Chương 50

Phùng Hảo từ mẹ mình biết được sau khi Phùng Tường Phi rời khỏi chỗ cô thì chưa về nhà.

Cậu ta trả lại vé xe mà Phùng Hảo mua cho mình, gọi điện thoại nói với mẹ mình tìm được công việc rồi, nhưng trước khi vào làm phải đóng đặt cọc trước 1000.

Phùng Hảo nghe tới tiền đặt cọc trước là biết Phùng Tường Phi dùng mánh khóe lừa mẹ mình, nhưng bà ta không biết, sau khi gửi tiền con trai không gọi điện thoại nữa, bà ta gọi cho cậu ta cũng không được, thời gian kéo dài bắt đầu lo lắng, nghĩ đến con gái ở thành phố S, thế là bà lão chưa từng ra ngoài tỉnh tìm người giúp bà ta mua vé xe rẻ, tìm được địa chỉ của con gái mà con trai nói với bà ta.

“Mẹ đến sao không báo cho tôi biết trước?” Phùng Hảo hỏi.

“Nếu chị biết khẳng định không cho tôi đến.” Bà lão ngược lại tự mình hiểu lấy về điểm này.

Phùng Hảo thả cải xanh vào trong nồi, bà lão ở bên cạnh nói muốn giúp lại cầm lên quả táo đứng bên cạnh gặm cắn, cô nói với bà ta: “Mẹ đi ra ngoài đi, một mình tôi làm được rồi.”

“Chao ôi vẫn để tôi làm đi, chị xào rau khó ăn muốn chết.” Nhưng bà ta chẳng có ý tứ đi qua nhận nồi xẻng.

Phùng Hảo tự cho là trù nghệ của mình không tệ, ít nhất mọi người từng nếm qua món ăn cô làm đều thừa nhận trù nghệ của cô, nhưng đối với mẹ cô người chưa từng có mặt nào đạt tiêu chuẩn, cho dù cô ở trước mặt người khác ưu tú bao nhiêu, trong mắt mẹ cô vĩnh viễn là thấp nhất.

Trước đây Phùng Hảo đã quen với lời nói hạ thấp của bà ta, có lẽ lâu rồi chưa nghe nên nhất thời có chút không thích ứng.

Nhưng chỉ là không thích ứng thôi, hơn nữa mau chóng trở lại bình thường, về phần cảm xúc khác thì không cần thiết.

Cô không nói chuyện với mẹ mình nữa, cho dù bà ta chủ động nói với cô, cô cũng không đáp lại.

Chờ làm xong bữa cơm, khi ba người ngồi cùng bàn, bà lão một mình ngồi một bên thấy Phùng Hảo lấy cơm canh đút một thìa cho Phùng Hiểu Hiểu, bà ta không nhịn được nói: “Con nít bây giờ mỏng manh quá, đã năm tuổi còn phải đút, chị năm tuổi đã có thể làm việc.”

Phùng Hiểu Hiểu cầm thìa hỏi: “Mẹ ơi, mỏng manh là ý gì?”

Phùng Hảo sờ đầu con gái: “Ý là khen con đó.” Sau đó cô ngẩng đầu, lạnh lùng liếc nhìn bà lão, “Tôi nuôi con gái thế nào là chuyện của tôi.”

Bà lão gắp một miếng sườn lợn, ăn xong lại gắp tiếp, khi đang muốn lên tiếng thì nhìn thấy sắc mặt của Phùng Hảo, bà ta không khỏi nhớ tới chuyện hai năm về trước, thế là biết điều im miệng.

Ăn xong, Phùng Hảo gọi điện thoại cho Phùng Tường Phi, giọng nói máy móc trong di động nhắc nhở thiếu phí, cô nạp đủ phí, điện thoại nối máy, hơn nữa nhanh chóng bắt máy, Phùng Hảo hỏi thẳng: “Cậu ở đâu?” Nhưng đầu dây bên kia không ai nói chuyện, một lúc sau cúp ngay.

Phùng Hảo gọi nữa, trước khi tự động ngắt máy thì mới nối được, lúc này Phùng Tường Phi rốt cuộc lên tiếng: “Chị, em đang chơi game, đang vào lúc quan trọng đó, mấy cú điện thoại của chị hại em không thể ăn gà.”

Phùng Hảo không định tán gẫu với cậu ta: “Cậu còn ở thành phố S?”

“Sao chị biết?” Giọng điệu của Phùng Tường Phi có chút mất kiên nhẫn, “Khẳng định là mẹ nói với chị đúng không.

Em cho chị biết, em tìm được việc rồi.”

Phùng Hảo hỏi: “Cậu làm việc ở đâu?”

“Không nói với chị.

Chị tưởng là em không biết vì sao chị muốn đuổi em đi hả? Chị sợ anh rể biết Hiểu Hiểu là do chị và bạn trai trước sinh ra đúng không?” Phùng Tường Phi nói.

“Tôi không có lợi ích gì đuổi cậu đi.” Phùng Hảo coi nhẹ câu nói sau của cậu ta, cô nói, “Là mẹ không gọi điện thoại cho cậu được, từ dưới quê đi lên đây tìm.” Lúc cô nói xong câu sau trong lòng lại dâng lên chút tủi thân đau xót.

Phùng Tường Phi chỉ là không gọi điện được mấy hôm thôi, mẹ cô đã lo lắng từ quê chạy lên, nhưng cô rời khỏi nhà hơn hai năm, mẹ cô gọi điện thoại cho cô, mỗi lần đều mở lời quan tâm, cơ mà đều là vì sau đó mở miệng đòi tiền của cô, nếu không được thì mắng một trận.

Cô đưa mắt nhìn bà lão, bà ta thừa dịp cô không để ý liền giành lấy điện thoại, mở miệng nói: “A Tường, con đang ở đâu?”

Phùng Hảo không muốn nghe bọn họ nói chuyện, cô đi vào phòng ngủ, bà lão luôn khách khí với người khác, nhưng đối với cô thì không, vậy nên thấy tấm chăn quấn thành một cục cô cũng không thấy lạ, cô xếp chăn lại, đem đồ vật quan trọng khóa trong ngăn tủ.

Bà lão chưa từng khách khí mà lấy đồ đạc của cô, bởi vì trong quan niệm của bà ta, đồ của Phùng Hảo cũng là đồ của bà ta.

Chờ khi Phùng Hảo trở ra, bà lão vừa cúp máy, bà ta cầm di động vẫn còn nói: “Đứa nhỏ này…”

Phùng Hảo lấy lại di động, bà ta không vui lắm nói: “Nôn nóng thế, tôi lại không lấy của chị.

Cơ mà chiếc di động này của chị đẹp đấy, mua ở đâu thế? Tôi cũng đi mua một cái.”

Đây là ý tứ muốn Phùng Hảo mua cho bà ta, sau đó bà ta sẽ đưa cho Phùng Tường Phi dùng.

Phùng Hảo giả vờ nghe không hiểu, hỏi bà ta: “Phùng Tường Phi đi qua đón mẹ sao?”

Bà lão trả lời: “Nó nói công việc bận rộn, không xin nghỉ được.”

Phùng Hảo nảy sinh nghi ngờ nhưng không nói gì, cô mở tivi cho bà ta xem, còn mình mang theo Phùng Hiểu Hiểu đi làm mứt dâu.

Hai ngày sau, Phùng Hảo dẫn bà lão đi dạo hai ba điểm ngắm cảnh trong thành phố, mua cho bà ta hai bộ quần áo mới khiến bà ta vui vẻ, sau đó đưa bà ta tới nhà ga để đi xe lửa về quê.

Cô không nói việc này với Trác Hựu Niên, bà lão cũng không biết sự tồn tại của anh, thế nên trước khi tiến vào nhà ga, bà ta còn bảo Phùng Hảo năm nay về nhà đi xem mắt, nguyên văn là: “Chị mang theo con riêng, tìm người chưa kết hôn không dễ, nhưng người đã ly hôn có con thì vẫn có thể tìm được, nếu thật sự không tìm được thì chị chấp nhận lão Từ đi, cậu ta không có tiền nhưng mà con người thành thật, không nói đến tính tình tốt, lại càng không bạc đãi hai mẹ con chị, phụ nữ mà luôn phải tìm một người để kết hôn.”

Lão Từ mà bà ta nói ở thôn bên cạnh, con người quả thật hiền lành, tính tình cũng tốt, hơn nữa chưa từng kết hôn, nhưng lớn hơn Phùng Hảo gần hai mươi tuổi, từ nhỏ Phùng Hảo đã gọi là chú.

Phùng Hảo nhìn mẹ mình, người rõ ràng nên thân với cô nhất trên thế giới này lại chưa bao giờ đối xử với cô như người thân, không chỉ thế còn luôn muốn đẩy cô vào trong hố lửa.

Cô rất muốn hỏi mẹ mình một chút: mẹ có từng coi con là con gái của mẹ dù là một khoảnh khắc thôi không? Nhưng vấn đề này thật sự giả tạo đến ngu xuẩn, hơn nữa đáp án rõ ràng đến mức không cần hỏi.

Cuối cùng cô cũng không hỏi, chỉ dùng ánh mắt người xa lạ nhìn bóng lưng của mẹ mình tiến vào dòng người.

Trên khuôn mặt cô rõ ràng có nụ cười, nhưng lại khiến người ta cảm thấy tràn đầy bi thương, ngay cả Phùng Hiểu Hiểu cũng nhận ra cảm xúc lúc này của cô, hai tay cô bé cầm lấy một bàn tay cô nói: “Mẹ ơi, Đoàn Đoàn sẽ luôn ở bên mẹ.”

Phùng Hảo khom lưng bế con gái lên, cô hôn má cô bé một cái thật vang, cười nói: “Đoàn Đoàn của chúng ta thật sự là một chiếc áo bông nhỏ tri kỷ.”

“Đoàn Đoàn không phải áo bông nhỏ.” Phùng Hiểu Hiểu làm một tư thế nói, “Đoàn Đoàn muốn làm Ultraman, giúp mẹ đánh kẻ xấu.”

“Ha ha ha ha…” Phùng Hảo bị con gái chọc cười, cô vươn tay véo má cô bé, “Vậy Đoàn Đoàn cần phải cố gắng lên, Ultraman rất lợi hại đó.”



Vào thứ sáu, khi Phùng Hảo đón Phùng Hiểu Hiểu về nhà mở cửa ra, cô phát hiện Trác Hựu Niên ngồi trên sô pha phòng khách.

Anh nghe được tiếng mở cửa bèn dời tầm mắt khỏi máy tính, đối diện với Phùng Hảo vừa tiến vào.

Phùng Hảo sửng sốt sau đó nói: “Anh đến rồi.”

Trác Hựu Niên gật đầu đặt máy tính sang một bên, Phùng Hiểu Hiểu thấy anh dang tay nghênh đón bèn hô to một tiếng “Bố” rồi nhào vào trong lòng anh, khuôn mặt anh đượm chút ý cười.

Phùng Hảo treo chìa khóa thay dép, cô có chút hâm mộ sự trực tiếp của đứa nhỏ.

Cô lấy ra đôi dép của Phùng Hiểu Hiểu, lúc đi qua được Trác Hựu Niên tự nhiên nhận lấy, anh bế con gái lên sô pha rồi thay cho cô bé, Phùng Hảo thì lấy cặp sách trên lưng con gái đặt trên sô pha.

Phùng Hiểu Hiểu được bố mẹ “hầu hạ” vui sướиɠ biết bao, cô bé ôm cổ Trác Hựu Niên nói: “Bố ơi con rất nhớ bố, bố có nhớ con không?”

Những lời này gần như sắp trở thành câu cửa miệng của Phùng Hiểu Hiểu, mỗi ngày khi gọi qua video với bố đều phải nói một lần, Trác Hựu Niên cũng rất thành thạo đáp lại: “Mỗi ngày bố đều nhớ Đoàn Đoàn.” Anh đưa đôi giày đã thay ra cho Phùng Hảo.

Phùng Hảo cầm lấy, khi cô muốn xoay người thì tay bị giữ lại.

Cô cúi đầu, Trác Hựu Niên đang ngồi ngửa đầu nhìn cô nói: “Anh rất nhớ em, em có nhớ anh không?”

Phùng Hảo đỏ mặt, nói: “Sao anh lại bắt chước Đoàn Đoàn?”

Trác Hựu Niên cố chấp hỏi: “Có không?”

Phùng Hảo gật đầu, sau đó cảm thấy tay mình bị kéo một cái, cô sợ mình đè lên hai người kia, cơ thể cố gắng ngã sang bên cạnh, Trác Hựu Niên lại thả tay cô ra đổi thành ôm eo cô, anh ôm cô vào lòng hỏi lần nữa: “Nói đi, có nhớ anh hay không?”

“Anh thay đổi rồi.” Phùng Hảo điều chỉnh tư thế, cô không rời khỏi anh ngược lại chủ động ôm lấy anh, tựa đầu trên vai anh cọ cọ, “Có, rất nhớ.

Cho nên em đồng ý với đề nghị trước đó của anh.”

Trác Hựu Niên nhất thời không nhớ ra: “Đề nghị gì?”

“Là chuyện mở cửa hàng tại thành phố H anh đã nói đó.” Phùng Hảo đáp.

Trác Hựu Niên im lặng hai giây, sau đó anh cúi đầu hôn lên trán Phùng Hảo, nghiêm túc nói: “Cảm ơn em, anh yêu em, Hảo Hảo.”

Phùng Hảo không ngờ sẽ được nghe anh nói “Anh yêu em”, cô ngớ ra một lát mới sực nhớ mình nên cười.

Cô ngẩng đầu nhìn Trác Hựu Niên, không khẳng định lắm hỏi: “Anh vừa nói gì đó?”

Trác Hựu Niên không nhìn cô mà quay đầu nhìn con gái.

Phùng Hiểu Hiểu ngoan ngoãn ngồi trên đùi bố lắng nghe bố mẹ nói chuyện, cô bé cất tiếng: “Bố nói cảm ơn em, anh yêu em.

Mẹ ơi, Đoàn Đoàn cũng yêu mẹ.”

“Mẹ cũng yêu con.” Phùng Hảo nói cho qua.

Tầm mắt cô dừng tại lỗ tai ửng đỏ của Trác Hựu Niên, con ngươi cô xoay tròn sau đó bật cười có chút gian xảo.

Cô tiến đến gần hôn lên lỗ tai Trác Hựu Niên, cảm giác được anh khẽ run lên, rốt cuộc chịu nhìn cô.

Phùng Hảo nói: “Đoàn Đoàn, nhắm mắt lại.”

Đôi mắt thuần khiết của cô bé chớp chớp, sau đó không biết nghĩ tới cái gì, cô bé cười hì hì lấy hai tay che mắt mình.

Phùng Hảo nhìn con gái qua khe hở bàn tay của cô bé, Phùng Hiểu Hiểu bị phát hiện lúc này mới thật sự nhắm mắt lại.

Phùng Hảo hài lòng dời tầm mắt sang khuôn mặt của Trác Hựu Niên, cô ôm lấy anh, hôn một cái trên môi anh, cô cười nói: “Anh Trác, em cũng yêu anh.”

Người này về mặt tình cảm rất chủ động lại rất gan dạ dũng cảm, Trác Hựu Niên phát ra tiếng cười sung sướиɠ, anh dùng nụ hôn sâu đáp lại cô..