- 🏠 Home
- Cổ Đại
- Xuyên Không
- Cùng Nắm Tay Chàng
- Chương 34: Không coi ai ra gì
Cùng Nắm Tay Chàng
Chương 34: Không coi ai ra gì
Ngày hôm sau đi Thiều Hòa viện của Cố thị thỉnh an, người ở nơi này của Cố thị vô cùng chỉnh tề. Có thể là do lão thái gia sắp trở về, Cố thị biểu hiện vô cùng hòa nhã, mọi người hành lễ xong, Tứ thái thái ở một bên nịnh hót nói mấy câu, Cố thị bỗng nhiên nói với Thẩm Nguyên Ngọc: "Chuyện độc xà ta đã nghe nói, nha đầu bên cạnh ngươi cũng quá lơ đãng..." Cố thị liền hướng bên ngoài hô một tiếng: "Thấm Tuyết vào đi!”
Chỉ thấy một nha hoàn mười bảy mười tám tuổi, mặc áo ngoài màu xanh lá mạ, bộ dạng đoan chính đi vào. Cúi người hành lễ nói: "Nô tỳ Thấm Tuyết đã gặp qua lão thái thái, gặp qua các vị thái thái, tiểu thư!”
Cố thị nói: "Thấm Tuyết ở bên cạnh ta hầu hạ đã ba năm, luôn lão luyện thành thục, chưa từng xảy ra sai lầm! Bên cạnh ngươi cũng không có ai đắc dụng, hôm nay ta sẽ đưa Thấm Tuyết cho ngươi!" Lại quay đầu nói: "Thấm Tuyết, ngươi phải hầu hạ Tam tiểu thư thật tốt, không thể bởi vì là ta cho liền làm bộ làm tịch, nếu xảy ra sơ suất gì, ta là người đầu tiên không tha cho ngươi!”
Trong lòng Thẩm Nguyên Ngọc lộp bộp thoáng cái, thật vất vả mới sắp xếp lại người bên cạnh rõ ràng, Cố thị lại muốn nhét người tới cho nàng. Nàng vội vàng đứng dậy nói: "Cháu gái biết lão thái thái là vì tốt cho cháu gái, bất quá Thấm Tuyết vốn là người bên cạnh lão thái thái, lão thái thái đưa nàng cho cháu gái, vậy ngài làm sao bây giờ? Vạn nhất mới tới hầu hạ không chu đáo, chẳng phải là lỗi của cháu gái sao! Mẫu thân trước kia đã cho cháu gái hai nha đầu, hơn nữa còn có Loan nương và Bảo Châu do phụ thân cho, người bên cạnh cháu gái đã đủ..." Thấm Tuyết này, có thể không muốn nàng kiên quyết không cần!
Cố thị cười nói: "Ta biết ngươi là một mảnh hiếu tâm, nhưng bên cạnh ta người hầu hạ nhiều như vậy, thiếu một mình nàng thì cũng chẳng ảnh hưởng gì! Nếu ta đã mở miệng, Thấm Tuyết ngươi mang về là được rồi!”
Lúc này Hồ Dương quận chúa tiếp lời nói: "Tam nha đầu, lão thái thái chịu đưa Thấm Tuyết cho ngươi, không biết có bao nhiêu thiên vị đâu. Trân nhi vẫn rất thích Thấm Tuyết, đã nhắc với lão thái thái không biết bao nhiêu lần, lão thái thái vẫn không chịu nhả ra. Hôm nay cho ngươi, chúng ta nhìn thấy mà thèm đó. Cái gọi là trưởng giả ban thưởng không dám từ chối, nếu lão thái thái đã mở miệng, ngươi cũng đừng từ chối! Huống chi bên cạnh lão thái thái thiếu một đại nha hoàn, ta tự nhiên sẽ mua bổ sung, việc này cũng không cần ngươi lo lắng!”
Được rồi, nhìn tư thế này của các nàng, hôm nay mình không nhận Thấm Tuyết này là không được. Trên mặt Thẩm Nguyên Ngọc liền giả bộ cao hứng: "Như thế, cháu gái liền kính xin nhận lấy!”
Vừa mới trở lại đông sương Trường Nhạc Đường, Cổ ma ma liền xua lui một đám nha hoàn bà tử, tức giận nói: "Nói là đưa Thấm Tuyết cho cô nương, nhưng khế ước bán thân còn nắm trong tay lão thái thái, một chữ cũng không đề cập tới! Thấm Tuyết rốt cuộc là người của lão thái thái, hay là người của cô nương đây? Rốt cuộc là nghe lão thái thái, hay là nghe cô nương hả? Lão thái thái làm như vậy, thật sự là..."
Thẩm Nguyên Ngọc biểu tình bình thản, cũng không quá mức sốt ruột: "Cổ ma ma, ngươi cũng không cần tức giận. Vừa rồi dưới tình huống đó, dù ta có lão thái thái đòi khế ước bán thân của Thấm Tuyết, lão thái thái tất nhiên cũng có biện pháp qua loa tắc trách ta, cho nên ta cũng không có vẽ vời cho thêm chuyện ra."
Cổ ma ma nói: "Thấm Tuyết này dù sao cũng đã hầu hạ bên cạnh lão thái thái, so với nha hoàn khác càng nhiều thể diện hơn, nếu nàng ta một lòng một dạ muốn tìm hiểu chuyện trong phòng tiểu thư, nên làm thế nào cho phải?”
Thẩm Nguyên Ngọc cười vô cùng tự tin cười: "Chủ tử trong phòng này là ta chứ không phải nàng ta, nàng ta nghĩ thì nghĩ, cuối cùng vẫn phải xem ta có nguyện ý hay không! Cổ ma ma, người chờ xem ta đi!”
Nói xong liền gọi Loan nương, Bảo Châu, Thải Phượng, Thải Loan bốn đại nha hoàn tiến vào. Trước mặt Cổ ma ma phân phó: "Nếu như lão thái thái đã đưa Thấm Tuyết vào trong phòng chúng ta, vậy đó là người trong phòng của chúng ta. Nàng ta mới đến, không khỏi có chút xa lạ. Mọi người phải đối xử với nhau như tỷ muội ruột mới đúng." Mọi người đồng loạt đáp ứng.
Thẩm Nguyên Ngọc lại nói: "Tuy rằng đều là nha hoàn nhất đẳng, nhưng Thấm Tuyết dù sao cũng là người hầu hạ tổ mẫu, thể diện lớn hơn mấy người các ngươi cũng là chuyện bình thường, ngày sau có chuyện gì, các ngươi phải thỉnh giáo nàng ta nhiều hơn, nghe lời nàng ta hiều hơn. Ta là chính tiểu thư, nàng ta chính là "phó tiểu thư", lời của ta các ngươi hiểu chưa?" Lời nói rất dễ nghe, nhưng lại không có một câu nào bảo Thấm Tuyết quản lý bốn đại nha hoàn khác, nói vậy chẳng khác nào không nói.
Thấm Tuyết vội vàng nói: "Lời này của tiểu thư là ngại chết nô tỳ, nô tỳ bất quá chỉ là một tỳ nữ, làm sao dám làm "phó tiểu thư", lời này nếu truyền đến lỗ tai lão thái thái, nhất định không tha cho nô tỳ, tiểu thư vạn lần đừng nói như vậy!”
Ánh mắt Thẩm Nguyên Ngọc chợt lóe, không phải người ngông cuồng không giới hạn, như vậy cũng dễ xử lý. "Ta chỉ là ví dụ, ngươi cũng không cần kinh hoảng. Từ bây giờ ngươi quản lý trang sức xiêm y của ta, ngươi thấy có được không!" Quản xiêm y trang sức của tiểu thư, là một công việc thoải mái lại có thể diện, so với chuyện cơm áo và cận thân hầu hạ như vậy, có lẽ nàng ta cũng không gây ra sóng lớn gì.
Thấm Tuyết khom người nói: "Nô tỳ cẩn thận tuân theo phân phó của tiểu thư." Thái độ rất khiêm tốn.
Trầm Nguyên Ngọc nói: "Vốn là Thải Phượng trông coi xiêm y trang sức của ta, cùng với Loan nương cùng nhau hầu hạ bên người ta." Lại nói với Thấm Tuyết: "Hôm nay ngươi là ngày đầu tiên đến, để Cổ ma ma dẫn ngươi đi xuống trước, an bài chỗ ở của ngươi một chút. Ta lại dặn dò các nàng thêm hai câu.”
Thấm Tuyết liền đi theo Cổ ma ma, Thẩm Nguyên Ngọc dặn dò bốn đại nha đầu bên cạnh nói: "Sau này có chuyện gì, cũng chịu khó một chút, có thể làm các ngươi đều làm, không cần làm phiền Thấm Tuyết. Các ngươi hiểu chưa?" Có thể làm được đại nha đầu cũng không ngốc, đều nghe ra ý tứ của Thẩm Nguyên Ngọc là cúng bái Thấm Tuyết, chỉ để cho nàng ta quản xiêm y trang sức của Thẩm Nguyên Ngọc, không để nàng ta nhúng tay vào chuyện khác, cung phụng nàng ta, cũng chẳng khác nào khiến nàng trở thành bù nhìn, nàng ta không thể cận thân hầu hạ, đối với chuyện trong phòng Thẩm Nguyên Ngọc tự nhiên không có ảnh hưởng gì.
Mọi người đồng loạt gật đầu: "Nhất định không dám để Thấm Tuyết tỷ tỷ mệt mỏi!”
Buổi trưa ở chính phòng dùng bữa trưa với Chu thị, Thẩm Nguyên Ngọc nói với Bát tiểu thư Thẩm Nguyên Thư: "Lát nữa tỷ muốn đi tới phòng tứ thẩm thẩm, muội có muốn đi cùng tỷ không?" Trong khoảng thời gian này, Thẩm Nguyên Ngọc cố gắng khắc phục quan hệ với bào muội Thẩm Nguyên Thư, có lẽ lúc trước thái độ của nàng đối với Thẩm Nguyên Thư quá mức ác liệt, trong khoảng thời gian này tuy rằng nàng đã cố gắng không ít, Thẩm Nguyên Thư đối xử với nàng vẫn không thân cận lắm.
Chẳng phải một sớm một chiều nên chuyện, Thẩm Nguyên Ngọc cũng biết loại chuyện này không thể gấp được.
Chu thị cũng cổ vũ Thẩm Nguyên Thư nói: "Đi đi đi! Con ở cả ngày trong phòng với ta, không phải thêu thùa may vá thì là vẽ tranh, qua lại với các phòng nhiều một chút, không có chỗ xấu! Có tỷ tỷ con đi cùng, cũng sẽ không xảy ra sơ suất gì!" Bởi vì cà lăm, Thẩm Nguyên Thư vô cùng tự ti, rất ít khi ra ngoài đi lại. Nàng rất thích vẽ tranh, có thể là gien di truyền của Thẩm Quân, một nét vẽ thủy mặc đan thanh, trình độ có chút bất phàm, chỉ là người trong nhà cũng không biết mà thôi.
Thẩm Nguyên Thư vẫn có chút không muốn đi, không chịu nổi mẫu thân cùng tỷ tỷ nhiều lần thúc giục, đành phải đáp ứng.
Hai người mỗi người thay xong xiêm y, Thẩm Nguyên Ngọc kêu nha hoàn chuẩn bị một bộ trang sức trân châu, mang theo Bảo Châu cùng Thải Loan, Thẩm Nguyên Thư cũng dẫn theo hai đại nha hoàn Ngọc Trâm và Ngọc Lan, hội hợp ở bức bình phong ngay trước cửa, rồi cùng nhau ra cửa.
Thẩm Nguyên Ngọc thấy môi Thẩm Nguyên Thư mím lại, khuôn mặt nhỏ nhắn căng thẳng, cười nói với nàng: "Đừng khẩn trương, nếu tứ thẩm hỏi muội, muội cứ chậm rãi nói chuyện! Bộ dáng này của muội nên nói nhiều, nếu muội sợ người chê cười muội, về sau muội liền đến đông sương phòng tìm ta, nói cho ta nghe, ta nhất định không chê cười.”
Trước kia tỷ tỷ không thể nào có vẻ mặt ôn hòa nói chuyện với nàng như vậy. Thẩm Nguyên Thư thấy thái độ ôn hòa thân thiết của nàng, nhớ tới tam tỷ tỷ chanh chua trước kia, khắp nơi đều lấy mình để sỉ nhục, cảm thấy có chút hoảng hốt.
Thẩm Nguyên Thư muốn gật đầu, nhưng nhìn thấy ánh mắt tràn ngập cổ vũ của tỷ tỷ, cuối cùng mở miệng nói: "Ừ, muội, muội nghe tỷ tỷ! ”
Thẩm Nguyên Ngọc hài lòng nở nụ cười, kéo tay của nàng. Thẩm Nguyên Thư giãy một chút, tay tỷ tỷ nắm rất chặt, nàng căn bản tránh không được, cũng tùy tỷ tỷ.
Đến Doanh Thúy cư ở Tiểu Tứ phòng, tiểu Tạ thị đã sớm nhận được tin tức, gọi Ngũ tiểu thư Thẩm Nguyên Y cùng Lục tiểu thư Thẩm Nguyên Chỉ đến cửa viện nghênh đón.
Tỷ muội bốn người gặp mặt, chào hỏi lẫn nhau, cùng nhau vây quanh đi vào phòng chính của tiểu Tạ thị. Mọi người phân khách chủ ngồi xuống, Thẩm Nguyên Ngọc thoải mái nói với tiểu Tạ thị: "Hôm qua quấy nhiễu Tứ thẩm thẩm cùng Lục muội muội, nói hôm nay tới cửa chịu đòn nhận tội, chất nữ một chút cũng không dám trì hoãn, an trí xong nha hoàn tổ mẫu ban cho con, trước tiên liền đến chỗ Tứ thẩm lĩnh phạt!”
Nàng cười tủm tỉm, nói nửa thật nửa giả, tiểu Tạ thị là người sáng suốt, liền cười nói: "Xem cái miệng này của con kìa, Tứ thẩm con là người hẹp hòi như vậy sao? Cũng không phải là đại sự gì, liền nắm chặt bím tóc nhỏ của con không buông chứ?" Mọi người trong phòng đều cười theo, bầu không khí vô cùng hòa hợp.
Tiểu Tạ thị liền hỏi: "Chuyện độc xà kia có thể tra ra là ai làm chưa?”
Thẩm Nguyên Ngọc mặc dù biết người đứng sau màn là Tạ Thuần, nhưng không muốn khiến mọi người đều biết. Liền nói: "Các quản sự đang điều tra, có lẽ sắp có tin tức rồi!" Tiểu Tạ thị cũng không hỏi nhiều.
Thẩm Nguyên Ngọc liền bảo Bảo Châu tiến lên, mở cái hộp ra, mọi người liền nhìn thấy trong hộp đặt một bộ trang sức trân châu, kiểu dáng có chút khác biệt, thoạt nhìn có giá trị không nhỏ.
Thẩm Nguyên Ngọc nói: "Bộ trang sức này là đại cữu cữu đưa cho con, còn chưa từng cài lên đầu, lần này con liền mượn hoa hiến Phật, đưa bộ trang sức này cho Lục muội muội, coi như là bồi lễ cho chuyện hôm qua. Xin Lục muội muội nhất định phải nhận!" Nàng đứng lên, trịnh trọng hướng về phía Thẩm Nguyên Chỉ nói: "Trước kia Tam tỷ tỷ tính tình nóng nảy không hiểu chuyện, có chỗ nào có lỗi với muội muội, cũng xin muội muội ngàn vạn lần không nên so đo với ta!" Nguyên chủ trước kia vô cùng xem thường thứ nữ các nàng.
Hôm qua u u mê mê bị Thẩm Nguyên Ngọc đề nghị chạy qua đối chất, Thẩm Nguyên Chỉ nói không tức giận là không có khả năng. Bất quá hôm qua cấp bậc lễ nghĩa Thẩm Nguyên Ngọc dành cho nàng cũng rất chu đáo, hôm nay lại đặc biệt đưa tới một bộ trang sức có giá trị không nhỏ, nên Thẩm Nguyên Chỉ cũng không tức giận. Mẹ cả ở đây, dù sao nàng cũng không thể tự mình làm chủ, liền len lén nhìn về phía mẹ cả.
Tiểu Tạ thị liền nói: "Nếu là Tam tỷ tỷ con đưa cho con, con cứ nhận đi!" Lúc này Thẩm Nguyên Chỉ mới tiến lên tự tay nhận cái hộp. Lại tự mình cám ơn Thẩm Nguyên Ngọc.
Thẩm Nguyên Y cười trêu ghẹo nói: "Tam tỷ tỷ, tỷ nặng bên này nhẹ bên kia nha, tặng Lục muội muội một bộ trang sức tốt như vậy, muội muội khác như muội không bỏ qua đâu!”
Thẩm Nguyên Ngọc cười nói: "Đã biết rõ muội muốn tự khoe!" Tự tay cởi một chuỗi san hô đỏ tươi từ trên cổ tay nói: "Tỷ tỷ cũng không có thứ gì tốt, cái này muội cầm đi chơi đi!”
Thẩm Nguyên Y vốn không có hảo cảm gì với Thẩm Nguyên Ngọc, nhưng từ khi Thẩm Nguyên Ngọc từ thôn trang trở về, liền trở nên tự nhiên hào phóng, Thẩm Nguyên Y tiếp xúc với nàng vài lần, càng sinh hảo cảm với nàng, cũng không khách khí nhận lấy nói: "Muội muội đây cũng không khách khí!”
Tiểu Tạ thị cũng cảm thấy Thẩm Nguyên Ngọc hiện tại trọng hào phóng, so với Thẩm Nguyên Trân kiêu ngạo ngang ngược không biết tốt hơn bao nhiêu lần, đáng giá lui tới, liền cười nói: "Mấy tỷ muội các con, phải thân thiết gần gũi mới tốt!”
Mọi người lại nói vài câu, Thẩm Nguyên Ngọc thấy không sai biệt lắm, đang muốn đứng dậy cáo từ, liền nghe thấy bên ngoài có tiểu nha hoàn tiến vào nói: "Tứ thái thái, biểu thiếu gia tới rồi!”
Vừa mới quậy tưng Trường Nhạc Đường, tiểu tử Tạ Thuần này liền dám nghênh ngang ra vào Đông phủ, hắn đây là khıêυ khí©h, hay vẫn là khıêυ khí©h đây?
Tiểu Tạ thị cũng có chút sững sờ. Tạ Thuần tính ra cũng là chất nhi cách phòng của bà, trước kia mỗi lần coi như là đến tây phủ, thì bất quá cũng chỉ là tới đây vấn an là xong, cũng không qua lại thường xuyên với bà. Mấy ngày trước hắn đã tới bái kiến mình, sao hôm nay lại đến nữa?
Tiểu Tạ thị không dám chậm trễ, vội vàng phái ma ma bên người đón Tạ Thuần vào. Thiếu niên đầu đội kim quan, một thân hoa phục, trên mặt mang theo nụ cười nhàn rỗi, trong nháy mắt bước vào phòng, tất cả mọi người đều cảm thấy trước mắt sáng ngời.
Ánh mắt Thẩm Nguyên Chỉ rơi vào trên mặt Tạ Thuần rốt cuộc cũng không dời được.
"Chất nhi gặp qua cô mẫu! Gặp qua tam biểu muội, ngũ biểu muội, lục biểu muội, bát biểu muội!" Có lẽ là ở trước mặt trưởng bối, Tạ Thuần tác phong nhanh nhẹn, lễ nghĩa chu toàn. Sau khi chào hỏi từng người một, tiểu Tạ thị bảo hắn ngồi xuống dưới tay mình.
Tiểu Tạ thị cười nói: "Sao hôm nay Tiểu Ngũ có thời gian đến gặp cô cô ta vậy?”
Tạ Thuần kính cẩn nói: "Ngày hôm trước nghe nói cô mẫu mấy ngày nay ngủ không ngon, chất nhi lật xem không ít y thư điển tịch, tìm được một phương thuốc trị liệu, liền vội vội vàng vàng đưa tới cho cô mẫu. Cô mẫu không nên ghét bỏ chất nhi càn rỡ thô lỗ mới tốt!"
Tiểu Tạ thị nghe xong không khỏi có vài phần thụ sủng nhược kinh, Tạ Thuần ở Tạ gia có địa vị gì không ai rõ ràng hơn bà, đó là bảo bối lão thái gia nâng niu ở trong tay.
Bà vừa muốn nói chuyện, Thẩm Nguyên Chỉ bỗng nhiên đoạt lời nói: "Biểu ca thật sự là hiếu thuận! Vẫn nghe nói biểu ca tinh thông huyền học nghĩa lý, không nghĩ tới ngay cả y thuật cũng cao minh như vậy, thật sự là đa tài đa nghệ!" Một đôi mắt đẹp liền xoay chuyển trên mặt hắn. Chỉ tiếc Tạ Thuần đối với nàng cũng không có bất kỳ đáp lại.
Từ khi Tạ Thuần bước vào, Thẩm Nguyên Ngọc liền mắt nhìn mũi mũi nhìn miệng, ngồi ở chỗ đó làm một tấm phông nền, chỉ tiếc ánh mắt Tạ Thuần luôn cố ý vô tình đảo tới, khiến nàng có chút cảm giác dở khóc dở cười.
Thẩm Nguyên Chỉ thân là thứ nữ, ở trước mặt mẹ cả Tiểu Tạ thị luôn luôn quy củ, không dám nói thêm nửa câu, hiện tại biểu hiện sinh động như vậy, trong lòng Nguyên Ngọc không khỏi hơi động một chút.
Tạ Thuần đã từ trong tay áo lấy ra một một tờ giấy được xếp vuông vắn, đứng dậy hai tay đưa cho tiểu Tạ thị. "Nếu có thể có chút tác dụng với triệu chứng của cô mẫu, cũng coi như chất nhi không uổng phí một phen khổ tâm này!"
Tiểu Tạ thị tiếp nhận nhìn vài lần, cười nói: "Khó được con có phần hiếu tâm này, mặc kệ hữu dụng hay vô dụng, phần tâm ý này của con, cô mẫu xin nhận!" Trịnh trọng giao cho một ma ma bên người, bảo bà dựa theo phương thuốc sắc thuốc.
Thẩm Nguyên Ngọc cũng đứng dậy cáo từ, Thẩm Nguyên Thư cũng đứng lên theo.
"Sau này tỷ muội các con phải đến thăm Tứ thẩm nhiều hơn!" Tiểu Tạ thị phân phó Thẩm Nguyên Y cùng Thẩm Nguyên Chỉ tiễn Thẩm Nguyên Ngọc và Thẩm Nguyên Thư, Tạ Thuần cũng đứng lên: "Ta cũng tiễn Tam biểu muội cùng Bát biểu muội.”
Tiểu Tạ thị sửng sốt, điều này cũng không phù hợp với cấp bậc lễ nghĩa, Tạ Thuần đã phối hợp cùng Thẩm Nguyên Ngọc và Thẩm Nguyên Thư đi ra ngoài.
- 🏠 Home
- Cổ Đại
- Xuyên Không
- Cùng Nắm Tay Chàng
- Chương 34: Không coi ai ra gì