Chương 29: Lại đến thăm Tây Phủ

Thẩm Nguyên Ngọc nhất thời lại không biết nên nói cái gì cho phải. Nàng nhớ tới trước đây Thẩm Quân đã từng hỏi nàng một câu về chuyện này. Nàng cũng không nói thêm gì, không nghĩ tới Thẩm Quân liền ghi nhớ trong lòng.

Trong nháy mắt đó, nàng chỉ cảm thấy trái tim ấm áp. Nàng hỏi Nhị Tâm: "Nhị Tâm tỷ tỷ, tỷ nói bộ trang sức này là cha tự mình vẽ ? Có thật không vậy?"

Thẩm Quân tự mình trả lời: "Đương nhiên là thật!”

Thẩm Nguyên Ngọc vui mừng vạn phần, nói với Nhị Tâm: "Mau đem tới cho ta xem!"

Nhị Tâm cẩn thận giao cái hộp lên tay nàng, Thẩm Nguyên Ngọc cầm từng món lên xem một cách tỉ mỉ như lược, kẹp, trâm cài tóc, trang sức đeo trán, vòng cổ, quả nhiên thiết kế vô cùng tinh xảo sang trọng, làm cho người khác yêu thích không buông tay. Trước kia chỉ là cảm thấy phụ thân biết mặc quần áo, vẽ cũng vẽ rất tốt, hiện giờ xem ra, ông đúng là một nhà thiết kế trang sức vô cùng chuyên nghiệp, đại gia thời trang Kiến Khang danh bất hư truyền!

Tuy rằng Thẩm Nguyên Ngọc đã sống hai đời, nhưng dù sao cũng là nữ nhân, là nữ nhân thì không có khả năng chống lại được sự hấp dẫn của trang sức xinh đẹp. Thẩm Quân thấy nàng cầm mấy món trang sức kia, món nào cũng không nỡ buông xuống, vốn muốn hỏi nàng một câu "Thích không?", hiện tại cảm thấy thật sự là vẽ vời thêm chuyện.

Thẩm Nguyên Ngọc liền hỏi cha nàng: "Sao người lại biết thiết kế trang sức?”

Thẩm Quân vô cùng khí phách nói: "Có cái gì mà cha con không làm được?”

Tự tin như vậy cũng thật sự khiến người ta say mê!

Thẩm Nguyên Ngọc chơi hơn nửa ngày mới lưu luyến không rời gọi Loan nương tiến vào, để cho nàng cẩn thận cất cái hộp này lại, rồi nói với phụ thân: "Ngày lão thái quân mừng thọ, con sẽ đeo bộ trang sức này, người thấy thế nào?”

Thẩm Quân gật gật đầu, trên mặt là nụ cười sung sướиɠ. Nữ nhi chịu cổ vũ, ông tự nhiên là vui vẻ.

Thẩm Nguyên Ngọc vui vẻ xong xuôi, mới nhớ tới một chuyện, bộ trang sức này còn trân quý và tinh xảo hơn bộ Thẩm Quân tặng cho mình ban đầu nhiều: "Phụ thân, người không phải chỉ chuẩn bị cho con, nhưng không có cho Thất muội muội cùng Bát muội muội hả?"

Sắc mặt Thẩm Quân cứng đờ. Sự vụ bên ngoài của ông rất nhiều, tự mình vẽ trang sức cho trưởng nữ cũng đã là cố mà làm, đương nhiên mặc kệ thứ nữ cùng tiểu nữ nhi. Trong đại gia tộc làm trưởng bối kiêng kị nhất là nặng bên này nhẹ bên kia, thích ai không thích ai đều phải để ở trong lòng, ngày thường tuyệt đối không được biểu hiện ra ngoài. Nếu không con cháu bên dưới tranh giành tình cảm, vậy thì nhà cửa không có ngày yên.

Thẩm Quân thông minh tuyệt đỉnh, đạo lý như vậy tự nhiên là hiểu được. Nhưng lòng người luôn thiên vị, ông yêu thích nữ nhi lớn, tự nhiên khắp nơi đều nghĩ đến nàng, hai nữ nhi còn lại khó tránh khỏi bị ông xem nhẹ. Ông ho khan một tiếng nói: "Thất muội muội cùng Bát muội muội của con, ta đang kêu thợ thủ công làm rồi, bộ này của con làm trước, liền đem cho con xem một chút, chờ của các nàng làm xong, phụ thân tự nhiên sẽ phái người đưa qua cho các nàng!”

Thẩm Nguyên Ngọc vừa nhìn sắc mặt ông liền biết ông căn bản chính là dỗ dành mình, cũng không vạch trần. Lại hỏi một câu hỏi vô cùng sắc bén: "Cha muốn làm tranh sức cho các nữ nhi, không nghĩ đến mẫu thân sao?" Nàng luôn cảm thấy cha đối xử với mẫu thân rất xa cách, tôn trọng là đủ tôn trọng, nhưng một chút cũng không thân thiết.

Trước kia nàng cho rằng là bởi vì Chu thị không sinh được nhi tử, nhưng tiếp xúc với Thẩm Quân thời gian dài như vậy, Thẩm Nguyên Ngọc cảm thấy phụ thân không phải là người nhỏ nhen như vậy, vậy rốt cuộc là vì cái gì?

Thẩm Quân trong nháy mắt giật mình: "Nha đầu con đó, chuyện trong phòng cha mẹ, nào đến phiên con quan tâm!" Thẩm Quân thấy nàng mới nói mấy câu như vậy, mà sắc mặt đã có chút tái nhợt, liền nói với nàng: "Thân thể con còn chưa tốt lắm, cứ nghỉ ngơi thật tốt đi, phương thuốc của đại phu ta đã xem qua, mười phần đúng bệnh, con phải uống thuốc đúng giờ! Ta sẽ bảo Nhị Tâm canh chừng con! Thời gian trước lại lấy thân thể của mình làm bè, thật sự là hồ nháo!" Hiển nhiên những cong cong quẹo quẹo trước kia đều chưa từng thoát khỏi ánh mắt của Thẩm Quân.

Thẩm Quân muốn đi, Thẩm Nguyên Ngọc vội vàng gọi Trương ma ma, bảo bà đưa Đại lão gia ra cửa. Thẩm Quân lại phân phó Trương ma ma vài câu, bảo bà hầu hạ Thẩm Nguyên Ngọc thật tốt, không thể có chút lười biếng nào, lúc này mới mang theo Nhị Tâm rời khỏi Trường Nhạc Đường trở lại ngoại thư phòng.

Loan Nương liền dịch góc chăn cho Thẩm Nguyên Ngọc: "Tam tiểu thư mệt rồi, nghỉ ngơi một chút đi!”

Thẩm Nguyên Ngọc làm sao ngủ được, đầu tiên là phân phó Loan nương cất kỹ trang sức vừa rồi Đại lão gia tặng nàng, trước khi Thất tiểu thư cùng Bát tiểu thư cũng nhận được quà của đại lão gia, đừng để cho người khác biết. Nếu phụ thân đã nói với mình như vậy, hai vị muội muội này nhất định sẽ được tặng.

Trong mấy ngày mình bị bệnh, muội muội ruột thịt Bát tiểu thư Thẩm Nguyên Thư đối với mình vẫn hết sức xa cách, ngược lại thứ muội Thất tiểu thư Thẩm Nguyên Bích cơ hồ mỗi ngày đều đến thăm nàng, mang cho nàng không ít thuốc tốt tới đây, Thẩm Nguyên Tranh biết rõ nàng ta là giả vờ, nhưng cũng lên tinh thần biểu diễn tiết mục tỷ muội tình thâm với nàng.

Nàng lại nghĩ về phụ thân cùng mẫu thân. Nhớ tới lúc mới trở về Thẩm phủ, chính mình giả bộ ngất xỉu, trong cuộc đối thoại giữa phụ thân cùng Tằng tổ mẫu đã từng nhắc tới một nữ tử tên là Đạo Linh, Tằng tổ mẫu nói phụ thân vẫn không quên được nữ tử kia, cũng không biết Đạo Linh này là người gì!

Nghĩ tới đây thế nào cũng không ngủ được, liền gọi người đi mời Cổ ma ma. Hiện giờ đều ở chung một viện, Cổ ma ma đến rất nhanh, Thẩm Nguyên Ngọc bảo bà ngồi ở trên ghế bên cạnh giường, thẳng thắn hỏi: "Ma ma trước kia đã từng nghe nói qua một nữ tử tên là Đạo Linh chưa?”

Cổ ma ma trầm tư: "Đạo Linh? Tiểu thư có biết họ của nàng là gì, là quý tộc thế gia nào không?”

Thẩm Nguyên Ngọc lắc đầu nói: "Ta chỉ biết mười mấy năm trước, trước khi phụ thân cùng mẫu thân còn chưa thành hôn, hẳn là một người khá nổi danh?" Nàng cũng không chắc lắm.

Cổ ma ma suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng lắc đầu: "Lão nô thật sự không nghĩ ra có một nữ tử như vậy, nếu không lão nô trở về hỏi thái thái một chút?”

Trong lòng Thẩm Nguyên Ngọc có chút thất vọng: "Đừng, thân thể mẫu thân không tốt, không nên lấy những chuyện vặt vãnh này đi làm phiền bà ấy." Liên quan đến tình sử của phụ thân, vẫn là đừng để mẫu thân biết thì tốt hơn.

Mấy ngày kế tiếp, thân thể Thẩm Nguyên Ngọc mỗi ngày đều tốt lên, người trong phủ từ trên xuống dưới đều tấm tắc kêu kỳ lạ, sôi nổi khen ngợi Ngọc Lâm đại sư đạo pháp như thần. Chu thị vẫn là bộ dáng bệnh tật kia, không thấy bệnh tình chuyển biến xấu đi, cũng không có dấu hiệu chuyển biến tốt đẹp.

Bất quá bốn năm ngày sau, bệnh tình của Thẩm Nguyên Ngọc đã khỏi hẳn. Tính toán ngày, đại thọ lão thái quân gần trong gang tấc, hai phủ đông tây mua đồ vật, sớm đã bắt đầu bận rộn.

Hôm nay Thẩm Nguyên Ngọc cũng được thông báo mấy cấm túc của tỷ muội mình đều đã được giải trừ. Nàng phái người đi hỏi thăm mới biết là Tứ tiểu thư Thẩm Nguyên Trân ở trong phòng chịu hết nổi rồi, đi cầu Cố thị sớm thả nàng ta ra, mà Cố thị không tiện một mình thả nàng ta ra, liền cùng thả đám người Thẩm Nguyên Ngọc ra.

Mấy ngày trước nàng đi Tây phủ cầu tình cho Thẩm Mộc, trở về đều là tự mình đến Thiều Hòa viện thỉnh tội Cố thị, có Thẩm Quân làm chỗ dựa cho nàng, lý do lại cao cả như vậy, Cố thị cũng không tiện trách phạt nàng.

Nói là cấm túc một tháng, trên thực tế cũng chỉ có mười ngày.

Thẩm Nguyên Ngọc giả bệnh lâu như vậy, hiện giờ lệnh cấm túc cũng được giải trừ, trước tiên liền mang theo Loan nương đi thăm Tam đường huynh Thẩm Mộc. Hai phủ đông tây của Thẩm gia chỉ cách một hẻm, đến Tây phủ, trước tiên đi bái kiến Thúc tổ mẫu Tạ thị. Chu thị có thể thuận lợi chuyển về Trường Nhạc Đường, Tạ thị có công lao rất lớn, Thẩm Nguyên Ngọc an bài rất nhiều hậu chiêu cuối cùng cũng không dùng được, cho nên lúc nàng dập đầu cho Tạ thị cũng là thật tâm thật ý.

Tạ thị đối xử với nàng coi như là hiền lành, hỏi vài câu bệnh tình của nàng, Thẩm Nguyên Ngọc liền nói lên ý muốn muốn đi thăm Tam đường huynh một cái. Tạ thị không nghĩ nhiều lập tức ân chuẩn, phái một nha hoàn dẫn đường, dẫn Thẩm Nguyên Ngọc đến viện của Thẩm Mộc.

Vừa mới vào viện liền nghe thấy tiếng Thẩm Mộc nổi giận: "Đánh cờ cái quái gì thế này, các ngươi một ngày ngoại trừ chơi cờ, có thể nghĩ trò khác hay không, thiếu gia mỗi ngày đều nằm ở chỗ này, buồn bực muốn chết!" Thẩm Nguyên Ngọc nghe thấy âm thanh này liền cảm thấy trong lòng ấm áp.

Thẩm Mộc bộ dạng không đủ đẹp trai, luận tài hoa luận năng lực, trong một phiếu thiếu gia của Thẩm phủ cũng là đếm ngược, nhưng hắn có một trái tim trẻ con, đối đãi Thẩm Nguyên Ngọc thật sự tốt, Thẩm Nguyên Ngọc cũng là thật tâm thích thân cận cùng hắn.

"Tam ca đang nổi giận cái gì đó?" Tiểu nha hoàn vén rèm lên, Thẩm Mộc liền thấy Thẩm Nguyên Ngọc cười tủm tỉm đi vào.

"Tam muội muội!” Thẩm Mộc thấy Thẩm Nguyên Ngọc thì hết sức cao hứng: "Muội đến rồi, bệnh của muội đã tốt rồi à, hai ngày nay ta đang lo lắng cho muội, nghe nói muội bị bệnh nặng, lại bị bá tổ mẫu cấm túc. Nếu không phải bây giờ ta không thể di chuyển, ta đã đến thăm muội rồi.”

Thẩm Nguyên Ngọc vô cùng quen thuộc, kéo một cái ghế dựa ngồi ở trước giường Thẩm Mộc, liền thấy Thẩm Mộc nằm sấp trên giường, biểu tình nhe răng trợn mắt vô cùng cổ quái, nghĩ đến là thấy Thẩm Nguyên Ngọc tới đây nên nhất thời kích động, động tác hơi mạnh một chút, kéo vết thương trên mông. Tuy nhiên, thoạt nhìn tinh thần hắn mười phần, thương thế hẳn là không có vấn đề gì lớn.

Thẩm Nguyên Ngọc cũng có chút buồn cười: "Tam ca, sao huynh vẫn không thay đổi được tính tình nóng nảy của huynh vậy!" Lời này nếu người khác nói, Thẩm Mộc nhất định liền tức giận, Thẩm Nguyên Ngọc nói hắn lại một chút cũng không tức giận. Chỉ là cười hì hì ngây ngô.

"Mấy ngày nay liên tiếp uống mấy lần thuốc, bệnh của ta cũng rất tốt. Hôm nay tổ mẫu giải cấm túc mấy tỷ muội chúng ta, muội liền trước tiên đến thăm huynh. Thương thế của huynh thế nào rồi? Thuốc cha muội đưa cho huynh có dùng được không?”

Thẩm Mộc nói: "Ngày đó may mà muội và đại bá đến kịp thời, ta chỉ bị hai mươi mấy gậy, thương thế không có gì đáng ngại, hiệu quả của thuốc đại bá đưa cũng rất tốt. Chỉ là bây giờ phải nằm sấp trên giường như vậy, cái gì cũng không làm được, buồn bực lắm!”

Thẩm Nguyên Ngọc nghe hắn nói như vậy thì an tâm. Thấy trong phòng không có người ngoài, liền không nhịn được chọc vào ót hắn nói: "Huynh đó nha, muội thật sự không biết nói huynh cái gì nữa, huynh cũng không chịu thương lượng với muội một chút đã nhảy ra hỗ trợ lung tung, muội đã sớm bố trí xong, huynh bị đánh gậy lần này thật sự là vô ích mà!”

"Cái gì?" Thẩm Mộc vốn tưởng rằng lần này mình giúp Thẩm Nguyên Ngọc rất nhiều, không nghĩ tới hành vi của mình dĩ nhiên là có cũng được mà không có cũng không sao, biểu tình trên mặt nhất thời so với khóc còn khó coi hơn: "Sao muội không nói sớm?”

Thẩm Nguyên Ngọc "phì" một tiếng nở nụ cười: "Muội cũng không thể biết trước, làn sao nói sớm được chứ? Lần này cũng coi như ngã một lần khôn hơn một chút, sau này lại có chuyện như vậy, nhất định phải suy nghĩ rõ ràng rồi mới làm. Phụ thân đưa thuốc cho huynh sắp dùng hết rồi, muội đã cầu phụ thân, lại mang một lọ đưa tới cho huynh, còn biết huynh buồn muốn chết, muội cố ý mang theo chút thứ tốt đưa cho huynh nè!”

"Thứ tốt gì?" Thẩm Mộc nghe thấy thứ tốt liền không khỏi ánh mắt sáng ngời.

Thẩm Nguyên Ngọc vẫy vẫy tay, Loan nương liền đưa lên một cái hộp. Thẩm Mộc mở ra vừa nhìn liền thất vọng: "Ta tưởng thứ tốt gì, biết rõ ta không thích đọc sách, muội còn tặng ta sách?”