Chương 47: Vu oan hãm hại

Hồ Dương quận chúa hừ một tiếng nói: "Trước mắt bao người, Thải Xuân cùng Bạch Hương làm sao rảnh thay đổi đồ vật trong hành lý của ngươi, rõ ràng là tiện tỳ ngươi không có lòng tốt, lại muốn dính líu Tam tiểu thư, ngươi có biết đây là tội danh lớn thế nào không?”

"Nô tỳ không dám! Nô tỳ nói đều là sự thật!" Băng Lam nói: "Có thể lấy vải bọc kia ra cho nô tỳ nhìn một cái không!”

Hồ Dương quận chúa nhìn lão thái quân cùng Thẩm Hoằng, Thẩm Hoằng chậm rãi gật đầu. Ngô ma ma liền tiến lên lấy vải bọc màu trắng trên con rối hình người kia đưa cho Băng Lam.

Băng Lam hai tay tiếp nhận vải bọc, nghiêm túc kiểm tra một phen, lớn tiếng nói: "Đây không phải là vải bọc ban đầu, vải bọc tuy nói cũng là màu hồng cánh sen, nhưng bên trong thêu xen lẫn một ít ngân tuyến, dưới ánh mặt trời sẽ lóe sáng, không nhìn kỹ là nhìn không ra, mà trong vải bọc này căn bản là không có..." Hồ Dương quận chúa cùng Thẩm Nguyên Trân luôn luôn xa hoa, Băng Lam nói như vậy, tất cả mọi người không khỏi tin tưởng vài phần.

Băng Lam tiếp tục nói: "Nô tỳ nhớ rõ trong tay Thái Xuân cũng cầm một cái túi không khác lắm, khẳng định là nàng ta thay đổi, đổi thứ đựng đồ dơ bẩn này cho nô tỳ, nô tỳ chỉ là nhất thời không xem xét kỹ..."

"Ha ha!" Chuyện cho tới bây giờ, nếu Thẩm Nguyên Ngọc không biết vở kịch này là diễn cho ai, nàng thật sự là đồ chày gỗ. Giọng nói trong trẻo lạnh lùng của nàng từ từ vang lên: "Thật là một nha đầu trung thành thị chủ! Một nô tỳ nho nhỏ, trước mắt bao người, bầu không khí nghiêm trang khẩn trương như thế, chẳng những không sợ hãi chút nào, hơn nữa còn phân tích có trật tự rõ ràng, nhanh như vậy đã nhìn ra vấn đề của túi đựng đồ, ngay cả tiểu thư được phụ thân tỉ mỉ dạy dỗ như ta cũng phải cam bái hạ phong!”

Nàng vừa nói chuyện, lập tức hấp dẫn ánh mắt của mọi người. Chuyện cho tới bây giờ, nàng vẫn có thể thể hiện khí định thần nhàn, chỉ riêng phần hàm dưỡng này, cũng đủ khiến người ta nhìn với cặp mắt khác xưa.

Tạ Thuần sớm đã có chút kiềm nén không nổi, nhân cơ hội này tiếp lời nói: "Nếu không phải bị người sai khiến, dựa vào nàng ta chỉ là một nô tỳ trong đầu đầy thứ lộn xộn, mà cũng có thể nói ra một tràng như vậy?" Ánh mắt nhàn nhạt đảo qua Hồ Dương quận chúa, hừ lạnh một tiếng. Tạ Thuần là người tuyệt đỉnh thông minh, làm sao nghĩ không ra tiền căn hậu quả.

Sắc mặt Hồ Dương quận chúa hơi biến đổi. Lão thái quân cùng Thẩm Hoằng đều giống như có điều suy nghĩ.

Tạ thị lại quát lớn một tiếng: "Đây là chuyện nội bộ Thẩm gia, nào có chỗ cho một tiểu bối khác họ như ngươi xen vào!”

Tạ Thuần hừ một tiếng nói: "Bênh vực lẽ phải chính là trách nhiệm của thế hệ ta, gặp chuyện bất bình, tự nhiên phải nói bất bình!”

Tam hoàng tử lại chỉ cúi đầu uống trà, không nói một lời, thái độ không quan tâm đứng ngoài cuộc. Si Kiệt ngược lại rất muốn thay mỹ nhân nói thêm mấy câu, vậy nhưng dưới ánh mắt nghiêm khắc của Dữu Cảnh Niên, rốt cuộc không dám làm càn lần nữa.

Ánh mắt sắc bén của Dữu Cảnh Niên đảo qua trên mặt Thẩm Nguyên Ngọc, trong mắt hiện lên vẻ tán thưởng, hắn đối với thiếu nữ này có hảo cảm khó hiểu kỳ diệu, chỉ là với trường hợp như ngày hôm nay, hắn tuyệt đối sẽ không lên tiếng giúp đỡ, huống chi hắn cũng rất muốn nhìn xem, thiếu nữ không giống người thường này sẽ ứng phó với tình cảnh hôm nay như thế nào.

Theo như trực giác, hắn vẫn cảm thấy, Thẩm Nguyên Ngọc tất nhiên có biện pháp vượt qua cửa ải khó khăn lần này.

Thẩm Hoằng chần chờ một chút, chuyện hôm nay nếu không có nhiều người ngoài như vậy, ông ta tự nhiên có thể đè xuống chậm rãi điều tra, nhưng hết lần này tới lần khác đám người Tam hoàng tử, Dữu Cảnh Niên đều có mặt, nếu không đưa ra được một lời giải thích, ngày sau Thẩm gia làm sao có chỗ đứng ở Kiến Khang, chỉ đành quyết định thật nhanh: "Mang Thải Xuân cùng Bạch Hương vào!”

Thải Xuân cùng Bạch Hương đúng là nha đầu trong viện Trầm Nguyên Ngọc, nhưng đều chỉ là nha hoàn tam đẳng, không vào được phòng ngủ của Thẩm Nguyên Ngọc, Thẩm Nguyên Ngọc cũng không có quá mức đặt các nàng ở trong lòng.

Chỉ chốc lát sau, liền có hai nha hoàn mặc bỉ giáp [1] màu xanh da trời khoảng mười lăm mười sáu tuổi đi vào. Vừa vào cửa liền quỳ xuống, dập đầu như bằm tỏi kêu lên: "Lão tổ tông tha mạng, lão tổ tông tha mạng..."

[1]: áo dài cộc tay thời nhà Minh

Chỉ nhìn tư thế kia, liền biết túi đồ này nhất định là do hai nha hoàn này đổi.

Hồ Dương quận chúa lớn tiếng quát: "Thọ lễ Tứ tiểu thư đưa cho lão tổ tông, có phải bị hai tiện tỳ các ngươi đổi hay không? Làm ra loại tâm tư ác độc này, các ngươi rốt cuộc là bị ai sai khiến? Nếu dám nói một câu dối trá, lập tức kéo ra loạn côn đánh chết!”

Hai nha hoàn kia sợ tới mức run rẩy, nhịn không được cùng nhau nhìn về phía Thẩm Nguyên Ngọc: "Tam tiểu thư, Tam tiểu thư cứu mạnggg..."

A! Điều này so với trực tiếp cung khai là Thẩm Nguyên Ngọc nàng sai khiến còn làm cho người ta đau lòng hơn không phải sao? Hồ Dương quận chúa thật sự đã dựng một vở kịch hay quá là hay!

Lần trước Trường Nhạc đường đại thanh tẩy, sở dĩ không có quét hai nha đầu Thái Xuân cùng Bạch Hương này ra cửa, một là bởi vì các nàng đều là nữ nhi của thị tì Chu thị, thứ hai các nàng luôn luôn cẩn trọng trong lời nói và việc làm, chưa bao giờ làm qua chuyện gì khác thường, thoạt nhìn không có cấu kết gì với các nha hoàn phòng khác, hiện tại xem ra, sợ là đã sớm bị Hồ Dương quận chúa mua chuộc!

Nàng đang muốn tiếp tục xem bộ phim bom tấn Hồ Dương quận chúa này tiếp tục diễn như thế nào, trong đám người bỗng nhiên đứng lên một thiếu nữ gầy yếu: "Tất cả, tất cả đừng nói nữa, đúng, là ta bảo các nàng làm như vậy, lão tổ tông muốn phạt, liền, liền, phạt ta là được rồi!”

Thẩm Nguyên Ngọc nhìn thiếu nữ mặc áo khoác da chuột xám kia, rụt rụt rè rè, ở trước mặt mọi người khẩn trương đến mặt đỏ bừng, trong lòng tràn ngập cảm động, hốc mắt thoáng cái liền ẩm ướt: "Muội muội, việc này có quan hệ gì với muội, muội ngồi xuống cho ta!"

Người nói chuyện là Bát tiểu thư Thẩm Nguyên Thư. Thẩm Nguyên Thư tuy rằng miệng lưỡi không lanh lợi, nhưng chỉ số thông minh lại cực cao, nàng ấy nhìn ra Thẩm Nguyên Ngọc rất khó thoát tội, lúc này mới muốn giúp nàng chia sẻ tội danh.

Một người khác bị chấn động là Thẩm Quân, ông không nghĩ tới tiểu nữ nhi chưa từng được mình coi trọng, sẽ dùng một phương thức như vậy mà đứng ra, chia sẻ với tỷ tỷ ruột thịt!

Nghe thấy Thẩm Nguyên Ngọc trách cứ, Thẩm Nguyên Thư quật cường nói: "Đúng, là ta phân phó, Thái, Thái Xuân cùng Bạch Hương các nàng làm, bởi vì ta, ta ghen tị Tứ tỷ tỷ, xinh đẹp, lại, lại được sủng ái! Xin lão tổ tông phạt, phạt ta, không cần liên lụy, liên lụy tỷ tỷ!”

Thái Xuân cùng Bạch Hương quỳ ở nơi đó, cũng có vài phần ngạc nhiên, Hồ Dương quận chúa mang theo các nàng luyện tập, cũng không có dự liệu sẽ xuất hiện loại tình huống này nha!

Vẫn là Bạch Hương thông minh, đáng thương nhìn Thẩm Nguyên Ngọc, thăm dò kêu một tiếng: "Tam tiểu thư..."

Thẩm Nguyên Ngọc cười lạnh. Nàng đứng lên: "Bát muội muội, muội im miệng cho ta! Muội tuổi còn nhỏ, ngay cả vu cổ yếm thắng thuật là cái gì cũng không hiểu, làm sao có thể làm được loại chuyện này. Muội yên tâm, có người muốn hãm hại tỷ tỷ, cũng phải xem các nàng có bản lĩnh kia hay không. Muội không cần phải đặt tất cả những gì muội chưa bao giờ làm lên trên người mình!”

Lão thái quân cùng Thẩm Hoằng nghe xong lời này đều âm thầm gật đầu, Thẩm Nguyên Thư tâm tính đơn thuần, nói nàng không hiểu thuật vu cổ yếm thắng, bọn họ đều tin tưởng.

"Ta..." Thẩm Nguyên Thư nhất thời nghẹn lời.

Thẩm Quân bỗng nhiên mở miệng nói: "Thư nhi, con ngồi xuống!" Ông không phải không biết mức độ nghiêm trọng của chuyện hôm nay, tính cách của ông trầm ổn thận trọng, sở dĩ vẫn mở miệng không nói, suy nghĩ của ông kỳ thật cũng giống như Thẩm Nguyên Ngọc, dưới loại tình huống hôm nay, muốn làm cho người ta ngậm miệng không nói lời nào là căn bản không có khả năng. Không bằng cứ để cho bọn họ nói thoải mái, xem có thể bắt được sơ hở trong đó hay không, lại một lần nữa chuyển bại thành thắng.

Thẩm Nguyên Thư không dám làm trái lời cha, cúi đầu ngồi xuống.

Hồ Dương quận chúa nháy mắt với Thái Xuân và Bạch Hương, nói: "Rốt cuộc là ai sai khiến các ngươi, mau nói!”

Thái Xuân cùng Bạch Hương lại nhìn Thẩm Nguyên Ngọc.

Thẩm Nguyên Ngọc cười lạnh: "Chuyện cho tới bây giờ, cần gì phải làm bộ làm tịch, người khác dạy các ngươi nói cái gì, không ngại liền nói ra là được rồi!”

Trong mắt Bạch Hương lóe lên một tia ác độc: "Tam tiểu thư đã mặc kệ nô tỳ sống chết như vậy, nô tỳ cũng không cần phải che đậy cho Tam tiểu thư!" Nàng ta đưa tay chỉ vào Thẩm Nguyên Ngọc: "Khởi bẩm lão tổ tông, chế tác con rối hình người, đổi lấy thọ lễ của Tứ tiểu thư, hai người nô tỳ đều nghe theo mệnh lệnh của Tam tiểu thư mà làm việc, bằng không cho dù có cho nô tỳ lá gan lớn như trời, nô tỳ cũng không dám làm loại chuyện liên luỵ đến cửu tộc này.”

Quả nhiên vẫn là ụp bô phân lên trên người Thẩm Nguyên Ngọc.

Nha đầu Bạch Hương vừa dứt lời, Tam gia Thẩm Mộc liền mặc kệ, lập tức nhảy ra mắng: "Đánh rắm! Nói láo! Lão tổ tông đối với Tam muội muội không tệ, Tam muội muội làm sao có thể làm ra chuyện heo chó không bằng như vậy! Hai tiện tỳ các ngươi mở miệng vu hãm chủ tử, rốt cuộc là muốn làm gì?" Nhảy dựng lên muốn tiến lên túm lấy Bạch Hương.

Thẩm Hoằng sắc mặt âm trầm: "Ngươi câm miệng!”

Thẩm Mộc có to gan hơn nữa, cũng không dám không nghe lời bá tổ phụ, tức giận trở lại chỗ ngồi ngồi xuống, trong miệng vẫn thấp giọng chửi bới không ngừng!

Ánh mắt lạnh lẽo của ông ta đảo qua Thẩm Nguyên Ngọc, cuối cùng rơi vào trên người Thải Xuân cùng Bạch Hương. "Tam tiểu thư lúc trước nói với các ngươi như thế nào, ngươi khai ra cho ta!"

Bạch Hương nói: "Tam tiểu thư lúc ấy tìm đến hai nô tỳ, bảo hai nô tỳ thay nàng làm một con rối vải, ngay từ đầu, nhóm nô tỳ cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ là dựa theo yêu cầu của nàng làm việc, làm được một nửa, hai người nô tỳ phát hiện không đúng, sợ tới mức tim mật đều nứt ra! Tam tiểu thư liền trấn an nô tỳ, nói đợi sau khi mọi việc thành công, đại lão gia liền có thể thuận lý thành chương trở thành tông tử, đến lúc đó nàng liền đề bạt cha mẹ nô tỳ làm quản sự trong ngoại viện, đề bạt đám người nô tỳ làm đại nha hoàn nhất đẳng, nô tỳ không dám phản kháng, chỉ có thể dựa theo yêu cầu của nàng mà làm, huống chi nô tỳ cũng không biết con rối vải này dùng để nguyền rủa lão tổ tông, nếu không cho dù là gϊếŧ nô tỳ, nô tỳ cũng không dám làm đâu!”

Hai mắt Thẩm Hoằng đột nhiên lạnh lẽo. Nếu hai nha đầu này nói là thật, như vậy đại lão gia ở trong đó chỉ sợ cũng có dính líu. Thử nghĩ nếu Tứ tiểu thư bởi vì ở thọ yến nguyền rủa lão tổ tông mà bị ghét bỏ, Nhị lão gia cũng không thoát khỏi tội quản giáo không nghiêm, mất đi sự yêu thích của lão thái quân, thật sự rất có thể sẽ thất bại thảm hại trong cuộc cạnh tranh vị trí tông tử.

Hóa ra là như vậy!

Trong lòng Thẩm Nguyên Ngọc cảm thấy sáng như tuyết. Đi vòng quanh nửa ngày, câu nói quan trọng nhất ở đây! Hồ Dương quận chúa đào một cái hố lớn như vậy, vì căn bản không phải là diệt trừ tiểu thư chướng mắt như mình, mục đích chân chính của bà ta là muốn một gậy đánh chết tươi tiểu đại phòng, từ nay về sau không còn khả năng nhúng chàm tông tử nữa! Chuyện này nếu Thẩm Quân thật sự tham dự vào, như vậy ông ấy nguyền rủa tổ mẫu ruột thịt của mình, lang tâm cẩu phế như vậy! Làm sao còn có khả năng cạnh tranh vị trí tông tử!

Thật là một người phụ nữ độc ác!

"Những gì các ngươi nói đều là thật sao?" Đại lão thái gia thần sắc uy nghiêm.

Bạch Hương nói: "Nô tỳ nói đều là thật! Không dám có nửa câu nói dối lừa gạt đại lão thái gia! Túi đồ của Tứ tiểu thư đã bị nô tỳ giấu ở phía sau núi giả trong tiểu hoa viên Trường Nhạc đường, nô tỳ có thể dẫn người đi lấy về!”