệ Thừa: "…"

Chờ phó quan thất vọng rời đi, Hạ Diễn lập tức cười lớn, ôm đầu báo cọ cọ và hôn hít.

Báo đen lạnh mặt để cho chàng trai làm trò, không những không ngăn cản, còn giơ chân chạm lên vai anh, há mồm liếʍ láp mái tóc vàng của Hạ Diễn, nhưng bị anh đoán trước tránh đi.

Hạ Diễn ôm đầu, cười khúc khích:

"Đừng liếʍ nữa! Lưỡi ngươi có gai, ta sẽ hói đầu đấy!"

Một người một báo vui đùa một hồi, Hạ Diễn nhìn đồng hồ, bỗng nhớ ra một chuyện.

Anh ôm đầu báo, cúi xuống dùng má cọ cọ, thì thầm hỏi:

"Nguyên Nguyên, bình thường ngươi ăn gì vậy?"

Ban đầu Hạ Diễn chỉ hỏi lấy hỏi, định liên lạc Vệ Thiếu tướng, nhưng thấy báo dường như hiểu ý liền đứng dậy đi về phía cửa, thấy Hạ Diễn không theo, còn quay đầu nhìn anh.

Hạ Diễn sững sờ giây lát, vội vàng đuổi theo.

Đi được khoảng 15 phút, Hạ Diễn rẽ khỏi hành lang thì cảnh tượng trước mắt bỗng mở ra.

Nhìn rõ cảnh trước mặt, đồng tử Hạ Diễn co lại: "Đây là—"

Thân hình nhanh nhẹn của báo đen nhảy phóc qua lan can, rơi xuống vườn, leo trèo lên cây một cách dễ dàng, đuôi đen vẫy vẫy, quay đầu nhìn chàng trai đang đứng sững sờ bên ngoài khu vực bảo vệ.

Hạ Diễn chạm tay vào đèn cảm ứng ở cửa khu vực bảo vệ, ánh sáng hồng nhạt quét qua người anh, tít một tiếng chuyển sang màu xanh.

Hạ Diễn bước vào khu vườn rộng không thấy bờ, nuốt nước bọt.

Anh nhớ lại không lâu trước còn hỏi Vệ Thiếu tướng, Nguyên soái nuôi báo như thế nào, dù là tiểu thiếu gia đã trải không ít thế giới nhưng Hạ Diễn cũng không nghĩ ra, trong phủ Nguyên soái lại có một khu nuôi động vật sống khổng lồ như thế này.

Ban đầu chuẩn bị rời đi, nhưng thấy chàng trai đứng sững người ngắm nghía, báo đen dừng lại giây lát, lặng lẽ đi tới bên anh.

Hạ Diễn quỳ xuống, vòng tay ôm lấy sinh vật đang nhàn nhã tiến tới.

Nhưng báo đen vùng ra khỏi vòng tay anh, rồi đặt chân lên vai Hạ Diễn, thò lưỡi ra liếʍ kỹ càng lên mặt anh vài cái, lại vòng quanh anh một vòng, dùng thân mình cọ khắp quần áo anh.

Hạ Diễn nhìn khu săn bắn trước mắt, muốn nói gì đó nhưng thôi, cuối cùng thốt lên:

"Nguyên Nguyên, ngươi giàu hơn ta nhiều đấy..."

Đất đai thủ đô Tinh Vân đắt đỏ, Hạ Diễn chỉ là con trai Công tước, không có tước vị, đất đai, tài sản nào.

Nhưng báo của nhà Nguyên soái lại sở hữu một khu săn bắn tự chọn kiểu nhà hàng.

Hạ Diễn thở dài.

Không được, anh cũng phải tìm cách kiếm tiền.

Làm cá mặn còn không nổi, huống hồ còn phải nuôi báo. Sau này nếu Nguyên soái... không còn đùi, anh sẽ nuôi Nguyên Nguyên thế nào?

Làm xong tất cả, báo đen dường như thả lỏng, không quay đầu chạy vụt đi, biến mất vào sâu trong khu săn bắn.

"Khoan—"

Hạ Diễn chạy vài bước, nhưng dù không phải ban đêm, tìm một con báo đen thùi lùi trong rừng cây bụi rậm cũng cực kỳ khó khăn.

Nhìn đồng hồ, Hạ Diễn đoán báo có lẽ đi báo đen đã đi săn, anh cũng không đói lắm vì đã ăn nhẹ lúc chiều, liền tìm tảng đá ngồi xuống, cúi đầu bật máy tính lướt tin tức.