Chương 7

“Không cần điều tra.” Trên xe, Trác Hựu Niên lại đổi chủ ý.

“Tại sao?” Trợ lý Trương nhìn anh qua kính chiếu hậu, nhớ đến chuyện năm đó lại nghĩ tới Phùng Hiểu Hiểu và Trác Hựu Niên đều dị ứng với xoài, cũng không ăn rau cần, ngoại hình còn hơi giống nhau, anh ta không khỏi suy đoán, “Hựu Niên, cậu nói xem, Hiểu Hiểu có thể là con gái của cậu không?”

Anh ta nhìn kính chiếu hậu, sau khi Trác Hựu Niên nghe được lời này thì sắc mặt chẳng hề thay đổi: “Không thể nào, cậu cũng nghĩ vậy ư?”

“Tôi đối với Hiểu Hiểu…” Anh đắn đo từ ngữ, “Có cảm giác thân thiết.”

Tôn Giai nói chen vào: “Con rất thích Hiểu Hiểu.”

Trợ lý Trương nghe được buồn cười: “Phải, cậu Giai Giai đã gọi em gái rồi.”

“Tại sao không điều tra?” Trợ lý Trương tỏ vẻ nghiêm túc, “Lỡ như Hiểu Hiểu thật sự là con gái cậu, vậy cô Phùng có khả năng chưa kết hôn.

Chưa kết hôn đã có con, tuy rằng xã hội hiện tại cởi mở hơn trước rất nhiều, nhưng vẫn sẽ có người chê trách.

Hơn nữa, cô ấy là một người mẹ đơn thân nuôi con nhỏ…”

Vất vả bao nhiêu không cần anh ta nói cũng hiểu được, huống chi lúc ấy cô Phùng mới tốt nghiệp không bao lâu, bản thân còn chưa chăm sóc tốt.

“Còn cú điện thoại kia…” Trợ lý Trương nhớ tới cú điện thoại kia của Phùng Hảo, “Cô ấy rõ ràng không có quan hệ tốt với người nhà.”

Trác Hựu Niên không nói gì, chỉ nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ xe, vẻ mặt do dự.

Trợ lý Trương quen anh nhiều năm, số lần thấy được Trác Hựu Niên như lúc này có thể đếm trên đầu ngón tay.

Anh ta im lặng một lát, rồi hỏi lần nữa: “Thật sự không điều tra sao?”

Trác Hựu Niên hơi lắc đầu: “Không điều tra.” Anh hiếm khi giải thích, “Nếu tôi tiến tới hôn nhân, chỉ có thể bởi vì tôi yêu vợ tôi.”

“Biết biết biết!” Trợ lý Trương có chút không chịu được, “Tôi biết bố mẹ cậu ân ái, chị gái anh rể hôn nhân mỹ mãn, cho nên cậu hâm mộ.

Có điều Hựu Niên à, cậu không cho điều tra về Hiểu Hiểu, vậy cũng nên điều tra cô Phùng có kết hôn hay không, tôi hiếm khi thấy cậu để ý tới một người.”

Trác Hựu Niên phớt lờ anh ta.

Trợ lý Trương cũng không để ý, tự nói: “Ôi chao, có lẽ nào bởi vì cô Phùng phá thân trai tân của cậu, hơn nữa nhiều năm qua chỉ có một người, cho nên cậu mới đặc biệt chú ý chăng?”

Ánh mắt Trác Hựu Niên lạnh như băng nhìn trợ lý Trương trong kính chiếu hậu.

Lúc này anh ta đã không sợ: “Lầu đầu tiên cậu gặp cô Phùng đã hỏi người ta có phải từng gặp nhau rồi không, kết quả cô Phùng hoàn toàn không nhớ ra cậu, lúc ấy có phải cậu rất đau lòng không, cảm thấy được sự uy nghiêm bá đạo của cậu không tồn tại chăng?” Anh ta còn diễn tiếp, “Người phụ nữ chết tiệt, ngủ với tôi bỏ chạy không nói, thế mà còn không nhớ tôi!”

Trác Hựu Niên lạnh giọng nói: “Im miệng.”



Phùng Hảo dỗ con gái ngủ xong, cô vươn ngón tay nhẹ nhàng lướt qua cái mũi của Phùng Hiểu Hiểu, rồi dừng tại khóe miệng của cô bé.

Cô từng vì mũi miệng của con gái không giống mình mà đau lòng một thời gian, cảm thấy đứa con gái mình cực khổ sinh ra lại chỉ có đôi mắt giống mình, thật là quá thiệt thòi.

Nhưng không thể không nói, bảo bối đáng yêu của cô rất thông minh, chỉ chọn gien xuất sắc để kế thừa, cho nên mới còn nhỏ đã được người khác yêu thích.

Có điều cũng vì được người khác yêu thích nên mới gây ra chuyện Tôn Giai và Tống Tiểu Bảo khiến cô bé bị đẩy xuống cầu trượt, đưa tới Trác Hựu Niên.

Cô không biết nên tự hào hay nên lo âu, cuối cùng thở dài một tiếng cúi người hôn lên trán con gái, sau đó nhẹ nhàng ra khỏi phòng.

Cô lập tức tới trước sô pha, dường như mất sức ngã ngồi trên sô pha.

Cô lấy ra di động nhìn thời gian hiện tại, gửi WeChat cho bạn thân Lâm Sảng: ngày nào cậu trở về?

Đối phương gửi sang tin thoại, âm thanh nghe ra rất sung sướиɠ: thế nào? Nhớ tớ hả?

Phùng Hảo bị cảm xúc của cô bạn ảnh hưởng, ban nãy trên khuôn mặt còn hiện ra chút mỏi mệt thoáng cái tươi cười.

Cô lười đánh chữ, gửi tin thoại: đúng vậy, một ngày không gặp như cách ba thu, chúng ta đã mấy trăm năm không gặp nhỉ?

Đối phương trực tiếp gửi sang lời mời trò chuyện qua video.

Phùng Hảo chấp nhận, một cô gái tóc ngắn ngang vai xuất hiện trong màn hình, mặc âu phục, trong tay bưng cái cốc: “Nói đi, cậu gặp chuyện gì rồi?”

Phùng Hảo nhìn người trong video cười dịu dàng: “Cái gì cũng không thể gạt cậu.”

Lâm Sảng hừ một tiếng, uống một hớp cà phê trong tay.

Phùng Hảo thu lại nụ cười: “Anh ấy xuất hiện rồi.”

“Anh ấy?” Lâm Sảng suy nghĩ vài giây mới có phản ứng, “Bố Hiểu Hiểu?”

Phùng Hảo ừm một tiếng: “Cậu thật thông minh.”

“Đương nhiên.” Lâm Sảng bỗng nhiên ghé sát, khuôn mặt cô bạn trở nên to lớn trong video, hết sức tò mò nói, “Ngoại hình thế nào? Cậu thích anh ta không? Anh ta kết hôn chưa?” Kiểu buôn chuyện này phá hủy hình tượng khôn khéo giỏi giang của cô bạn không còn chút nào.

Phùng Hảo buồn cười hơi bất đắc dĩ: “Sảng Sảng, bản thân cậu không muốn kết hôn, sao lại muốn tìm bố cho Hiểu Hiểu?”

Lâm Sảng dựa vào lưng ghế, lại uống hớp cà phê: “Chẳng phải vì tớ không ở trong nước, sợ cậu một mình nuôi Hiểu Hiểu vất vả thôi ư.

Hơn nữa, tớ không kết hôn là bởi vì tớ không có hứng thú với chuyện yêu đương.

Cậu thì khác, cậu khát khao tình yêu và gia đình.”

“Tớ có gia đình rồi.” Phùng Hảo nói, “Có Hiểu Hiểu tớ đã thỏa mãn.

Hiện tại tớ chỉ sợ đối phương muốn giành Hiểu Hiểu với tớ.”

“Vậy thì không cần sợ, có tớ ở đây mà, ai dám giành con gái nuôi của tớ! Được rồi, đừng chuyển đề tài, nói tới anh chàng kia đi.”

“Anh ấy tên là Trác Hựu Niên, diện mạo ặc…”

Cô còn đang đắn đo từ ngữ, Lâm Sảng lại ngắt ngang dòng suy nghĩ của cô, hỏi: “Trác Hựu Niên? Hảo Hảo, cậu đợi chút.” Lâm Sảng biến mất trong video, một lát sau di động bị chuyển dời, trong hình ảnh xuất hiện một chiếc máy tính bảng, trên màn hình là một hình ảnh phóng to.

Phùng Hảo nhìn một cái là nhận ra, người đàn ông chỉ có khuôn mặt nghiêng trong hình ảnh chính là Trác Hựu Niên.

Lâm Sảng lên tiếng hỏi: “Là anh ta hả?”

Phùng Hảo đáp lại “Phải”.

“Hảo Hảo,” giọng nói của Lâm Sảng hết sức nghiêm túc, nhưng cũng có chút không đứng đắn, “Lần này tớ không giúp được cậu rồi! Nếu anh ta thật sự tới giành Hiểu Hiểu, cậu thử hỏi xem anh ta có chấp nhận tặng phẩm đi kèm là cậu không! Không nhận cũng chẳng sao, bảo anh ta lấy tiền vả mặt cậu đi.”

Phùng Hảo: “…”

Rõ ràng là xin an ủi, sao lại cảm thấy trong lòng càng buồn phiền hơn?



Tại cổng trường, bởi vì tổng giám đốc có chuyện quan trọng giải quyết, một mình trợ lý Trương tới đón Tôn Giai, anh ta nhìn đám người không thấy được bóng dáng của Phùng Hảo.

Chẳng lẽ cô Phùng thật sự đang trốn tránh bọn họ?

Anh ta tỏ vẻ muốn tới nhà xem tình huống của Phùng Hiểu Hiểu ba ngày liên tiếp, nhưng đều bị Phùng Hảo từ chối, đến cửa hàng tiện lợi của cô cũng không thấy người đâu.

Nếu không phải ban ngày có công việc cần xử lý, anh ta cũng muốn nằm vùng ở dưới lầu.

Nhưng điều này khiến anh ta có lý do nghi ngờ, cô Phùng không phải giống như lời của mình.

Cô ấy cũng không phải không biết tổng giám đốc của anh ta, mà là ngay từ đầu đã nhận ra sếp, cho nên mới muốn tránh né bọn họ.

Tuy nhiên anh ta lập tức phủ định ý tưởng này: nếu cô Phùng thật sự độc thân, tổng giám đốc là người đàn ông ưu tú như vậy, cô Phùng sao có thể tránh né chứ, khẳng định là ôm Hiểu Hiểu dính lấy.

Nếu nhận ra không dính lấy tổng giám đốc mà là tránh né, vậy chỉ có một khả năng: cô Phùng kết hôn rồi.

Khi trong đầu trợ lý Trương bắt đầu trình diễn một màn ngược luyến tình thâm mối tình đầu của tổng giám đốc đã kết hôn thì một đám bạn nhỏ từ cổng trường đi ra.

Anh ta mau chóng ngừng suy diễn trong đầu mình, chen vào trong đám người đi tìm Tôn Giai.

Tôn Giai đang nắm tay Phùng Hiểu Hiểu, mời em gái mà cậu nhóc mới thừa nhận mấy hôm tới nhà mình chơi.

Nốt đỏ trên khuôn mặt Phùng Hiểu Hiểu đã mất hết, vầng trán bóng loáng trắng nõn giống như chưa từng bị thương.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé khi không cười cũng có thể khiến người ta tan chảy vì sự đáng yêu, cô bé đặt ngón tay bên môi suy nghĩ: “Cám ơn anh Giai Giai, nhưng em không thể đến nhà anh, mẹ em nói mẹ không thể rời khỏi em.”

Tôn Giai nói: “Vậy em dẫn mẹ đến luôn đi! Nhà của anh rất to.”

Phùng Hiểu Hiểu như là đang nghiêm túc suy nghĩ lời đề nghị của cậu bé.

“Cậu Giai Giai, cô Hiểu Hiểu.” Trợ lý Trương cố gắng khiến mình cười ôn hòa thân thiện đi qua, sau khi thành công thu hút ánh mắt của hai đứa trẻ, anh ta nhìn cổng trường, vẫn không có bóng dáng của Phùng Hảo.

Hai đứa nhỏ ngoan ngoãn hô lên “Chú Trương”.

Chú Trương sờ đầu mỗi đứa coi như khen thưởng, rồi ngồi xổm trước mặt Phùng Hiểu Hiểu hỏi: “Hiểu Hiểu, chú không thấy mẹ cháu, hôm nay là bố cháu tới đón cháu sao?”

Phùng Hiểu Hiểu nói: “Mẹ sẽ đến ạ.”

Trợ lý Trương lại hỏi: “Bố có từng tới đón Hiểu Hiểu không?”

Phùng Hiểu Hiểu mím môi không trả lời, trong mắt có chút buồn bã.

Tôn Giai nói: “Hiểu Hiểu không có bố, cháu có hỏi Tống Tiểu Bảo.”

Phùng Hiểu Hiểu bĩu môi nói: “Mẹ nói cháu có mẹ là được rồi.”

“Hiểu Hiểu đừng khóc mà!” Trợ lý Trương nhìn thấy hơi đau lòng, xoa đầu cô bé, “Chú không biết Hiểu Hiểu không có bố, chú xin lỗi cháu được không? Bạn nhỏ Phùng Hiểu Hiểu, chú xin lỗi.”

Phùng Hiểu Hiểu cúi đầu, tâm trạng sa sút nói: “Không sao ạ.”

Trợ lý Trương lại xoa đầu cô bé, sau đó đứng dậy.

Phùng Hảo vẫn chưa xuất hiện, trợ lý Trương nói: “Mẹ cháu còn chưa đến, có thể có chuyện gì nên tới muộn, chú đưa cháu về nhà được không?”

Phùng Hiểu Hiểu lắc đầu: “Cháu ở trong trường chờ mẹ.”

“Vậy chú và Giai Giai cùng cháu chờ được không?” Sau khi nhận được lời cảm ơn của cô bé, trợ lý Trương mới chỉnh lại đáp án mình nhận được.

Phùng Hiểu Hiểu không có bố, thế thì con bé rất có khả năng là con gái của tổng giám đốc.

Ban nãy khi nhắc tới bố, dáng vẻ của cô bé đau lòng mất mát, suýt nữa bật khóc, xem ra khẳng định bởi vì không có bố mà từng bị ức hϊếp.

Anh ta nhớ tới sếp nhà mình thoạt nhìn lạnh lùng.

Tuy rằng anh không cho điều tra, nhưng bản thân anh lại rất tò mò.

Trợ lý Trương nhìn sợi tóc trong lòng bàn tay suy nghĩ: tự mình điều tra, không nói với sếp là được.

Trợ lý Trương cất lại sợi tóc, rồi ngồi xổm trước mặt Phùng Hiểu Hiểu lần nữa, bắt đầu dẫn dắt cô bé: “Hiểu Hiểu, cháu thích chú Trác không?”

Phùng Hiểu Hiểu gật đầu: “Thích chú Trác ạ.

Hôm nay sao chú Trác không tới vậy?”

“Chú Trác có việc.” Trợ lý Trương tươi cười giống như con sói lừa gạt cô bé quàng khăn đỏ, “Nếu Hiểu Hiểu thích chú Trác thì có bằng lòng để chú Trác làm bố của Hiểu Hiểu không?”

Tôn Giai hỏi: “Bố của Hiểu Hiểu là cậu ư?”

Trợ lý Trương nói: “Nếu là vậy thì Hiểu Hiểu sẽ thật sự là em gái của Giai Giai đấy.”

“Thế thì để cậu làm bố của Hiểu Hiểu đi.” Tôn Giai vui mừng nói, “Cháu phải đi nói với cậu, vậy thì sau này Hiểu Hiểu cũng có bố.”

“Hiểu Hiểu!” Lúc này truyền đến một giọng nữ dịu dàng.

Trợ lý Trương quay đầu nhìn thấy Phùng Hảo đang đi tới, không biết cô đã nghe được bao nhiêu.

Trợ lý Trương xấu hổ đứng dậy đối diện cô, kiên trì chào hỏi: “Cô Phùng.”

Phùng Hảo bế con gái gục đầu trong lòng, nhìn anh ta một lúc rồi nói: “Anh Trương, Hiểu Hiểu là con gái của tôi.”

.