“Dĩ Ninh, anh có thể hiểu vì sao em tức giận, nhưng lần sau anh không muốn nghe những câu như thế này nữa.”
Dĩ Ninh phải yêu anh ta cả đời, làm sao cô có thể chán ghét anh ta chứ?
Cho dù anh ta không cẩn thận phạm lỗi trong phút chốc, anh ta cũng không cho phép cô nhìn mình với ánh mắt như vậy.
Quý Dĩ Ninh ghét bỏ gạt tay anh ta, "Đừng đυ.ng vào tôi, bẩn chết đi được!”
“Bẩn?”
Thẩm Yến Chi cười lạnh một tiếng, bước về phía trước từng bước giữ chặt eo cô, áp chế cô vào cây cột ở đình nghỉ mát, cúi đầu hôn cô.
Nếu cô chỉ biết nói những lời mà anh ta không thích nghe vậy thì anh ta đành phải ngăn lại cái miệng của cô.
Quý Dĩ Ninh không đẩy anh ta ra được, theo bản năng nghiêng đầu. Cánh môi ấm áp của Thẩm Yến Chi áp trên gò má cô, cô buồn nôn đến nỗi toàn thân nổi da gà.
“Thẩm Yến Chi, thả tôi ra!”
“Được thôi, chỉ cần em không nói những lời khiến anh đau lòng nữa.”
“Không có chuyện đó!”
“Vậy anh chỉ có thể dùng biện pháp của chính mình khiến cho em im miệng.”
Anh ta nắm lấy cằm của cô, mạnh mẽ hôn xuống.
Ngay tại khoảnh khắc môi anh ta chạm vào Quý Dĩ Ninh, phía sau đột nhiên vang lên một tiếng ho nhẹ.
“Cháu trai, có phải chú tới không đúng lúc rồi không?”
Người của Thẩm Yến Chi cứng đờ, sắc mặt đen kịt ngay tức khắc. Anh ta siết chặt cằm Quý Dĩ Ninh, qua vài giây mới buông cô ra, quay người nhìn Thẩm Tứ, đối diện với ánh mắt mỉa mai bỡn cợt kia, Thẩm Yến Chi gượng cười.
“Không có, chú út tới đây tìm cháu có chuyện gì à?”
Thẩm Tứ nhếch môi mỉm cười, "Bà nội cậu bảo tôi tới đây gọi hai người đi ăn cơm.”
“Được, làm phiền chú rồi.”
“Không phiền, nhưng tốt xấu gì ở đây cũng là nhà tổ, cháu trai nhớ chú ý thì hơn.”
Vừa nói, Thẩm Tứ vừa hướng ánh nhìn chọc tức về tức chiếc cằm đỏ ửng do bị siết chặt của Quý Dĩ Ninh. Nhận ra ánh mắt của anh đang nhìn Quý Dĩ Ninh, Thẩm Yến Chi nhíu mày bước tới che trước mặt cô.
“Cháu biết rồi chú.”
Vẻ mặt và giọng điệu của Thẩm Yến Chi không nhìn, nhìn Thẩm Tứ với vẻ tức giận, thậm chí là có phần đề phòng. Thẩm Tứ cười khẩy, cụp mắt như không có chuyện gì xảy ra.
“Được rồi, đi ăn cơm đi.”
Sau khi Thẩm Tứ đi rồi, Thẩm Yến Chi quay người nắm tay Quý Dĩ Ninh, cô lại tránh né bàn tay anh ta, đi lướt qua mặt anh ta. Thẩm Yến Chi nhanh chóng đuổi theo bước chân của cô, cố nắm lấy tay cô, hạ giọng, "Em không muốn anh đi tìm bố vợ thì ngoan ngoãn chút đi!”