- 🏠 Home
- Cổ Đại
- Xuyên Không
- Cùng Nắm Tay Chàng
- Chương 4: Anh hùng cứu mỹ nhân
Cùng Nắm Tay Chàng
Chương 4: Anh hùng cứu mỹ nhân
Tuyệt đại danh kỹ như vậy, người khác nâng nàng còn không kịp, ai lại nỡ ra tay ác độc với nàng, còn mang theo nhiều tướng sĩ Vũ Lâm vệ như vậy.
Chu quản sự sớm nhận ra thân phận của bọn họ từ trang phục của các kỵ sĩ.
Vũ Lâm vệ, đó là thân binh vệ của Hoàng đế, thân phận cao quý, người bình thường sao có thể chỉ huy, có thể thống soái thân binh hoàng đế bình thường đều là người trong tông thất, vị quý công tử này là người nào trong tông thất đây.
Chu quản sự ở nơi này trăm mối suy nghĩ, Tần Xảo Xảo đã nở nụ cười, sóng mắt lưu chuyển tựa như nước xuân nhộn nhạo, nũng nịu nói: "Nhị công tử, nô gia cùng ngươi không thù không oán, cần gì một lời không hợp đã điều động đại ca của Vũ Lâm vệ , không bằng công tử thả nô gia một con ngựa, ngày sau nô gia hết thảy đều dựa vào công tử phân phó. Cho dù công tử muốn nô gia tự hiến thân mình để hầu ngủ, nô gia cũng tuyệt không có nửa câu oán hận" Giọng nói của nàng ta kiều mị uyển chuyển, giống như tiếng trời, trong lúc nói chuyện còn phối hợp với một cánh tay ngọc nhẹ nhàng duỗi về phía trước, áo bào rộng thùng thình rơi xuống phía dưới, lộ ra nửa cánh tay trắng muốt như ngọc.
Không hổ là danh kỹ danh chấn Giang Tả, chỉ nói vài câu cộng thêm mấy động tác nhỏ, tất cả nam nhân ở đây đều nhịn không được mà yết hầu lăn lộn một trận, mắt hoa lòng loạn, tiêu hồn nhan sắc. Mấy Vũ Lâm Vệ nhìn thấy Tần Xảo Xảo mi mày như vẽ, thân thể đều mềm nhũn, hận không thể lập tức đáp ứng thay công tử.
"Tự hiến thân mình để hầu ngủ sao? Đây thật đúng là một chủ ý không tồi." Ý cười bên môi thanh niên bất ngờ khuếch đại, trong con ngươi màu đen hiện lên sự châm chọc rõ nét, roi ngựa khảm vàng khảm ngọc nhẹ nhàng chỉ một cái, khinh miệt nói: "Chỉ là xà mỹ nữ như ngươi, sợ là không có mấy người có gan hưởng dụng."
Tần Xảo Xảo sắc mặt khẽ biến: "Công tử nói lời này là có ý gì, nô gia cũng có chút nghe không hiểu."
Bên môi thanh niên ý cười càng sâu: "Tần Xảo Xảo, ngươi tưởng bổn công tử thật sự không biết thân phận thật sự của ngươi sao?" giọng nói của hắn càng lúc càng lạnh xuống, gằn từng chữ nói: "Tần Xảo Xảo, ngươi cũng không phải người Hán thuần chủng, ngươi có một phần tư huyết thống Tiên Ti! Mấy năm trước, từng ở Đại Yến, làm thị tỳ thϊếp thân của thái tử Mân Văn."
Từ năm mươi năm trước Đại Tấn bát vương loạn, hoàng tộc Tấn thất tự gϊếŧ hại lẫn nhau, năm bộ lạc dân tộc du mục sinh sống ở Quan Trung và Lương Châu thừa cơ hưng binh, một lần công hãm đô thành Lạc Dương của Đại Tấn và Bồi Đô (thủ đô thứ hai) Trường An, sử xưng là "Ngũ Hồ Loạn Hoa"
Giang Bắc biến loạn liên tiếp, chinh phạt không ngừng, dẫn đến dân chúng lầm than, một số lượng lớn dân chúng và thế gia vọng tộc xuôi nam tránh họa. Dưới sự ủng hộ của tứ đại môn phiệt Giang Nam sống ở nước ngoài, một nhánh xa hoàng tộc Lang Gia Vương là Dữu Hưng Duệ ở Kiến Khang thành lập chính quyền, chính là Đại Tấn hiện tại. Cũng được người phương Bắc gọi là Nam Tấn, mà khu vực rộng lớn phía bắc của dãy núi Tần Lĩnh và sông Hoài [1], Trung Nguyên, cái nôi văn minh của Trung Hoa hiện nay đã bị dị tộc chiếm đóng.
[1]: Tần Lĩnh là một dãy núi chính chạy theo hướng đông-tây ở nam bộ tỉnh Thiểm Tây, Trung Quốc. Cùng với Hoài Hà, dãy núi tạo thành ranh giới tự nhiên giữa Bắc và Nam Trung Quốc; Sông Hoài (Hoài Hà hoặc Hoài Thủy) là con sông dài thứ tư ở Trung Quốc sau Dương Tử, Hoàng Hà và Châu Giang (sông Trung Quốc).
Trải qua nhiều năm chinh phạt và chiếm đoạt lẫn nhau, hiện nay phương Bắc đã thành lập hai chính quyền ổn định, theo thứ tự là Đại Yến do Tiên Ti Mộ Dung thị thành lập và Đại Ngụy do Nhu Nhiên Thác Bạt thị thành lập, hình thành cục diện thế chân vạc Tam quốc. Trong tam quốc, thực lực của Đại Yến chiếm cứ Quan Trung là mạnh nhất.
Thái tử Mân Văn của Đại Yến là Mộ Dung Khuê lại càng là nhân vật vang danh thiên hạ, vượt qua cả kỳ phụ Võ Hoàng Đế Mộ Dung Công. Hắn chẳng những lòng dạ mưu lược siêu quần, một tay khai sáng nên nội quy quân đội, nhưng điều làm cho người ta nói chuyện say sưa nhất chính là, hắn chính là đệ nhất mỹ nam tử của Tiên Ti Mộ Dung. Còn vượt qua cả Lâm Lang Châu Ngọc của đệ tử sĩ tộc Giang Nam.
Nhị công tử thản nhiên nói: "Mộ Dung Khuê dã tâm bừng bừng, ngươi không cần nói cho ta, hắn phái thị nữ thϊếp thân là ngươi đến Giang Nam, chỉ là vì dựa cửa bán rẻ tiếng cười." Trên người hắn có một cỗ khí tức lạnh như băng lan tràn, giọng nói cũng càng thêm lạnh như băng tuyết: "Tần Xảo Xảo, ngươi giấu diếm thân phận thật sự, ẩn nấp ở Đại Tấn ta, rốt cuộc là mang theo mục đích gì mà không thể cho người khác biết? Ngươi qua lại mật thiết với sĩ tộc quan to hiển quý cao cấp ở Đại Tấn ta, rốt cuộc trộm đi bao nhiêu tin tức? Ngươi đây là mật thám Yến quốc!"
Sắc mặt Tần Xảo Xảo liên tiếp thay đổi, trong phút chốc, tư thế hiên ngang oai hùng thay thế cho yên thị mị hành [2] vừa rồi, cao giọng nói: “Nhị công tử quả nhiên bất phàm, chuyện bí ẩn như vậy cũng có thể bị ngươi phát hiện. Khó trách Thái tử gia ở Trường An xa xôi vẫn có chút tôn sùng ngươi. Đã từng nói ngươi tuy rằng quá mức nham hiểm lãnh khốc, nhưng lại tinh thông mưu lược, quản lý thuộc hạ có phương pháp, nếu có thể đạt được hai chữ "Khoan nhân" [3], tương lai không hẳn là không không đạt được đại nghiệp. So với ba vị hoàng tử của đương kim Nguyên Đế, là nhân tài có thể bồi dưỡng." Nhắc tới Mân Văn thái tử, trong giọng nói của nàng tràn đầy tôn sùng phát ra từ tận đáy lòng. Ý tứ trong lời nói, phảng phất như một câu bình luận của Mộ Dung Khuê, có thể mang đến cho Nhị công tử bao nhiêu vinh quang.
[2]: ý chỉ dáng vẻ thẹn thùng của thiếu nữ.
[3]: Khoan dung nhân ái
Nhị công tử lại liên tục cười lạnh: "Mộ Dung Khuê là cái thá gì, chỉ là một người Hồ, có tư cách gì để đánh giá con cháu tông thất chính thống của Đại Hán ta."
Nam thần chí cao vô thượng trong lòng mình bị khinh bỉ, sắc mặt Tần Xảo Xảo cũng âm trầm xuống: “Mân Văn Thái tử học quán cổ kim [4], nổi danh thiên hạ, tuổi tuy trẻ nhưng lại tạo được sự tín nhiệm của người trong thiên hạ, tương lai thống nhất thiên hạ không ai khác ngoài ngài ấy. Trên dưới quân thần Nam Tấn, có ai mà ngài ấy không thể bình luận?"
[4] học quán cổ kim: kiến thức uyên thâm, tinh thông kiến thức từ cổ đại đến hiện đại
"Lời nói thật hào hùng, đúng là không biết thẹn!"
Tần Xảo Xảo lại nói: “Ai không biết sĩ tộc Nam triều quyền thế thịnh trọng, uy quyền quân chủ bị mất, Vương Tạ Thẩm Hoàn cùng tế thiên hạ, hoàng quyền cũng phải nhượng bộ lui binh. Hiện giờ thiên kim tiểu thư dòng chính của Lan Lăng Thẩm thị rơi vào tay ta, không bằng Nhị công tử thả ta một con ngựa, để cho ta rời khỏi nơi này, ta sẽ giao lại Thẩm tiểu thư cho ngươi, miễn cho ngươi đắc tội Lan Lăng Thẩm thị. Ta cũng thay Thái tử gia giao cho ngươi vị bằng hữu này, như thế tất cả mọi người đều vui mừng, chẳng phải là hai tướng đều tiện nghi sao?"
Ánh mắt lạnh nhạt lạnh như băng của Nhị công tử xoay một vòng trên khuôn mặt Thẩm Nguyên Ngọc, chợt thu hồi. Bị ánh mắt không chứa nửa phần tình cảm đảo qua như vậy, Thẩm Nguyên Ngọc chỉ cảm thấy máu toàn thân đều đông lại. Đây là loại người lãnh tình lãnh tâm lãnh phế như thế nào?
Nhị công tử lười biếng nói: "Bổn công tử bình sinh hận nhất chính là bị người uy hϊếp. Ta cùng với nàng ta vốn không quen biết, sống chết của nàng ta liên can gì tới ta, ngươi muốn gϊếŧ nàng ta thì gϊếŧ, bổn công tử tuyệt đối không ngăn cản. Thức thời buông vũ khí xuống thúc thủ chịu trói, bổn công tử còn có thể tha cho ngươi một mạng, nếu không ta lập tức bắn tên." Tay phải trắng nõn của thanh niên giơ lên cao, đám Vũ Lâm vệ nhận được mệnh lệnh, mũi tên hàn quang lấp lánh đã nhắm ngay Tần Xảo Xảo.
Tần Xảo Xảo lại biến sắc, trên mặt dâng lên một cỗ ngạo khí, "Nếu ta đã một mình lẻn vào Nam Tấn, thì đã sớm không màng sinh tử, Mân Văn thái tử chính là đương kim thiên hạ đệ nhất anh hùng, sớm muộn gì cũng có một ngày, ngài sẽ chỉ huy phá được Kiến Khang, tiêu diệt Nam Tấn. Cho dù ta chết ở nơi này, ngài cũng sẽ thay ta báo thù."
Một phen nói đến âm vang hữu lực, không hề sợ hãi cái chết. Nhưng trong lòng Thẩm Nguyên Ngọc lại sắp chửi má nó luôn rồi, các ngươi nói về quốc gia tình cừu, thiên thu bá nghiệp của các ngươi, nhưng chuyện đấy thì liên quan cái rắm gì đến ta hả? Tại sao phải muốn kéo ta vào? Rốt cuộc ta đã đắc tội thần tiên nào, mà vừa ra khỏi cửa đã gặp phải một vị sát tinh như vậy!
Tần Xảo Xảo và Nhị công tử lẩm bẩm hồi lâu, Thẩm Nguyên Ngọc không phải là không muốn xen vào, thật sự là Tần Xảo Xảo siết cổ nàng, nàng một câu cũng không nói nên lời.
Trong mắt Nhị công tử bắn ra hai đạo hàn quang lập lòe: "Ngươi cho rằng ta không dám gϊếŧ ngươi sao?"
Trong lòng Thẩm Nguyên Ngọc lạnh lẽo, nàng tin tưởng người nam nhân trước mắt này, thật sự vẫn không để sinh tử của nàng ở trong lòng.
Tần Xảo Xảo nhướng mày nói: "Ngài cứ việc bắn tên cho tốt, Tần Xảo Xảo ta tiện mệnh chỉ có một cái, có một vị khuê tú danh môn quý tộc như vậy cùng ta đến miền cực lạc, cũng đáng giá." Nàng ta thật đúng là cũng không tin, tứ đại môn phiệt ở Nam Tấn quyền thế hun trời, nếu nhị công tử dưới tình huống như vậy hại chết một vị tiểu thư đích xuất của Thẩm thị, tất nhiên không tránh khỏi bị Hoàng đế trừng phạt, Thẩm gia vì thanh danh gia tộc, cũng tuyệt đối sẽ không chịu để yên.
Chu quản sự sợ tới mức chân cũng mềm nhũn: "Công tử, Tam tiểu thư là đích trưởng nữ của đại phòng Thẩm thị, thân phận cao quý, hiện giờ còn ở trong tay kẻ xấu, ngài ngàn vạn lần không thể bắn tên nha!"
Thanh niên lại mắt điếc tai ngơ, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm Tần Xảo Xảo: "Ngươi cho rằng bổn công tử thật sự sợ Thẩm gia." Thẩm Nguyên Ngọc nhìn thấy trong con ngươi hẹp dài của hắn hiện lên sát khí, thầm kêu một tiếng xong rồi. Kiếp trước nàng là một luật sư có chút danh tiếng, hiểu rõ nhất là nhìn mặt mà nói chuyện, vị nhị công tử này vừa nhìn đã biết làm việc quả quyết, dám nghĩ dám làm, loại người ăn mềm không ăn cứng này. Tần Xảo Xảo chọc hắn như vậy, hắn trong cơn giận dữ nhất định sẽ ra lệnh cho quân sĩ bắn tên, đến lúc đó mình nhất định sẽ bị mưa tên bắn thành con nhím.
Mình mới xuyên qua ba tháng, ở thời đại phong vân biến ảo này, ngay cả tạo ra một đóa bọt sóng cũng không chưa làm, mà đã chết đi một cách uất ức như vậy sao? Chẳng lẽ mình nhất định sẽ trở thành người xuyên qua bi thương nhất trong lịch sử sao?
Quả nhiên thanh niên giơ tay phải đã nắm chặt thành quyền lên, rồi vung xuống.
Thẩm Nguyên Ngọc ở trong bụng đã mắng cả mười tám đời tổ tông vị Nhị công tử này. Ngươi hôm nay chiếm hết thượng phong, không thể nghĩ biện pháp cứu con tin trước rồi nói sau hay sao?
Mồ hôi lạnh trên trán Chu quản sự chảy ròng ròng xuống, tình thế cấp bách nhanh trí kêu lên: "Nhị công tử, Tam tiểu thư và chất tôn của thái hậu là Si Kiệt Si công tử đã định hôn ước".
Chỉ thấy ánh mắt Nhị công tử hơi lóe lên, sau một khắc chân phải trên bàn đạp của hắn hướng ra ngoài, ngay sau đó lại hất một cái, động tác giống nhau liên tiếp làm ba lượt.
Trong lòng Thẩm Nguyên Ngọc chấn động, rốt cuộc là có ý gì ngươi nói cho rõ ràng đi.
Tinh thần Tần Xảo Xảo rất khẩn trương, sự chú ý đều tập trung vào bàn tay phải của hắn, cũng không phát hiện ra động tác nhỏ của hắn. Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, bạch quang chợt lóe, Nhị công tử vẫn chưa hạ lệnh bắn tên, ngược lại dùng tay trái ném ra một thanh phi đao. Bay qua kề sát má trái của Tần Xảo Xảo, khiến Tần Xảo Xảo toát mồ hôi lạnh.
Tần Xảo Xảo theo bản năng nhìn sang bên trái, roi ngựa trong tay Nhị công tử giống như sống lại đột nhiên bay ra ngoài quấn lấy cổ tay của Tần Xảo Xảo, không ai nghĩ tới roi ngựa dùng làm trang sức lại là một loại vũ khí, hơn nữa thân roi lại dài như vậy. Thanh niên dùng sức kéo lên, Thẩm Nguyên Ngọc lập tức thoát khỏi sự kìm kẹp của Tần Xảo Xảo, nhớ tới động tác vừa rồi của người đàn ông trên ngựa, nàng không chút suy nghĩ, liền dốc hết toàn lực lăn về phía bên phải.
Nhị công tử đã hét lớn một tiếng: "Bắn tên, bắn bên trái!"
"Vụt Vụt Vụt" âm thanh cung tiễn phá không vang lên. Tần Xảo Xảo vốn còn muốn nhào tới bắt được Thẩm Nguyên Ngọc, nhưng cách chỉ một chút khe hở nhỏ như vậy, mà nàng ta đã bị Vũ Lâm Vệ tinh nhuệ bắn trúng ba mũi tên, tiếng xương thịt nứt ra vang lên. Tần Xảo Xảo kêu thảm thiết một tiếng, ngã xuống bên cạnh Thẩm Nguyên Ngọc. Khoảng cách với nàng bất quá chỉ vài tấc, có thể nói là hung hiểm lại càng hung hiểm.
Trên người nàng ta cắm ba mũi tên, có một mũi tên trúng vào giữa ngực, mũi tên còn đang hơi rung, miệng anh đào nhỏ nhắn hơi mở ra, "phụt" phun ra một ngụm máu tươi. Thẩm Nguyên Ngọc bị mùi máu tươi gay mũi kí©h thí©ɧ, thiếu chút nữa nôn ra. Cũng may kiếp trước lúc tiếp nhận vụ án đã gặp qua rất nhiều hiện trường phạm tội, lúc này mới miễn cưỡng đè xuống. Chỉ nghe thấy Tần Xảo Xảo lẩm bẩm một câu: "Thái tử gia, Xảo Xảo có lỗi với người, không thể hoàn thành nhiệm vụ người giao phó", sau đó tắt thở.
Thẩm Nguyên Ngọc cảm thấy trong dạ dày lại là một hồi dời sông lấp biển. Vừa rồi nếu chậm nửa phần, nàng cũng sẽ giống Tần Xảo Xảo, bị bắn thành con nhím.
Nam nhân này, thật sự là không có một chút thương hương tiếc ngọc, xuống tay quá ác độc.
Nam nhân bị nàng oán hận đã xuống ngựa, ngón tay trắng nõn thon dài như ngọc kề sát vào mũi Tần Xảo Xảo dò xét, sắc mặt lập tức âm trầm, ánh mắt nhìn về phía Thẩm Nguyên Ngọc tràn ngập bất thiện.
Tiểu gia đã bố trí thỏa đáng hết thảy, nếu không phải vì Si Kiệt, vì ngươi, làm sao có thể để cho mật thám quan trọng như vậy chết, không cách nào thông qua nàng ta một lưới bắt hết gian tế Yến quốc sắp xếp.
- 🏠 Home
- Cổ Đại
- Xuyên Không
- Cùng Nắm Tay Chàng
- Chương 4: Anh hùng cứu mỹ nhân