Thẩm Nguyên Bích liền than thở: "Chúng ta đều là thứ xuất, cuộc sống thứ xuất này thật đúng là không dễ chịu. Tam tỷ tỷ từ thôn trang trở về, người cũng thay đổi, trước mặt người khác cũng trở nên lễ nghĩa chu toàn, sau lưng thì khắp nơi gây phiền toái cho ta và di nương, chọc chúng ta tức giận! Ta bây giờ nửa bước cũng không dám đi sai, ứng phó vô cùng vất vả, làm sao rảnh rỗi đến thăm ngươi được đây?”
Thẩm Nguyên Chỉ lắp bắp kinh hãi: "Sao có thể? Ta hôm nay còn gặp Tam tỷ tỷ, nhìn nàng ôn nhu tri lễ, hào phóng hiểu rõ, không giống như ngươi nói!”
"Đó là nàng giả bộ, nàng thường ở trước mặt người khác cố làm ra vẻ, ngươi cũng đừng để bị lừa!"
Thẩm Nguyên Chỉ nhớ tới Tạ Thuần, không biết tại sao lại tin.
Thẩm Nguyên Bích nói: "Ta nghe nói hôm nay Tam tỷ tỷ tặng ngươi một bộ trang sức trân châu, là thật sao?”
"Tin tức của ngươi thật là linh thông. Đúng là có chuyện như thế.”
Thẩm Nguyên Bích nói: "Tam tỷ tỷ là trưởng nữ trong phòng, lại quen dỗ dành phụ thân, phụ thân thiên vị nàng nhất, không biết cho nàng bao nhiêu thứ tốt." Nói đến đây ngữ khí chua xót: "Ngươi cho ta xem một chút đi!”
Thẩm Nguyên Chỉ vừa bảo Dung nhi cầm hộp đi ra, đưa cho Thẩm Nguyên Bích nói: "Đúng vậy, Tam tỷ tỷ nói bộ trân châu này còn chưa có đeo đâu!”
"Thật sao?" Thẩm Nguyên Bích mở hộp ra, nhìn một lúc lâu, cố ý "Ôi" một tiếng, nói: "Lục tỷ tỷ, tỷ có thể bị nàng lừa rồi!”
"Cái gì?" Thẩm Nguyên Chỉ không biết vì sao!
"Nói cái gì mà chưa có đeo, bộ trang sức này ta nhìn thấy Tam tỷ tỷ đeo qua rồi. Đây đều là đồ vật một năm trước, khi đó Tam tỷ tỷ vừa vặn phạm tội, bị lão thái thái phạt đến thôn trang, ta nghe nha hoàn của nàng nói, nàng bởi vì ghét bỏ bộ trang sức này không may mắn, từ đó liền không chịu đeo nữa, không nghĩ tới chính nàng chê đồ không may mắn, lại quay đầu đưa cho Lục tỷ tỷ, nàng cũng quá không để Lục tỷ tỷ vào mắt rồi!”
Thẩm Nguyên Chỉ nghe mà tức giận: "Những lời ngươi nói, đều là thật sao?"
Thẩm Nguyên Bích son sắt thề: "Chúng ta là giao tình gì, làm sao ta có thể lừa gạt tỷ chứ!”
"Nhưng nhìn vẫn rất mới mà!"
"Trang sức của nàng nhiều như vậy, bộ trang sức này tổng cộng cũng chỉ đeo qua một lần hai lần, hơn nữa có nha đầu đắc lực giúp nàng bảo dưỡng, đương nhiên thoạt nhìn giống như mới vậy!"
Thẩm Nguyên Ngọc lúc trước khinh thường những thứ xuất như các nàng, chưa bao giờ đi lại với các nàng, cũng chỉ có lúc ở Thiều Hòa viện thỉnh an có thể nhìn thấy một lần hai lần, một năm trước Thẩm Nguyên Ngọc có đeo bộ trang sức này hay không, Thẩm Nguyên Chỉ làm sao còn nhớ rõ ràng.
Hơn nữa nàng vẫn coi Thẩm Nguyên Bích là tỷ muội tốt, cho nên lập tức tin tưởng theo bản năng.
Thẩm Nguyên Chỉ trong cơn giận dữ, hung hăng vỗ bàn một cái: "Nàng ta dám lừa gạt ta, làm nhục ta như vậy, xem thường ta như vậy!" Thù mới hận cũ vọt lên l*иg ngực, chút hảo cảm vốn đối với Thẩm Nguyên Ngọc nhất thời không còn sót lại chút gì. “Thù này hận này, Thẩm Nguyên Chỉ ta nhất định sẽ trả lại gấp đôi!”
Đông sương phòng Trường Nhạc Đường.
Bảo Châu đang báo cáo tin tức cho Thẩm Nguyên Ngọc: "Người mới từ Tiểu Tứ phòng trở về, Thất tiểu thư liền mang theo nha hoàn đi Thanh Lăng các, chỉ ngồi không đến nửa canh giờ liền đi ra, nghe nói nàng ta vừa đi Lục tiểu thư liền đập chén trà, còn hung hăng phạt nha hoàn Dung nhi tỷ tỷ hầu hạ bên người một trận, tức giận dữ lắm. Trong lời nói, hình như có chút bất mãn đối với tiểu thư ngài! ”
Thải Phượng là một người tính tình thẳng thắn, lúc đi theo Chu thị không ít lần ăn thiệt thòi của Bạch di nương cùng Thất tiểu thư, không nhịn được la ầm lên: "Lúc chúng ta rời đi Lục tiểu thư còn tốt, sao Thất tiểu thư vừa đi, Lục tiểu thư liền hận chúng ta, nhất định là nàng ta nói cái gì châm ngòi ly gián, Lục tiểu thư mới trở nên như thế! Tiểu thư chúng ta luôn luôn khách khí với nàng ta, chưa bao giờ bày ra dáng vẻ kiêu ngạo của tỷ tỷ đè ép nàng ta, sao nàng ta lại cứ hạ bệ chúng ta như vậy..." Dáng vẻ trông vô cùng phẫn nộ bất bình.
Thẩm Nguyên Ngọc cười nói: "Được rồi được rồi! Nàng ta là loại người gì, trong lòng chúng ta biết là được rồi! Nói như vậy sau này ngươi cũng không được nói, nha hoàn chỉ trích chủ tử, để cho người ta biết còn không đánh ngươi một trận sao?”
Thải Phượng không phục nói: "Vậy chúng ta cứ trơ mắt nhìn nàng ta làm mưa làm gió như vậy?”
"Vậy ngươi còn muốn thế nào, cũng không thể chỉ dựa vào suy đoán mà định tội người ta!" Thẩm Nguyên Ngọc đưa tay chọc ót nàng ấy một cái.
Qua hai ngày, hết thảy gió yên sóng lặng, Tạ Thuần quả nhiên không có động tĩnh, Thẩm Nguyên Ngọc cũng thở phào nhẹ nhõm. Nàng lại không biết bởi vì lời nói của mình, hai ngày nay Hắc Kinh sứt đầu mẻ trán, mỗi ngày chạy trước chạy sau giúp Tạ Thuần tìm địa đồ, binh thư, trận mẫu, Tạ Thuần cầm một quyển binh thư lẩm bẩm: "Thống nhất Trung Nguyên, quang phục Hán thất y quan, mặc dù nói độ khó có chút lớn, nhưng cũng không phải không có khả năng hoàn thành! Hừ, muội xem thường ta như vậy, ta sẽ làm cho muội nhìn xem một chút!”
Hắn vốn là một người thông minh tuyệt đỉnh, thế nhưng đi sâu vào nghiên cứu, Tạ Thuần lại càng ngày càng cảm thấy, dường như mục tiêu này... Nó thực sự là quá lớn một chút. Giống như lời nói của Thẩm Nguyên Ngọc nói rất đúng, ngoại trừ đấu khí với biểu muội ra, còn có rất nhiều chuyện đứng đắn cần phải tự mình đi làm!
Hai ngày sau, đại lão thái gia Thẩm Hoằng rốt cục từ Đông Sơn Hội Kê quận trở về ngõ Ô Y thành Kiến Khang. Hai phủ lớn Đông Tây mở cửa giữa, cả nhà già trẻ cùng nhau đến ngoài cửa phủ nghênh đón vị Tông chủ Lan Lăng Thẩm thị này trở về.
Thẩm Hoằng bảo dưỡng thích hợp, người đã sáu mươi tuổi, nhưng nhìn qua mới chỉ hơn bốn mươi tuổi, có thể là bởi vì du sơn ngoạn thủy, ngâm thơ vẽ tranh, tâm tình thoải mái, đại lão thái gia đứng chung một chỗ với nhị lão thái gia, nhìn qua nhị lão thái gia giống như ca ca, mà đại lão thái gia giống như đệ đệ.
Đến trước cửa Thẩm phủ ngõ Ô Y nghênh đón tông chủ không riêng gì người của hai phủ Đông Tây, còn có một số tộc nhân họ Thẩm nằm rải rác ở Kiến Khang và các châu quận lân cận, Thẩm Nguyên Ngọc mới biết thì ra đại lão thái gia có mười nhi tử, nhị lão thái gia hơi kém hơn đại lão thái lão gia, cũng có tám đứa con trai, có thể ở lại hai phủ đông tây ngõ Ô Y đều là con trai trưởng, còn lại thứ tử sau khi thành hôn, tất cả đều được chia một phần gia sản, dọn ra khỏi ngõ Ô Y.
Về phần cô nãi nãi hai phủ đã gả ra ngoài, thì càng có nhiều đến mức không đếm xuể.
Sau khi chào hỏi thúc thúc thẩm thẩm cô dượng, tỷ tỷ muội muội biểu ca biểu đệ một phen, Thẩm Nguyên Ngọc chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng. Không tìm thấy đông tây nam bắc.
Hai phủ Đông Tây, chỉ riêng chi trưởng, thế hệ này của Thẩm Nguyên Ngọc đã có sáu vị thiếu gia, mười một vị tiểu thư, cộng thêm con cháu chi thứ, chỉ riêng tiểu thư có chữ lót là Nguyên, đã có sơ sơ 50 người rồi. Thẩm Nguyên Ngọc rốt cuộc cũng biết, vì sao Lan Lăng Thẩm thị có thể trở thành một trong bốn gia tộc lớn mạnh của Đại Tấn rồi, chỉ riêng nhân số này, cũng đủ cho các đối thủ chính trị uống một bình [1] rồi.
[1] Uống một bình: Chỉ việc quá sức
Mà nền tảng nhân khẩu Thẩm thị khổng lồ, cũng có thể cam đoan xuất hiện đủ nhân tài, bảo trụ vinh quang bất diệt của gia tộc, địa vị dòng chính cao hơn bàng chi nhiều, chi thứ chỉ có phụ thuộc vào chi trưởng mới có thể sinh tồn, cũng bảo đảm gia tộc đoàn kết xung quanh chi trưởng, không đến mức xuất hiện tình huống thế lực bên ngoài quá lớn mà xuất hiện chuyện tách rời gia tộc.
Thẩm Nguyên Ngọc đã nhìn thấy không ít con cháu chi thứ quan cao hiển hách, vậy mà vẫn hết sức lễ kính với con cháu trẻ tuổi không có chút công danh nào của chi trưởng, ở thời đại này tất cả lấy dòng dõi xuất thân luận anh hùng, quý tộc đại tộc coi trọng gia tộc còn hơn quốc gia, địa vị tông chủ gia tộc chí cao vô thượng, bởi vậy có thể thấy được một chút.
Không ít tỷ muội muội có lót chữ Nguyên nhân cơ hội này đến kết giao lôi kéo làm quen với Thẩm Nguyên Ngọc, một phụ nhân thoạt nhìn còn lớn hơn Chu thị mấy tuổi, luôn miệng gọi Nguyên Ngọc là bác! Thẩm Nguyên Ngọc chỉ cảm thấy, thế giới này thật thần kỳ!
Thẩm Nguyên Trân càng là tiêu điểm trong tiêu điểm, ăn mặc trang điểm xinh đẹp, như ông trăng được sao vây quanh giống như một Khổng Tước kiêu ngạo tiếp nhận lời khen ngợi của người khác.
Thẩm Hoằng trước tiên đi Thọ Hạc Đường gặp lão thái quân Vương thị, sau đó liền trở lại chính phòng Thiều Hòa Viện. Chín vị chấp sự trong tông tộc Thẩm thị bao gồm cả tộc trưởng cùng nhau đi vào thư phòng của lão thái gia.
Thẩm Hoằng đứng đầu, Thẩm Trọng thứ hai, mọi người dựa theo thứ tự cao thấp ngồi xuống, những người này mới là nhân vật quyền thế chân chính có thể quyết định phương hướng phát triển của tông tộc Thẩm thị, có thể dễ dàng nắm giữ vận mệnh của bất kỳ một người nào trong gia tộc. Trong chín vị chấp sự, cũng không riêng gì nhân vật chi trưởng, trong nhiệm kỳ này chấp sự đến từ chi thứ có ba người. Mỗi một người đều là con cháu Thẩm thị nắm trong tay thực quyền ở trung ương hoặc địa phương.
Mà trong chín người, Thẩm Quân và Thẩm Huy bỗng nhiên cũng ở trong hàng ngũ đó.
Thẩm Hoằng đầu tiên nói với Thẩm Trọng: "Mấy năm nay cục diện chính trị trong triều toàn dựa vào một mình nhị đệ duy trì, thật sự là vất vả cho đệ!”
Thẩm Trọng nói: "Đại ca nói gì vậy, tài năng của đại ca gấp mười lần đệ, năm đó Hoàng Thượng đố kị đại ca đủ mọi thứ, người vì trấn an Hoàng đế, lúc này mới không thể không thoái ẩn núi rừng. Mấy năm nay nếu không phải đại ca bày mưu tính kế, bố trí thích hợp, lại bồi dưỡng ra nhiều tài tuấn trẻ tuổi như vậy cho Thẩm thị, Thẩm thị nhất tộc cũng sẽ không vững vàng vượt qua đoạn nguy cơ này. Thẩm Trọng ngôn từ vô cùng khẩn thiết, tuy rằng Thẩm Hoằng rời khỏi quan trường đã hai mươi năm, nhưng ông vẫn ngồi vững vị trí tông chủ. Thoái ẩn ở sau màn, lại âm thầm thao túng toàn bộ phương hướng phát triển của Thẩm thị.
Thẩm Hoằng gật gật đầu, khẽ vuốt râu đẹp dưới cằm một chút, thấy mọi chấp sự đều là vẻ mặt cung kính, lúc này mới gật gật đầu, ôn tồn nói: "Lần sinh nhật lần tám mươi tuổi này của lão thái quân, ta vốn nên sớm trở về chuẩn bị, chúc thọ lão nhân gia. Lại bởi vì một chuyện mà trì hoãn đến bây giờ!" Mọi người nghe ông nói như vậy, liền biết nhất định đã có đại sự xảy ra.
"Các vị chấp sự không ngại trước tiên nhìn cái này một chút!" Thẩm Hoằng nói xong thì lấy từ trong tay áo ra một phong thư, mọi người lần lượt truyền nhau xem qua một lần, trên mặt đều lộ ra vẻ mặt như có điều suy nghĩ.
Thẩm Trọng mở miệng trước: "Ý của đại ca là..."
Thẩm Hoằng chậm rãi nói: "Mân Văn Thái tử của Bắc Yên quốc thông qua Thiên Cơ Các liên lạc với Tam hoàng tử, muốn chung sức hợp tác với Đại Tấn ta, chiếm được Ti Châu do Bắc Ngụy khống chế, đến lúc đó mười hai quận huyện hai nước mỗi nước đều có sáu”
"Thiên Cơ Các. Mân Văn Thái tử..." Những tin tức này tuy rằng mọi người cũng thấy được từ trong thư, nhưng Thẩm Hoằng nói ra như vậy, thì vẫn không nhịn được xôn xao một trận. Thật sự là danh tiếng của Thiên Cơ Các cùng Mân Văn thái tử đều quá vang dội.
Thiên Cơ Các, một tổ chức bí mật khổng lồ trải dài qua ba nước Bắc Yến, Bắc Ngụy và Nam Tấn, chuyên môn thu thập tình báo và ám sát, nghe nói chỉ cần trả giá, không có tin tức nào Thiên Cơ Các hỏi thăm không được, cũng không có người nào mà sát thủ Thiên Cơ Các làm không xong.
Năm năm trước, Bắc Yến và Bắc Ngụy bùng nổ chiến sự ở Mãng Nguyên, mấy chục vạn đại quân giằng co ở Ung châu, Mân Văn Thái tử của Bắc Yến tiêu phí năm mươi vạn lượng bạc mua được quân tình của đại quân Bắc Ngụy, bố trí phục binh ở Mãng Nguyên. Bắc Yến tiêu diệt sáu vạn địch, bắt địch tám vạn, trận chiến thứ nhất xoay chuyển thế cục phương bắc, chẳng những chiếm cứ Ung châu, Vũ châu, Linh châu lãnh thổ rộng lớn, càng làm cho quốc lực Bắc Ngụy hưng thịnh nhất thời từ thắng chuyển suy, từ đó trong đối kháng với Bắc Yến từ chủ động tiến công biến thành phòng ngự bị động.
Sau trận chiến này, Mân Văn Thái tử cùng Thiên Cơ Các vang danh thiên hạ. Về sau Thiên Cơ Các lại thành công bày mưu tính kế ám sát kiêu tướng Bắc Ngụy là Trần Lưu quận vương Thác Bạt Kiền, càng chấn động tất cả mọi người, bao gồm cả hoàng thất Đại Tấn.
Đương nhiên, Thiên Cơ Các cũng không phải ai cũng có thể dùng được, phí tổn cho mỗi một lần nhiệm vụ đều cao đến thái quá, cho dù là gia tộc đệ nhất lấy ra cũng sẽ cảm thấy đau lòng.
Mân Văn thái tử càng không cần phải nói. Hắn ta là con trai thứ năm của Liệt Vũ đế Bắc Yến, trước đây vẫn luôn tầm thường vô vi [2], sau mười ba tuổi không biết vì nguyên nhân gì, bỗng nhiên tỏa sáng, chẳng những trở nên thông minh tuyệt đỉnh hơn nữa còn có thủ đoạn cao siêu, biểu hiện ra năng lực chính vụ và quân lược đệ nhất. Cuộc chiến của Mãng Nguyên làm cho thanh danh của hắn ta lên cao, từ đó về sau hắn ta lấy thân phận của một thứ tử, không có mẫu tộc cường lực cùng thê tộc trợ giúp, trước sau đấu sụp đổ Thái tử cùng mấy vị ca ca xếp hàng phía trước, thành công thượng vị làm Thái tử Bắc Yến quốc.
[2]: tuỳ theo tự nhiên không có chí tiến thủ
Sau đó hắn cải cách binh chế, sáng lập ra phủ binh chế, tăng cường sức chiến đấu của quân đội Bắc Yến đến cực độ, hắn ta ngưỡng mộ văn hóa Hán, ủng hộ học tập Hán học, hoàn thiện chế độ chức quan, chủ động thúc đẩy Hán hóa và phong kiến hóa của tộc Hồ, làm cho quốc gia càng thêm chế độ hóa, bởi vì chiêu hiền đãi sĩ, chính sách ôn hòa khoan dung nhân ái, được sĩ tộc hào môn người Hán ở phương bắc nhất trí tôn sùng ủng hộ, dưới trướng cũng tụ tập một nhóm lớn danh thần và danh sĩ Hán tộc, cam tâm bán mạng cho hắn ta. Nhân cách mị lực cũng là số một.
Bởi vì thanh danh của hắn ta quá lớn, hiện giờ nhắc tới Bắc Yến, người trong thiên hạ chỉ biết có Mân Văn Thái tử mà không biết có Liệt Vũ Hoàng đế, có thể thấy được sức ảnh hưởng của hắn ta rất lớn.
Có một vị chấp sự hơn bốn mươi tuổi khó hiểu: "Chuyện này là Mân Văn Thái tử cùng Tam hoàng tử mưu sự, có quan hệ gì với Thẩm gia chúng ta?”
Ánh mắt Thẩm Hoằng lướt qua hai người Thẩm Quân và Thẩm Huy, không có gì bất ngờ, trong hai người này kiểu gì cũng phải có một người trở thành tông chủ kế nhiệm, một tông tộc lớn như Lan Lăng Thẩm thị, không có uy vọng và năng lực nhất định, cho dù ngồi lên vị trí tông chủ cũng chưa chắc có thể đè ép được những chấp sự quyền cao chức trọng kia. Cho nên Thẩm Hoằng dốc hết sức tạo cơ hội cho hai đứa con trai, để cho bọn họ bộc lộ quan điểm cùng năng lực làm việc của mình, trải bằng con đường cho một trong hai người bọn họ trở thành tông chủ trong tương lai.
Thẩm Huy lập tức trở nên nóng lòng muốn thử. Thẩm Hoằng đối với đứa con thứ này vẫn có chút thiên vị, liền nói với Thẩm Huy: "Con có ý kiến gì, không ngại nói ra cho mọi người tham khảo chi tiết!”
Thẩm Huy chậm rãi nói: "Tư Ti Châu giàu có, cho nên Mân Văn Thái tử đã sớm thèm nhỏ dãi Ti Châu cũng có thể dễ hiểu. Tam hoàng tử sở dĩ xen vào chuyện này, con đoán là hy vọng lập được đại công, tương lai trong cuộc tranh ngôi vị hoàng đế chiếm cứ tiên cơ. Thế lực mẫu tộc Tam hoàng tử tuy mạnh, nhưng dù sao hắn cũng chỉ là một hoàng tử vừa mới trưởng thành, không có chiến tích đáng khen ngợi để tô điểm thêm cho hắn, cho nên hắn cần phải làm ra một chuyện lớn, lập một đại công để chứng minh bản thân mình. Để cho văn võ cả triều cùng các đại môn phiệt, sĩ tộc yên tâm đầu nhập vào dưới trướng hắn.”
Mọi người rối rít nói: "Nói có lý!”
Thẩm Quân tiếp lời nói: "Mân Văn thái tử tuyệt đối không chỉ như thế!" Hắn phân tích: "Bắc Yến thế mạnh, đã làm cho Hoàng Thượng ngủ không yên. Ti Châu nằm ở thủ phủ của Trung Nguyên, thừa thãi lương thực. Đại Tấn cũng không thiếu lương thực, đạt được nửa Ti Châu đối với Đại Tấn mà nói chỉ là dệt hoa trên gấm. Nhưng Bắc Yến lại bởi vì vấn đề lương thực vẫn không cách nào trắng trợn tăng cường quân đội, nếu Mân Văn Thái tử trực tiếp liên lạc với Hoàng Thượng, Hoàng Thượng chẳng những sẽ không đáp ứng yêu cầu của hắn ta, nói không chừng còn có thể phái người thông báo cho Bắc Ngụy tăng cường phòng bị, nhưng thông qua Thiên Cơ Các liên hệ với Tam hoàng tử, Tam hoàng tử rõ ràng biết tính toán của Mân Văn thái tử, nhưng vì vị trí Thái tử, cũng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội tốt đưa tới cửa này. Có thể nói, Mân Văn Thái tử tuy rằng ở Bắc Yến xa xôi, nhưng đối với quyền quý của Tấn ta lại hiểu rõ như lòng bàn tay, tất cả kế hoạch an bài không chê vào đâu được. Người này tuổi còn trẻ đã lợi hại như vậy, thật sự là đáng sợ!”
Mọi người nghe xong những lời này không khỏi tất cả đều kinh sợ chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người. Mỗi một người ngồi đây đều là người khôn khéo, đạo lý nuôi ong tay áo không ai không hiểu, Mân Văn Thái tử tính toán không bỏ sót, chờ Bắc Ngụy bị hắn ta tiêu diệt, người kế tiếp chẳng phải là sẽ đến phiên Đại Tấn sao? Ở giữa quốc và nhà, mọi người theo thói quen lấy lợi ích gia tộc làm đối tượng ưu tiên cân nhắc, nhưng còn chồi đâm cây, nếu quốc gia cũng không còn, thì nói gì đến gia tộc?
Lập tức liền có người đưa ra vấn đề này. Thẩm Quân thở dài nói: "Chuyện này thỏa đáng hay không thỏa đáng, đều đã không còn là việc chúng ta có thể ảnh hưởng, cho nên ở chỗ này cũng không cần phải thảo luận. Mọi người đừng quên, Đô đốc Duyệt châu là ai?”
Đô đốc Duyệt châu, là em vợ của ngoại tổ phụ Tam hoàng tử Đại Tư Mã Hoàn Kỳ, cũng chính là cữu tổ phụ của Tam hoàng tử, ông ta nhất định sẽ trợ giúp Tam hoàng tử chiếm được Ti Châu! Cho nên, hiện tại Thẩm gia cần phải suy nghĩ cũng chỉ là có cần can thiệp vào hành động cướp lấy Ti Châu hay không, cùng với Thẩm gia có thể từ chuyện này lấy được chỗ tốt gì!
Tam hoàng tử sở dĩ tìm tới Thẩm gia, là bởi vì Thứ sử Duyện Châu là tộc nhân Thẩm thị, đại quân hành động không chiếm được sự ủng hộ đầy đủ của địa phương là tuyệt đối không thể thực hiện được.
Thẩm Hoằng liên tục gật đầu, đối với biểu hiện của hai đứa con trai đều rất hài lòng. Ông đã tính trước nói: "Hoàn gia tuy rằng miễn cưỡng bước vào trong tứ đại môn phiệt, nhưng căn cơ chưa ổn định, phát tài của bọn họ chủ yếu dựa vào một nhân vật thiên tài đứng đầu như Hoàn Kỳ, Hoàn gia đệ tử không nhiều lắm, chiếm cứ được năm châu Kinh châu, Ung châu, Ích châu, Lương châu, Ninh châu, đã là nỗ lực lắm rồi. Cho dù lại cho Hoàn gia nửa Ti Châu, Hoàn Kỳ ông ta cũng ăn không nổi. Chỉ cần Thẩm gia chiếm cứ quyền chủ đạo nhất định trong hành động lần này, sau khi chuyện thành công, nửa Ti Châu ít nhất bốn quận sẽ trở thành vật trong túi Thẩm gia chúng ta..."
Đây cũng là nguyên nhân cơ bản khiến Thẩm gia chấp nhận mạo hiểm tham gia hành động lần này. Hiện giờ tứ đại môn phiệt lấy Lang Gia Vương thị cầm đầu, Lan Lăng Thẩm thị cùng Trần quận Tạ thị vẫn liên tục phân chia chống đỡ, vượt trên Tạ gia cùng Vương gia, trở thành đệ nhất danh môn thế gia của Đại Tấn là nguyện vọng của các đời tông chủ Thẩm thị.
Mà cơ sở quyền lực của môn phiệt sĩ tộc, chính là thế lực địa phương, địa bàn có được càng lớn, địa vị gia tộc càng cao, quyền nói chuyện càng lớn, càng có thể mượn thế tham dự quốc chính, nắm giữ quyền lực trung ương.
Thẩm Trọng cũng mở miệng nói: "Việc này cũng không đơn giản như vậy. Thẩm gia can thiệp vào cuộc chiến đoạt đích của các hoàng tử quá sớm, có phải là có cần thiết như vậy hay không, thành hàng quá sớm có thể bởi vậy mà lợi bất cập hại hay không? Tuy nói mẫu tộc của Tam hoàng tử có thế lực mạnh nhất, nhưng Thái tử cùng Đại hoàng tử cũng không phải đèn đã cạn dầu!”
Thẩm Hoằng hiển nhiên cũng đã suy nghĩ qua vấn đề này, ông mỉm cười nói: "Cùng Tam hoàng tử hợp tác một lần, chưa chắc đã biểu thị Thẩm gia hiện tại đứng ở bên phe Tam hoàng tử, chuyện này xem xét phải mưu đồ như thế nào, chỉ có để Hoàng thượng để cho các đại môn phiệt thế gia thấy rõ tư thái của chúng ta, mới có thể thu được lợi ích lớn nhất, hơn nữa giảm nhân tố bất lợi đối với tộc ta xuống mức thấp nhất.”
Mọi người vì thế nhao nhao mỗi người một ý kiến...
Cung Trường Khánh Hoàng thành Đại Tấn. Tam hoàng tử Dữu Thiệu Uyên bởi vì còn chưa thành thân khai phủ, cho nên tạm thời còn ở trong Tẩy Thần điện trong Trường Khánh cung. Tất cả cung nữ cùng thái giám hầu hạ đều lui ra ngoài, chỉ còn lại hai người Tam hoàng tử cùng Dữu Cảnh Niên.
Dữu Cảnh Niên và đường huynh Dữu Thiệu Uyên từ nhỏ đã lăn lộn ở thư phòng, cởi truồng chơi đùa đến lớn, hai người tuổi tác tương đương, tính tình hợp nhau, rất nhanh đã phát triển thành quan hệ bạn bè, từ nhỏ đã không hợp nhau với Đại hoàng tử thô lỗ, Thái tử đạo đức giả, Dữu Cảnh Niên có thể nói là người ủng hộ kiên định nhất của Tam hoàng tử trong chuyện đoạt đích.
Giờ phút này không có người ngoài, hai thiếu niên tuấn mỹ vặn vẹo, tư thế ngồi cũng vô cùng tùy ý, Dữu Thiệu Uyên nói: "Mân Văn Thái tử hẹn ta gặp mặt ở tuyến biên giới Ti Châu, thương lượng chuyện công chiếm Ti Châu. An Nhơn, đệ cũng biết, hiện tại ánh mắt đại ca cùng Thái tử hận không thể một ngày mười hai canh giờ đặt ở trên người ta, nếu ta cứ ngông nghênh đi Ti Châu như vậy, sự tình khẳng định sẽ bại lộ, ta nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có thể để đệ thay ta đi một chuyến, đệ sẽ giúp ta lần này chứ?" Vươn tay ôm lấy bả vai của Dữu Cảnh Niên.
Dữu Cảnh Niên đẩy hắn ra: "Bớt lôi kéo ta đi! Đoạt lấy được Ti Châu là vì làm hoàng đế, đối với ta có chỗ tốt gì? Nếu để cho Hoàng bá phụ biết ta tự chủ trương chạy đến Ti Châu như thế, nhất định sẽ đánh ta mấy chục hèo! Huống chi, Mân Văn Thái tử dễ đối phó như vậy, thì hắn ta cũng không phải Mân Văn thái tử rồi!" Chuyện lần trước của Tần Xảo Xảo, hắn không chiếm được tiện nghi gì từ trên người Mân Văn thái tử, vốn tưởng rằng có thể nhổ bỏ tất cả người nằm vùng mà Mân Văn Thái tử đặt ở Đại Tấn. Nào biết manh mối tra được một nửa bỗng nhiên tất cả đều đứt đoạn không giải thích được, hại hắn toi công bận rộn một trận. Có thể thấy được Mân Văn Thái tử cẩn thận đến trình độ nào!
Dữu Thiệu Uyên một chút cũng không tức giận, vẫn cợt nhả nói: "Ai không biết phụ hoàng thương đệ nhất, đối với đệ còn tốt hơn mấy đứa con ruột của chúng ta vài phần. Ông ấy giận ai cũng sẽ không giận đệ, Huống chi, lần trước là ai nói với ta muốn mở mang kiến thức phong thái của Mân Văn thái tử? Thật vất vả mới có được cơ hội này, đệ thay đổi nhanh như vậy hả?”
Dữu Thiệu Uyên thở dài một hơi, giả bộ đáng thương: "Ta dễ dàng sao? Đệ nghĩ ta thực sự muốn trở thành Hoàng đế đồ bỏ kia sao? Nương ta chính là Thục phi chính nhất phẩm, cùng nhau giải quyết lục cung, ông ngoại là tông chủ Hoàn thị, tay cầm mười vạn hổ bính chi sư, ta sinh ra chính là số mệnh bị người ta ghi hận! Dù ta cái gì cũng không làm, Đại ca cùng Thái tử đều sẽ ghi hận ta! Chẳng lẽ ta cứ như vậy rửa sạch cổ, mặc cho bọn họ chém gϊếŧ? Đổi lại là đệ, đệ nguyện ý bó tay chịu trói?"