- 🏠 Home
- Cổ Đại
- Xuyên Không
- Cùng Nắm Tay Chàng
- Chương 42: Trừng phạt kẻ ác
Cùng Nắm Tay Chàng
Chương 42: Trừng phạt kẻ ác
Thẩm Nguyên Ngọc nghe thấy giọng nói có chút quen tai, ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy một nam tử có dáng người cao gầy, mặc quần áo màu mực, áo khoác màu đen đang bước nhanh từ bên kia đi tới, đôi môi mím chặt, đường cong như đao gọt, mặt mày ngũ quan không thể bắt bẻ, chỉ là thần sắc lạnh như băng, nụ cười lãnh khốc, trên người có một cỗ khí tức người lạ chớ đến gần. Đúng là Dữu Cảnh Niên đã từng một lần gặp mặt ở ngoài thành nhiều ngày trước.
Thẩm Nguyên Ngọc còn đang giật mình hắn như thế nào cũng xuất hiện ở chỗ này, thì Dữu Cảnh Niên đã túm lấy cánh tay Dữu Trình Vĩ, lạnh lùng nói: "Lời của ta ngươi không nghe thấy sao? Còn không mau cút cho ta!”
Cùng là họ Dữu, nghiêm túc mà nói thì quan hệ giữa hai người vẫn là đường huynh đệ, nhưng Dữu Cảnh Niên lại không hề có chút ý tứ hạ thủ lưu tình nào. Bàn tay kia giống như kìm sắt bóp chặt cánh tay của Dữu Trình Vĩ, Dữu Trình Vĩ lập tức kêu thảm thiết như gϊếŧ heo: "An Nhân, huynh đệ tốt, là ta! Ta là Dữu Trình Vĩ, mau buông tay!”
Hoàng Thượng coi hắn như cháu trai ruột thịt, Dữu Trình Vĩ thân là thế tử quận vương tự nhiên là quen biết, hắn chỉ là không nghĩ tới Dữu Cảnh Niên sẽ xuất hiện ở chỗ này, hơn nữa còn làm hỏng chuyện tốt của hắn.
Sắc mặt Dữu Cảnh Niên âm trầm đến mức có thể nhỏ nước: "Ngươi là kẻ trộm từ đâu tới, dám thừa dịp chạy loạn đến Thẩm phủ giương oai! Dữu Trình Vĩ chính là thế tử Nhữ Nam vương, ta tuy không quen thuộc, nhưng cũng đoán được hắn là con cháu tông thất, có lẽ cũng sẽ không làm ra loại hành động vô lễ lỗ mãng này, ngươi mạo nhận dùng tên của hắn, rốt cuộc là muốn gì?”
Dữu Trình Vĩ kêu lên: "Ta thật sự là thế tử Nhữ Nam vương mà!" Quan hệ thân thích giữa hắn và Dữu Cảnh Niên tương đối xa cách, hai người bình thường lui tới cũng tương đối ít, hắn lại luôn đi theo phụ thân ở đất phong. Cho nên Dữu Cảnh Niên nói hắn không nhận ra mình, Dữu Trình Vĩ cũng thật sự tin tưởng.
Con cháu tông thất nhiều người như vậy, Dữu Cảnh Niên cũng không có khả năng ai nấy đều nhận ra.
Nếu không nói Dữu Trình Vĩ chính là một kẻ ngốc chỉ biết ăn uống vui chơi.
"Ngươi còn dám mạnh miệng!" Dữu Cảnh Niên vung tay lên, một quyền liền đánh mặt hắn nở hoa. Hai lỗ mũi của Dữu Trình Vĩ ào ào chảy ra máu mũi, hắn ta chỉ cảm thấy mắt nổ đom đóm, cả người một hồi trời đất quay cuồng, nước mũi nước mắt cùng nhau trào ra.
Gã sai vặt bên người Dữu Trình Vĩ không dám động thủ với Dữu Cảnh Niên: "Tướng quân hạ thủ lưu tình, thiếu gia nhà ta thật sự là thế tử Nhữ Nam vương!" Một tay ôm lấy chân của Dữu Cảnh Niên.
Dữu Cảnh Niên làm sao có thể để hắn vào mắt, một cước liền đá hắn lăn sang một bên. Đúng lúc này, Nhị gia Thẩm gia Thẩm Tiết đi theo phía sau Dữu Cảnh Niên vội vàng chạy tới. "Dữu tướng quân hạ thủ lưu tình! Đây thật sự là Thế tử Nhữ Nam cương! Hôm nay sợ là hiểu lầm!”
Nào nghĩ đến Dữu Cảnh Niên căn bản không tiếp lời này, hừ lạnh một tiếng nói: "Thẩm huynh chớ giải vây cho tên tặc nhân này, Thẩm huynh trạch tâm nhân hậu, ta lại nhìn không quen thứ cướp gà trộm chó này, cứ để cho ta thay Thẩm huynh thu thập kẻ phóng đãng không có đức hạnh này cho thật tốt!”
Dữu Trình Vĩ lại lẩm bẩm: "Ta thật sự là Dữu Trình Vĩ, lần trước Hoàn Thục phi thiết yến chiêu đãi đệ tử tôn thất ở Hàm Lương điện, ta còn kính rượu ngươi..."
Dữu Cảnh Niên làm sao cho hắn ta nói tiếp, không đợi hắn ta nói xong đã hung hăng đạp một cước ở phía dưới hắn ta, cũng không biết là vì cái gì, thấy hắn ta vô lễ với Thẩm Nguyên Ngọc, lửa giận trong lòng hắn lại bùng lên không giải thích được, lại hừng hực dị thường.
Lần này lực đạo không nhẹ, mắt Dữu Trình Vĩ lồi ra ngoài, sắc mặt trắng bệch, ngay cả kêu cũng không kêu được. Cũng may Dữu Cảnh Niên rốt cuộc cũng không muốn xảy ra án mạng, nếu không đời này hắn ta đừng mơ tưởng làm nam nhân nữa!
Loan nương cùng Thải Phượng nhìn thấy một màn khiêu da^ʍ như vậy, thì sợ tới mức thét chói tai thành tiếng, còn Thẩm Nguyên Ngọc lại âm thầm cảm thấy hả giận ở trong lòng. Chỉ nhìn đức hạnh của Dữu Trình Vĩ, ở trong hoa viên Thẩm gia liền dám vô lễ với mình, không biết có bao nhiêu nữ nhân nhà lành đã từng trúng độc thủ của hắn ta.
Thẩm Tiết cũng giật mình, không nghĩ tới Dữu Cảnh Niên xuống tay tàn nhẫn như vậy, độc như vậy. Vừa rồi thấy Dữu Trình Vĩ vô lễ với Tam muội muội, hắn cũng là phi thường tức giận, cho nên thời điểm ngăn cản Dữu Cảnh Niên cũng không có chủ động như vậy, nếu không phải cố kỵ Thẩm gia đắc tội Nhữ Nam vương, hắn cũng muốn đi lên đánh tên ngu ngốc này một trận.
Hiện tại hắn lại không thể ở bên cạnh xem náo nhiệt, nếu Dữu Cảnh Niên đánh chết Dữu Trình Vĩ ở chỗ này, vậy thì quá phiền toái, nên vội vàng xông lên bắt lấy tay áo của Dữu Cảnh Niên: "Dữu tướng quân, không thể đánh nữa, vị này, quả thật chính là thế tử Nhữ Nam vương, là ngày hôm qua đi theo đại ca ta cùng nhau trở về Kiến Khang. Ngày hôm qua thỉnh an tổ phụ tổ mẫu, Nhị thẩm thẩm giữ hắn ở lại một đêm!”
Lúc này, Dữu Trình Vĩ đã hai mắt trắng dã, hít vào thì ít, thở ra thì nhiều.
Dữu Cảnh Niên cảm thấy trong lòng thoải mái không ít, hắn cũng không muốn thật sự đánh chết kẻ ngu ngốc này.
Hắn chậm rãi ngồi xổm xuống, Dữu Trình Vĩ đã tiến vào trạng thái nửa ngất xỉu, Dữu Cảnh Niên túm lấy cổ áo gã sai vặt của hắn ta, xách hắn ta tới: "Tiểu tử này, thật sự là Thế tử Nhữ Nam vương?”
Gã sai vặt vừa rồi bị hắn đá một cước, đến bây giờ thở cũng không thở nổi, "Vâng, đúng, là..." lại bị một đôi mắt lạnh như băng không chứa nửa điểm tình cảm nhìn chằm chằm, hắn ta cảm thấy mình giống như một con ếch bị một con độc xà nhìn chằm chằm, hàm răng không nhịn được va vào nhau.
Trên mặt Dữu Cảnh Niên lộ ra một nụ cười lãnh khốc: "Ngu xuẩn! Sao ngươi không nói sớm chứ?"
Gã sai vặt cũng sắp khóc, chúng ta vẫn luôn nói mà, là lão nhân gia ngài không tin chứ bộ!
"Vậy thật sự ngại quá! Đánh đường huynh thành như vậy..." Tuy miệng thì nói như vậy, nhưng trong giọng điệu cũng không nghe ra một chút ngữ khí xin lỗi, hắn tiện tay tháo một khối ngọc bội có độ trong cực tốt từ trên thắt lưng ra, ném ở trên người gã sai vặt: "Trên người ta không mang theo bạc, ngươi cầm khối ngọc bội này đi, đem đi đâu cũng được, cầm lấy bạc đi mua cho đường huynh một ít dược liệu trị liệu, xem như là một chút áy náy của ta.”
Gã sai vặt nơm nớp lo sợ nhặt ngọc bội: "Ta, chúng ta có thể đi được chưa?"
Dữu Cảnh Niên khoát tay áo: "Đương nhiên có thể!”
Gã sai vặt kia như được đại xá, vội vàng ôm lấy Dữu Trình Vĩ, Thẩm Tiết lại gọi mấy bà tử thô sử tới hỗ trợ, cùng nhau khiêng Dữu Trình Vĩ chạy về phía tiểu nhị phòng.
"Dữu tướng quân, nhị ca!" Lúc này Thẩm Nguyên Ngọc mới tiến lên hành lễ với hai người.
Thẩm Tiết vội vàng nói: "Tam muội muội, muội không sao chứ?”
Thẩm Nguyên Ngọc cười nói: "May mà có Dữu tướng quân cùng nhị ca tới kịp thời, muội không có việc gì!”
Đôi mắt như nước của Dữu Cảnh Niên lướt qua người Thẩm Nguyên Ngọc, lạnh nhạt như vậy, giống như nước đá lạnh lẽo.
Thẩm Nguyên Ngọc mặc áo khoác màu xanh ngọc, lúc này ánh mặt trời vừa vặn rơi trên người Thẩm Nguyên Ngọc, gương mặt của nàng óng ánh trong suốt như thủy tinh, lộ ra da thịt trắng như băng tuyết, nhưng khác trên mặt lại rất mộc mạc, không có chút son phấn nào.
Cũng không có khóc sướt mướt giống như tiểu thư khuê các bình thường khác, hoặc là muốn chết muốn sống, đôi mắt điềm tĩnh không có sóng, vẫn là thong dong bình tĩnh như vậy, không quan tâm hơn thua. Quả nhiên có chút không giống người thường, khó trách Tam hoàng tử đối với nàng cũng có cái nhìn khác!
Thẩm Nguyên Ngọc liền cảm thấy nhiệt độ quanh người lạnh lẽo.
Dữu Cảnh Niên, thoạt nhìn không quá hai mươi tuổi, lại có khí tràng cường đại như vậy, trên người hắn, tựa hồ có một loại sát khí khó có thể nói thành lời, làm cho người ta không dám tiếp cận, chỉ có thể kính nhi viễn chi.
Thẩm Nguyên Ngọc lại hành lễ với Dữu Cảnh Niên: "Đa tạ Dữu tướng quân trượng nghĩa xuất thủ!"
Dữu Cảnh Niên hơi chậm lại, bỗng nhiên liền nghĩ đến một chuyện, huynh trưởng của nàng ở đây, nơi này lại là nhà của nàng, muốn xuất đầu, cũng là Thẩm Tiết giúp nàng ra mặt. Mình và nàng lại không quen biết, tựa hồ không có lý do gì xen ngang, giúp nàng giải quyết Dữu Trình Vĩ đúng không? Trong nháy mắt cảm thấy ánh mắt của nữ hài tử đứng ở đối diện tựa hồ tràn ngập thăm dò, làm cho hắn hết sức không được tự nhiên!
Vị gia này đành phải liều mạng phóng thích khí lạnh, Thẩm Nguyên Ngọc cảm thấy nhiệt độ chung quanh lại giảm xuống vài phần. Trong mũi Dữu Cảnh Niên hừ một tiếng, gằn từng chữ nói: "Si Kiệt là hảo huynh đệ của ta!" Ta giúp nàng, là bởi vì nàng là vị hôn thê của hảo huynh đệ ta, nàng đừng nghĩ nhiều!
Khóe miệng Thẩm Nguyên Ngọc khẽ nhếch lên, suy nghĩ một chút trả lời: "Ta sẽ không hiểu lầm đâu! Nhưng... Vẫn cảm ơn huynh, giúp ta xả được cơn giận."
Thẩm Tiết ở một bên đen sì mặt, hai người này, nói cái quái gì thế nhỉ? Sao hắn nghe không hiểu gì hết vậy!
Dữu Cảnh Niên nhìn bộ dáng này của nàng, như thế nào cũng không giống như sẽ chịu thiệt, nhớ tới Tam hoàng tử nói nàng thông minh mẫn tuệ, không nhịn được hỏi: "Nếu chúng ta không đến, nàng dự định đối phó với tên khốn kiếp kia như thế nào?”
Thẩm Nguyên Ngọc cười nói: "Giống như biện pháp của huynh, gọi hộ viện đến đánh hắn ta một trận, cho hắn ta ghi nhớ thật lâu! Dù sao ta cũng nào có nhận biết thế tử Nhữ Nam vương gì chứ? Chạy đến hậu hoa viên Thẩm gia giương oai, tự nhiên chỉ có thể là kẻ trộm không có ý tốt! Ta đã sớm phái một tiểu nha đầu đi gọi hộ viện rồi!”
Dữu Cảnh Niên nghe đến đó, khóe miệng cũng không nhịn được nhếch lên, hắn cảm thấy, nữ hài này, không giống như đang nói dối! Loại tính tình ân oán rõ ràng này, hắn thích!
Thẩm Nguyên Ngọc lại vái chào hai người: "Không dám trì hoãn chính sự của hai vị, Nguyên Ngọc cáo từ!”
Thẩm Tiết gật gật đầu với Thẩm Nguyên Ngọc, duỗi tay làm tư thế mời, nói với Dữu Cảnh Niên: "Dữu tướng quân mời, tổ phụ còn đang ở trong thư phòng Thiều Hòa viện chờ ngài!”
Bị Dữu Trình Vĩ quấy rầy một trận như vậy, Thẩm Nguyên Ngọc không còn hứng thú thưởng mai nữa, mang theo bọn nha hoàn vội vàng trở lại Trường Nhạc đường. Loan nương bưng một chén trà nóng lên, Thẩm Nguyên Ngọc vuốt ve chén trà sứ thanh hoa, lâm vào trầm tư.
Dữu Trình Vĩ to gan, cũng chưa chắc đã dám ở Thẩm gia đùa giỡn Tam tiểu thư Thẩm gia. Nhữ Nam vương được coi là phiên vương của một phái thực lực, nhưng so với Thẩm gia một trong tứ đại môn phiệt vẫn không đủ nhìn, chẳng lẽ hắn ta không sợ triệt để đắc tội Thẩm gia, ngày sau ở Kiến Khang không có chỗ đứng?
Dữu Trình Vĩ ở hậu hoa viên cũng không gặp người khác, như thế nào hết lần này tới lần khác lại gặp phải mình, có phải bị ai sai khiến xúi giục hay không? Hơn nữa thời gian trùng hợp như vậy, mình chân trước vừa đến hậu hoa viên, chân sau hắn ta đã liền xuất hiện, chẳng lẽ là trong đông sương phòng có nội gian?
Nàng gọi Bảo Châu tiến vào hỏi: "Vừa rồi sau khi ta đi hậu hoa viên, nha đầu trong viện chúng ta, có ai đi ra ngoài hay không?”
Nàng đã sớm phân phó Bảo Châu coi chừng Thấm Tuyết. Bảo Châu nghe ra nhã ý nói: "Chân trước ngài vừa đi, Thấm Tuyết tỷ tỷ liền đi vào phòng lão thái thái, nói là đi mượn hoa văn, muốn làm cho tiểu thư ngài một đôi giày thêu hoa mùa đông, khoảng một khắc đồng hồ liền trở về.”
Ánh mắt Thẩm Nguyên Ngọc lập tức trở nên lạnh lẽo.
Bảo Châu nhìn sắc mặt Thẩm Nguyên Ngọc, thật cẩn thận nói: "Tiểu thư, có muốn nghĩ cách điều nàng ta đi nơi khác hay không?" Cái gọi là nàng ta này, đương nhiên chỉ Thấm Tuyết.
Thẩm Nguyên Ngọc phái Bảo Châu giám thị Thấm Tuyết, một mặt là khảo nghiệm năng lực của nàng ấy, mặt khác còn muốn nhìn xem lòng trung thành của nàng ấy. Hiện tại xem ra, Bảo Châu quả nhiên đắc lực. Loan nương trung thành thì có trung thành, nhưng lại là một cái cưa miệng hồ lô, nàng không làm được một số chuyện như tìm hiểu tin tức.
Thẩm Nguyên Ngọc thập phần hài lòng với Bảo Châu, ngữ khí nhu hòa nói: "Không cần! Giữ nàng ta lại, nói không chừng sau này còn có tác dụng!”
- 🏠 Home
- Cổ Đại
- Xuyên Không
- Cùng Nắm Tay Chàng
- Chương 42: Trừng phạt kẻ ác