“Cậu phỏng vấn ra sao rồi?”
“Tớ thấy cũng tạm, không biết có qua được hay không.”
“Nếu không được thì đi phỏng vấn ở nơi khác, có rất nhiều công ty dược phẩm ở Thâm Quyến lắm, nếu đánh mất cậu thì chắc chắn đó là tổn thất lớn với bọn họ.
“Cảm ơn cậu đã tin tưởng tớ như thế, nhưng đã mấy năm rồi tớ không làm việc trong phòng thí nghiệm.”
Ngành nghiên cứu và phát triển thuốc men yêu cầu về kinh nghiệm khá cao.
Ngoài việc làm thí nghiệm trong ba năm khi còn là nghiên cứu sinh ở trường, cô may mắn có được một số thành quả ra thì không có kinh nghiệm làm việc nhiều so với những người đã làm lâu năm, cô cũng tự hiểu được chuyện năng lực của mình tới đâu.
“Cậu đừng lo, chỉ cần cậu bắt đầu làm việc thì chẳng mấy mà sẽ vượt qua người khác được thôi.”
Suy cho cùng thì khi Quý Dĩ Ninh làm thí nghiệm, có thể nói là mất ăn mất ngủ, cô đã từng ở lại phòng thí nghiệm trong một tháng để lấy kết quả và dữ liệu thí nghiệm.
“Chúng ta không bàn tới chuyện này nữa, tối qua tớ nghe được giọng nam trong điện thoại, cậu nói đi, chuyện gì đấy?”
Thời Vi có vẻ chột dạ, vô thức né tránh ánh nhìn của Quý Dĩ Ninh.
“Thế hả? Nam gì, có phải cậu nghe nhầm không?”
Quý Dĩ Ninh nhìn chằm chằm vào cô ấy, bình tĩnh nói, "Thời Tiểu Vi… tớ chưa đến cái tuổi lãng tai đâu… hai tai tớ nghe rõ đấy nhé, tối qua có đàn ông trong nhà cậu.”
Hai má Thời Vi đỏ ửng, biết là không giấu được nữa, "Được rồi được rồi, tớ nói… người tối qua thật sự là sếp của tớ, bọn tớ đang hẹn hò…”
Thời Vi nói xong, thấy Quý Dĩ Ninh bất động, cô ấy ngẩng đầu nghi ngờ, chợt thấy Quý Dĩ Ninh nhìn chằm chằm vào một chỗ trong nhà hàng với đôi mắt đỏ hoe, lòng Thời Vi chùng xuống.
Cô ấy đưa mắt nhìn qua, thấy được Thẩm Yến Chi và một người phụ nữ xa lạ ngồi cùng nhau. Trông anh ta có vẻ lạnh lùng, còn cô gái kia thì liên tục lau nước mắt, thường hay nhìn anh ta với ánh mắt đong đầy tình yêu.
Thời Vi không ngờ Thẩm Yến Chi lại dám công khai dẫn kẻ thứ ba xuất hiện ở chốn công cộng như thế.
“Đó là kẻ thứ ba bên cạnh Thẩm Yến Chi sao?”
“Ừ.”
Quý Dĩ Ninh không muốn để ý tới, nhưng khi nhìn thấy hình ảnh hai người bọn họ ngồi cùng nhau, tim cô vẫn đau đớn đến nỗi không thở được, hệt như bị một cái lưới lớn buộc chặt.
“Để tớ đi xử cô ta! Làm kẻ thứ ba mà còn huênh hoang như thế, đúng là mặt dày tận cùng rồi!”