Trong giây phút áo khoác bay lên đầu Quý Dĩ Ninh, che hết mọi ánh sáng, tiếng nói của người đàn ông vang lên thật rõ bên tai cô.
“Mặc vào.”
Mùi thông hòa lẫn với chút vị thuốc lá xộc vào mũi cô, cô cắn môi dưới, đưa tay lấy chiếc áo khoác trên đầu rồi mặc vào. Trên áo khoác vẫn còn ấm vì thân nhiệt của người đàn ông, Quý Dĩ Ninh cụp mắt, vô thức siết chặt vạt áo. Ngoài Thẩm Yến Chi ra thì đây là lần đầu tiên cô mặc quần áo của người đàn ông khác, còn ở trong tình huống xấu hổ như thế.
Ngay sau đó, bóng dáng cao lớn kia ngồi xuống, anh lạnh nhạt ra lệnh cho tài xế lái xe đi, trong giây phút chiếc xe khởi động, Quý Dĩ Ninh nhìn thấy xe của Thẩm Yến Chi lướt qua bên cạnh, tim cô thót lên. Cho đến khi thấy xe của Thẩm Yến Chi biến mất trong tầm mắt, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô bình tĩnh lại, quay đầu nhìn Thẩm Tứ.
“Chú út, hôm nay tôi đã làm phiền chú rồi, chú lái xe tới chỗ bắt taxi rồi để tôi xuống xe là được.”
Thẩm Tứ quay đầu nhìn cô, lạnh nhạt nói: “Bây giờ trông cô như thế nào, cô cảm thấy mình bắt taxi thì sẽ ra sao?
Sắc mặt của Quý Dĩ Ninh chợt trở nên xấu hổ, vừa rồi cô chạy trốn nên đã quên thay quần áo. Quả thật là mình như thế này thì không phù hợp để bắt taxi.
“Vậy thì làm phiền chú đưa tới cửa khu nhà.”
“Ừ.”
Thẩm Tứ nhìn cô rồi chợt nhíu mày, Quý Dĩ Ninh bị nhìn với ánh mắt như hóa thành thực thể kia, cô hồi hộp đổ mồ hôi tay, cứ cảm thấy bây giờ Thẩm Tứ không vui.
“Chú… chú út, sao vậy?”
“Cô ngồi lên văn kiện của tôi.”
Lúc này Quý Dĩ Ninh mới hoàn hồn, vừa rồi khi mình ngồi lên xe có cảm thấy hơi cấn, nhưng vì cô vẫn luôn sợ Thẩm Yến Chi bắt mình về nên không để ý.
“Xin lỗi chú…”
Quý Dĩ Ninh vội vàng ngồi dậy lấy văn kiện ra, cô chần chừ không biết có nên đưa cho Thẩm Tứ hay không. Tôn Hành ngồi ở ghế phụ thấy cô lúng túng, anh ta nhận lấy văn kiện.
“Đưa cho tôi đi cô Quý.”
Quý Dĩ Ninh biết chắc là Thẩm Tứ sẽ không cần văn kiện đó nữa. Bầu không khí trong xe trở nên im lặng, không ai nói chuyện nữa.
Cho đến khi Maybach dừng trước cửa khu nhà, lòng Quý Dĩ Ninh mới thở phào nhẹ nhõm. Cảm giác ở cùng Thẩm Tứ trong một không gian kín này quá là áp lực, khiến cô vô thức căng thẳng. Cô mở cửa xuống xe, quay đầu nhìn Thẩm Tứ rồi nói: “Chú út, hôm nay tôi cảm ơn chú, sau khi giặt áo xong thì tôi sẽ đưa cho tiếp tân của công ty chú.
“Không cần đâu, ném đi là được.”