"Cô đang nhìn cái gì vậy?" Lúc đi đến, Thẩm Thính phát hiện Khúc Kim Tích thỉnh thoảng cứ nhìn chằm chằm nơi nào đó trên người anh rồi ngẩn người, anh nhíu mày, giọng nói trong trẻo vang lên.
"Không, không có gì." Khúc Kim Tích lập tức tỉnh táo lại, tập trung tinh thần, "Chủ yếu là do anh quá đẹp nên tôi bị khí chất phi phàm của anh làm cho chấn động."
Thẩm Thính: "..."
Nhân viên công tác xung quanh: "..."
Hôm nay, cảnh quay của hai người đều cần móc dây treo, đây cũng là cảnh diễn đầu tiên của Khúc Kim Tích trong suốt một tháng qua kể từ khi vào tổ.
{Truyện được Edit & đăng tại Yeungontinh.vn}
Sau khi móc dây treo lên người, Khúc Kim Tích lập tức hiểu rõ vì sao diễn viên đều không thích treo dây cáp. Đừng nhìn bay đến bay đi trên trời giống tiên nữ phiêu phiêu rất đẹp mắt, trên thực tế dây treo bó chặt eo và đùi, nếu thời gian lâu, bị bong một lớp da cũng là chuyện có thể xảy ra.
Nhân viên chỉ đạo võ thuật dạy Khúc Kim Tích từng động tác một―― có một số động tác chuyên nghiệp mà diễn viên thực sự làm không được thì lúc ấy mới dùng diễn viên đóng thế, có thể làm được thì đạo diễn đều sẽ để diễn viên tự mình ra trận.
"Cô yên tâm đi, hít thở nhẹ nhàng, sẽ không rơi đâu." Nhân viên công tác thấy khuôn mặt của Khúc Kim Tích hơi trắng bệch, vội vàng an ủi một câu ―― rất nhiều diễn viên dùng dây treo đều sẽ sợ.
Khúc Kim Tích cũng không phải sợ móc dây treo, cô nhìn thực cảnh cách đó không xa, đó là một chỗ sườn núi thấp, chợt nhớ tới kết cục của nguyên chủ trong sách: Quay phim bị quăng xuống vách núi, thịt nát xương tan mà chết.
Mặc dù chỉ là một sườn núi thấp nhưng dù vậy thì cũng có chút nguy hiểm.
Kết quả sợ điều gì thì điều đó sẽ đến, khi Khúc Kim Tích bay đến lần thứ ba, cô nghe được một tiếng "răng rắc" không rõ ràng lắm. Cũng may, lúc này đã đến đoạn cô phải rơi xuống đất, người cô lảo đảo hướng về phía trước không dùng được lực, người bị quẳng xuống đất, lăn một vòng.
Lúc lăn, eo đập vào một khối đá nhô ra, cơn đau đớn ập đến trong nháy mắt, trong đầu Khúc Kim Tích hiện ra một loạt hình ảnh động đã diễn ra kia――
Thẩm Thính đứng trong phòng tắm, nửa thân trên để trần, nước từ vòi hoa sen chảy dọc theo đường cong của các thớ cơ bắp và dần biến mất ở chỗ lõm xuống của phần thắt lưng.
Chỉ dùng hai chữ gợi cảm để miêu tả thì không đủ.
Phiên bản Vip: Nam sắc. Quyến rũ.
Lúc Khúc Kim Tích lăn lộn, cô vẫn dùng tay che đầu lại, ngoại trừ trên lưng bị một tảng đá đập đau đến mức tạm thời mất lực thì các chỗ khác ngược lại đều ổn.
Cô nằm rạp trên mặt đất, bên tai là âm thanh kinh hoàng của nhân viên công tác tại hiện trường. Người chỉ đạo võ thuật bảo nhân viên không nên động vào Khúc Kim Tích, bởi vì không xác định được mức độ đau đớn của cô bao nhiêu, tùy tiện động vào thân thể cô rất có thể làm vết thương nặng thêm.
Khúc Kim Tích từ từ muốn đứng lên nhưng không thành công.
Vừa rồi cô rơi chật vật như vậy, Thẩm Thính thấy được chưa? Khẳng định là anh đã thấy được.
Được rồi, dù sao bộ dạng thảm nhất của cô thì anh cũng từng thấy rồi mà.
Lúc này, cô ngược lại hi vọng nhân viên công tác lui ra xa một tý, đừng có coi cô như là gấu trúc mà vây quanh lại.
"Gọi xe cứu thương." Một lát sau, cô nghe thấy một tiếng hét to trong những âm thanh nhốn nháo ở bên cạnh, đây chắc chắn là tiếng của Thẩm Thính.
Cô dừng một chút rồi ngẩng đầu lên.
"Cô Khúc cử động rồi!" Một nhân viên công tác ngạc nhiên kêu lên, hóa ra sau khi Khúc Kim Tích lăn vài vòng trên đất rồi dừng lại thì tất cả mọi người cho là cô đã ngất đi.
Khúc Kim Tích ngẩng đầu lên liền thấy trang phục diễn của Thẩm Thính.
Bởi vì Thẩm Thính xuất hiện nên âm thanh chung quanh nhỏ đi không ít.
"Cô có thể cử động được không?" Tiếng nói của Thẩm Thính rất thấp, mấy nhân viên công tác ở gần đấy không hiểu nhưng cũng không dám thở mạnh.
Khúc Kim Tích gật gật đầu.
Thẩm Thính nhìn cô một cái, lại hỏi: "Đau ở chỗ nào?"
"Eo." Khúc Kim Tích nhịn đau nói, "Bị tảng đá quẹt qua."
Nhân viên công tác nghe thấy là do bị tảng đá quẹt qua thì đều thở phào, sau đó muốn tiến lên đỡ Khúc Kim Tích.
"Đừng đυ.ng vào cô ấy." Thẩm Thính lên tiếng.
Nhân viên công tác bị giật nảy mình, ngượng ngùng rút tay về.
Lại nhìn vẻ mặt không biểu cảm của Thẩm Thính, chỉ cần không phải kẻ ngốc thì đều có thể nhận ra anh đang tức giận.
Đám người nghĩ: Đương nhiên là phải tức giận rồi.
Khúc Kim Tích móc dây treo xong thì đến lượt Thẩm Thính, nếu Khúc Kim Tích không có xảy ra việc gì, vậy tiếp theo đến phiên của Thẩm Thính có lẽ sẽ xảy ra chuyện.
Thật ra, vốn dĩ là Thẩm Thính phải quay trước nhưng bởi vì trang phục có vấn đề nên Khúc Kim Tích mới phải diễn trước.
Nói như vậy, giống như là Khúc Kim Tích thay Thẩm Thính ngăn cản một kiếp nạn.
Lúc này, trục trặc của dây treo cũng đã kiểm tra ra, là do bị xuống cấp. Nhân viên công tác phụ trách kiểm tra móc treo vì việc tư nên lười làm, trước khi dùng cũng không kiểm tra. Anh ta nghĩ một ngày không kiểm tra chắc cũng không vấn đề gì, hơn nữa trước đó người chỉ đạo võ thuật cũng treo móc lên bay qua bay lại mấy lần cũng không bị làm sao.
...
Phó đạo diễn mắng nhân viên công tác này một trận, cũng tự mình tới xin lỗi Khúc Kim Tích.
"Cô Khúc, thầy Thẩm, thật xin lỗi hai người." Thái độ của Phó đạo diễn rất thành khẩn, diễn viên vì sơ suất của đoàn làm phim mà bị thương, đoàn làm phim nên chịu hoàn toàn trách nhiệm.
Cũng may là không xảy ra chuyện gì lớn, nếu như thực sự xảy ra chuyện lớn thì hôm nay anh ta sẽ phải chịu trách nhiệm cho tổ C. Thẩm Thính cũng ở đây, chuyện này cũng không phải một mình anh ta có thể gánh được.
Nghĩ như vậy, trong lòng anh ta vừa cảm thấy may mắn là người té chính là Khúc Kim Tích, cho nên thái độ của anh ta đối với Khúc Kim Tích lại càng niềm nở hơn.
"Có cáng cứu thương không?" Thẩm Thính hỏi.
Không đợi phó đạo diễn lên tiếng, Khúc Kim Tích vội nói: "Không cần không cần, tôi cũng không có việc gì."
Cô còn không đến mức phải dùng cáng cứu thương khiêng đi, đúng lúc chậm một chút cũng không sao, Khúc Kim Tích dùng bàn tay chống lên đất thử đứng lên. Nhưng tay cô vừa mới chạm đất, bên tai đã nghe được tiếng vải vóc ma sát với nhau, tiếp theo ―― một đôi tay xuyên qua tay của cô, dùng tư thế bế trẻ con ôm cô từ trên mặt đất lên.
Khúc Kim Tích: "..."
Bốn phía lặng im như tờ.
Sau khi ôm Khúc Kim Tích xong, Thẩm Thính lấy một tay đặt sau lưng Khúc Kim Tích, đồng thời anh bước nửa bước, để Khúc Kim Tích dựa vào trên người mình, nếu nhìn qua thì trông giống như Thẩm Thính ôm Khúc Kim Tích ở trong ngực.
Hình ảnh rất hài hòa, rất đẹp mắt.
Có một số người có trí nhớ tốt khó tránh khỏi nhớ tới mấy tháng trước, Khúc Kim Tích ngang nhiên quấy rối Thẩm Thính, nhào vào người anh, ăn vạ không chịu đi xuống khiến anh đen mặt.
Có người chuyển một cái ghế đến, Thẩm Thính cẩn thận đỡ Khúc Kim Tích ngồi xuống.
"Không được." Khúc Kim Tích rên lên một tiếng, trán đổ mồ hôi lạnh. Cô không dám ngồi xuống, vừa rồi mới làm dịu cơn đau nhức ở eo nhưng trong nháy mắt cơn đau lại truyền khắp toàn bộ eo, giống như bị vô số cây kim châm chích.
Lúc này không thể quan tâm người chung quanh nghĩ gì được nữa, bởi vì Khúc Kim Tích có chút sợ hãi. Lúc đầu cô chỉ cho rằng bị tảng đá quẹt trúng nên bị thương, nhiều nhất chỉ là bị bầm tím một chút, đau nhức một lúc là sẽ hết.
Nhưng bây giờ cô cảm thấy bản thân không thể ngồi, trong đầu cô lập tức hiện lên mấy chữ "tê liệt", "xe lăn", "cưa", dọa cô nắm chặt lấy quần áo của Thẩm Thính.
Nếu thật sự tàn tật thì cô chắc chắn không muốn sống nữa.
"Không có việc gì, xe cứu thương sẽ đến nhanh thôi." Tiếng nói của Thẩm Thính vừa trầm thấp lại nhu hòa hóa giải nỗi bất an của Khúc Kim Tích: " Cô thử nhấc chân đi hai bước xem."
Tay của Thẩm Thính thuận thế nắm chặt tay Khúc Kim Tích, lòng bàn tay ấm áp tiếp xúc với làn da, lan vào trong lòng Khúc Kim Tích, bao phủ lấy đáy lòng của cô, khiến cho những bối rối và bất an dần dần biến mất.
Khúc Kim Tích nhấc chân đi một bước.
Cơn đau tê liệt truyền đến, cô rốt cuộc cũng ý thức được, cơn đau đớn vừa rồi khi muốn ngồi xuống không phải đều đến từ eo mà còn có chân trái.
Chân trái của cô bị trẹo rồi.
"Giữ cô ấy." Lời này là Thẩm Thính nói với Tần Tang ở bên cạnh, sau khi để cậu ta thay thế vị trí của anh, đỡ lấy Khúc Kim Tích thì Thẩm Thính dời bước đến trước người cô, xoay người nhấc váy của cô lên, cởi giày ra.
Cổ chân chân trái của Khúc Kim Tích đã sưng to như một cái bánh bao nhỏ.
Cô nhìn thoáng qua rồi thở phào một cái.
Chỉ cần không phải eo không thể cử động thì cái khác đều không sao cả.
……...
Ở một bệnh viện nào đó.
Sau khi Dụ Đồng được đưa vào bệnh viện, được bác sĩ chẩn trị, nhiệt độ cơ thể anh ta đã hạ xuống và cũng đã tỉnh lại.
"Anh Đồng, anh quả thật đã dọa tôi sợ muốn chết." Trong lòng Tiểu Trương vẫn còn sợ hãi: "Hiện tại anh cảm thấy có đỡ hơn chút nào hay không?"
Dụ Đồng xoa mi tâm, tầm mắt mông lung.
Anh ta vừa mơ một giấc mơ.
Nội dung cụ thể của giấc mơ thì anh ta nhớ không rõ, nhưng anh ta nhớ mình mơ tới Khúc Kim Tích, cô vẫn cứ khóc mãi, không ngừng nói xin lỗi với anh ta.
"Anh Đồng?" Thấy Dụ Đồng không phản ứng, trái tim của Tiểu Trương đập điên cuồng, anh ta sẽ không...không phải đã xảy ra vấn đề gì rồi chứ.
"Khúc Kim Tích..."
Tiểu Trương lập tức chua xót thay nghệ sĩ nhà mình, lúc này còn nghĩ tới Khúc Kim Tích, đây chắc là anh ta đã mê muội cô ấy rồi.
"Cô Khúc đang ở Studio rồi." Tiểu Trương lấy điện thoại di động ra, nói: "Trước đó cô ấy còn nhắn tin qua Wechat cho tôi, nhưng anh vẫn chưa tỉnh."
Câu ta đưa lịch sử trò chuyện cho Dụ Đồng nhìn.
Dụ Đồng nhìn xong, đầu óc có chút rối loạn, vô thức tìm điện thoại di động của mình.
"Anh Đồng, anh tìm cái gì?"
"Điện thoại."
"Ở đây." Tiểu Trương vội vàng lấy điện thoại ra rồi đưa cho Dụ Đồng, Dụ Đồng nhận lấy, ấn mở giao diện danh bạ điện thoại, cấp tốc bấm ra một chuỗi số.
Ngay khi sắp ấn gọi, anh ta đột nhiên lấy lại tinh thần ―― Sau khi chia tay, Khúc Kim Tích liền đổi tất cả phương thức liên lạc, cái số này đã bị đổi từ lâu rồi.
Sau khi đến đoàn làm phim, mặc dù lại thêm Wechat với Khúc Kim Tích, nhưng hai người họ chưa từng tán gẫu với nhau chứ đừng nói đến việc hỏi số điện thoại di động.
Y tá thông báo Tiểu Trương đi lấy thuốc.
Một lát sau, Tiểu Trương cầm theo thuốc trở về.
"Anh Đồng!"
Trong đầu Dụ Đồng vẫn đang chìm nổi dáng vẻ Khúc Kim Tích khóc lóc nói xin lỗi trong mơ, bị âm thanh hưng phấn của Tiểu Trương làm cho giật mình, tất cả hình ảnh biến mất, anh ta tức giận nói: "Chuyện gì?"
"Khúc Kim Tích đến bệnh viện." Tiểu Trương nói.
Thân hình Dụ Đồng hơi cứng lại.
"Nhưng mà cô ấy là ngồi xe lăn tới." Tiểu Trương gãi gãi đầu: "Vừa rồi lúc tôi đi lấy thuốc có nhìn thấy, nhưng mà…"
Cậu ta chần chờ.
"Nhưng mà cái gì?" Dụ Đồng nhíu mày: "Cái gì gọi là ngồi lên xe lăn?"
Tiểu Trương thở dài, dù sao chuyện này có giấu diếm cũng không gạt được: "Thầy Thẩm đẩy xe lăn, nghe nói dây cáp gặp trục trặc, lúc quay bị ngã."
Dụ Đồng biến sắc.
"Nhưng mà chỉ bị thương ở eo và chân, Thầy Thẩm cũng đi cùng." Tiểu Trương lập tức nói.
Chân mày của Dụ Đồng nhíu chặt hơn: "Hôm nay, cô ấy trừ quay cùng tôi thì không có quay cảnh nào khác."
"Còn không phải là do anh té xỉu phải đưa bệnh viện nên đạo diễn Hà mới điều cô ấy đến C tổ quay cùng thầy Thẩm, kết quả là..." Tiểu Trương nhất thời cảm thán, đầu óc chưa kịp suy nghĩ đã nói ngay, "Anh Đồng, hai người các anh thật sự không hổ là đã từng là một đôi, anh bị cảm mạo, sốt đến té xỉu, đảo mắt một cái cô ấy đu dây treo mà bị ngã, lần lượt vào cùng bệnh viện, thật..."
Chợt cảm thấy không đúng, Tiểu Trương vội vàng im miệng, hận không thể bóp chết lời mình mới vừa nói ra.
Cùng lúc đó, Khúc Kim Tích được đưa đến bệnh viện, kết quả kiểm tra cũng đã lấy.
Eo phía bên phải bị thương phần cơ bắp, không ảnh hưởng đến nội tạng. Cổ chân trái bị trật khớp, cần phải bó thạch cao.
Những chỗ khác chỉ trầy da một chút, không quan trọng, không có bất cứ vấn đề gì.
Phó đạo diễn hỏi: "Vậy cái này phải tĩnh dưỡng bao lâu?"
Bác sĩ vuốt chòm râu dài, nói: "Chưa từng nghe qua một câu, bị thương gân cốt phải tĩnh dưỡng một trăm ngày à.”
Ông liếc mắt nhìn Khúc Kim Tích và Thẩm Thính, hai người đều mặc đồ hóa trang, rồi nói: "Các người đang quay phim?"
Bình thường hay có diễn viên mặc đồ hóa trang đến bệnh viện nên bác sĩ đã không còn cảm thấy kinh ngạc.
Phó đạo diễn vừa gật đầu vừa nhìn Thẩm Thính ―― đưa Khúc Kim Tích đến bệnh viện, đáng lý ra chỉ cần hai trợ lý của đoàn làm phim đi theo là được rồi, nhưng lại không ngờ Thẩm Thính không nói hai lời đã đi theo lên xe cứu thương.
Thẩm Thính cũng đã lên, phó đạo diễn không lên thì không được nên anh ta đành phải vội vàng giao công việc cho một vị phó đạo diễn khác, cùng đi theo bọn họ đến bệnh viện.
Kết quả sau khi đến bệnh viện, tất cả sự việc toàn do một mình Tần Tang xử lý, nhìn dáng vẻ kia giống như là muốn chịu hoàn toàn trách nhiệm đối với Khúc Kim Tích.
Trong lòng Phó đạo diễn khó tránh khỏi nghĩ thầm, Thẩm Thính đối xử với Khúc Kim Tích có vẻ như là rất để ý ấy nhỉ? Nhưng là làm sao có thể có chuyện đó được chứ.
Nhất định là ảo giác của anh ta.
Lúc này anh ta nghe thấy tiếng nói của Khúc Kim Tích: "Bác sĩ, ngài không phải nói có thể bó xương sao? Ngài có thể giúp tôi làm nhanh chút được không, tôi không sợ đau. Chúng tôi còn phải quay phim, nếu cái chân này không thể đi lại sớm được thì rất rắc rối."
Khúc Kim Tích nhịn đau nâng chân qua.
Bác sĩ có thể thông qua phương pháp bó xương, giảm bớt thời gian mà người bệnh phải nằm trên giường, tăng tốc độ khép lại của vết thương.
"Vậy cô cố gắng nhịn đau một chút." Bác sĩ nói, đầu tiên là nhìn phó đạo diễn mập mạp vẫn luôn không ngừng đổ mồ hôi, tiếp đó nhìn về phía Thẩm Thính mặc đồ hóa trang màu xanh nhạt - người vẫn luôn trầm mặc không nói gì. ng cũng rất biết chọn những người có diện mạo đẹp để nói chuyện: "Anh đến giữ chặt cô ấy, đừng để cô ấy cử động lung tung."
Thẩm Thính vòng qua xe lăn, đến bên cạnh Khúc Kim Tích, sau đó ngước mắt nhìn ông.
Từ khi xảy ra chuyện đến bây giờ, cô không hề khóc nhưng ánh mắt nhìn anh lại không tự giác lộ ra một chút tủi thân mà ngay cả chính cô cũng không biết.
Đây chính là cảm xúc khi đứng trước người mà mình tin tưởng, mà ngay cả cô cũng không biết.
Đáy lòng Thẩm Thính đột nhiên run lên một cái.
Anh mở miệng nói: "Cô thích kiểu người như thế nào?"
Khúc Kim Tích: "?"
Phát hiện Thẩm Thính đang nghiêm túc hỏi mình, Khúc Kim Tích đành phải thành thật trả lời: "Đẹp trai, khỏe mạnh."
Bác sĩ đã nâng cái chân sưng như cái bánh bao của Khúc Kim Tích lên.
Thẩm Thính: "Thích ăn loại rau quả nào nhất?"
Người giám hộ của cô làm sao vậy, sao lại hỏi cô những vấn đề này?
Nguyên chủ hẳn không có tiết lộ với anh bản thân thích ăn cái gì đâu nhỉ? Khúc Kim Tích bèn trả lời: "Tôi không kén ăn, cái gì cũng ăn được."
"Có đúng vậy không?" Tay áo dài của Thẩm Thính khẽ nhúc nhích: "Sao tôi lại nhớ rằng, xưa nay cô xào rau đều sẽ không bỏ rau thơm, cũng chưa từng nhìn thấy cô mua rau thơm bao giờ."
Khúc Kim Tích cãi lại: "Rau thơm cũng không phải đồ ăn, đó là gia vị."
"Ồ?"
Khúc Kim Tích lập tức chột dạ.
Quả thật là cô rất ghét rau thơm, ngửi được mùi nhưng lại không ăn được cái thứ kia ―― ở nhà cũng chưa từng mua rau thơm bao giờ.
Phó đạo diễn: "?"
Sự chú ý của anh ta chuyển dời từ chân của Khúc Kim Tích về phía hai người.
Đoạn đối thoại này nghe... không, rất không bình thường.
Bác sĩ bắt đầu động thủ.
Cơ thể của Khúc Kim Tích liên tục run lên, đau đến mức thiết chút nữa cô đã hét lên. Hai tay Thẩm Thính nắm ở bả vai cô, hơi cúi người, bên trong tầm mắt của cô chỉ có anh.
"Cuối tuần sau là sinh nhật của mẹ, chúng ta sẽ về nhà cũ." Thẩm Thính nói.
"... Hả?" Lần này Khúc Kim Tích lại rời lực chú ý ra khỏi chân mình, trong khoảng thời gian này thả lỏng quá mức khiến cô suýt nữa quên mất trên cô còn có một người mẹ chồng!
Mấu chốt là từ trong ký ức nguyên chủ cùng bà Thẩm kia gặp mặt nhau mấy lần cho thấy bà mẹ chồng này rất lợi hại.
Cô nhịn không được kéo tay áo của Thẩm Thính: "Nhất định phải trở về sao?"
Thẩm Thính thu động tác nhỏ này vào trong mắt, khóe môi hơi nhếch lên: "Cô cảm thấy thế nào?"
"Thế nhưng chân của tôi..."
Bác sĩ thu tay lại, râu mép vễnh lên: "Làm sao? Cô đang chất vấn y thuật của tôi? Cái chân này của cô nếu một tuần sau không thể khá hơn sáu mươi phần trăm thì tôi tặng cô danh dự của tôi."
Khúc Kim Tích yên lặng nuốt lời muốn nói vào trong.
Cô giật cái chân đã được xử lý xong của mình, nghe thấy bác sĩ nói: "Vén quần áo lên, tôi xem vết thương ở eo một chút."
Xử lý xong vết thương, Khúc Kim Tích được xếp tới một phòng bệnh đơn, eo của cô còn cần phải châm cứu cho nên cô phải nằm viện mấy ngày.
Trên mặt phó đạo lộ vẻ "nghi ngờ nhân sinh", anh ta thậm chí cảm thấy bản thân không nên tới, có tới thì cũng đừng lên tiếng.
Lúc đi đến phòng bệnh, đυ.ng phải Tiểu Trương ở hành lang, phó đạo diễn rốt cuộc cũng tìm được cơ hội nói chuyện: "Tiểu Trương, thầy Dụ cũng ở bệnh viện này sao?"
"Trần Đạo, đúng vậy, anh Đồng ở ngay phòng này." Tiểu Trương chỉ cánh cửa phía sau, lại thấy Khúc Kim Tích đang ngồi trên xe lăn và Thẩm Thính đang đẩy xe lăn thì nói: "Cô Khúc, cô không có sao chứ?"
"Không có việc gì." Khúc Kim Tích nói: "Dụ Đồng tỉnh rồi sao?"
Thẩm Thính cúi đầu nhìn cô một cái.
"Tỉnh rồi."
"Anh ta không sao chứ?"
"Đã bớt nóng rồi ạ." Tiểu Trương nói xong, cẩn thận từng li từng tí quay sang chào hỏi Thẩm Thính, "Thầy Thẩm, anh cũng tới ạ?"
Phó đạo diễn cũng không biết gân não gắn sai hay là dựng đứng mà lại nói: "Thầy Thẩm, anh đưa cô Khúc về bệnh phòng trước, tôi đi thăm thầy Dụ một chút."
Phòng bệnh của Khúc Kim Tích ở ngay sát vách với Dụ Đồng.
Dụ Đồng không có việc gì, Khúc Kim Tích cũng yên lòng, thẩm Thính đẩy cô tiến vào phòng bệnh.
"Tôi nhìn thấy có người đang chụp ảnh chúng ta." Bọn họ mặc đồ hóa trang, không khiến người ta chú ý cũng khó, cũng may trong bệnh viện không có nhiều người trẻ tuổi nên người nhận ra Thẩm Thính hẳn là cũng không nhiều.
Khúc Kim Tích đã bỏ qua suy nghĩ ‘nếu tin tức bị tuôn ra thì trên mạng sẽ như thế nào’. Hiện tại cô đang sầu não không biết phải đối mặt với người mẹ chồng kia ra sao đây.
"Anh Thẩm." Khúc Kim Tích lắp bắp mở miệng, cô cảm thấy mình có thể không cần phải về nhà cũ, mẹ chồng chưa chắc đã muốn gặp cô: "Anh..."
Lời mới vừa nói ra miệng, cảm giác quen thuộc truyền đến.
NO! Không thể nào!
Trong tầm mắt của Thẩm Thính, cô gái với khuôn mặt sợ hãi biến mất trong nháy mắt, trên xe lăn lại thêm một con cua nhỏ, to lắm cũng chỉ gần bằng lòng bàn tay.
"..."