Chương 25: Tam Ca Tây Phủ

Tạ thị nói: "Không sai, ta chính là muốn giúp mẹ con Chu thị một phen. Quả thật là, trước kia Tây phủ chúng ta, cho dù có là ai cũng không giúp, bởi vì mặc kệ hai huynh đệ Đông phủ đấu như thế nào, thì vị trí tông tử luôn chạy không ra khỏi lòng bàn tay đại phòng, cho nên cha chồng con liền định ra một sách lược như vậy. Nhưng bây giờ không giống ngày xưa, lão đại mấy ngày trước âm thầm mang theo Thuần ca nhi đi tiệc rượu của Hà Yến, phần nhân tình này ta không thể không trả!”

Thuần Ca nhi, là cháu trai ruột của Tạ lão thái thái, ở nhà xếp thứ năm, chẳng những tướng mạo đường đường, tài học lại càng xuất chúng, hiện giờ mới mười lăm tuổi, cũng đã đọc thành thạo "Lão Trang", đối với huyền học rất có nghiên cứu, chẳng những Tạ gia lão gia tử thích, ngay cả Tạ thị cũng sủng ái dị thường.

Mà Hà Yến chính là Huyền Học đại sư, đứng đầu "Sùng hữu phái", một trong hai nhánh lớn của Huyền Học, là lạo đại của giới danh sĩ Kiến Khang. Có thể tham dự yến hội của Hà Yến, đều là danh sĩ số một hiện thời, có thể lộ diện tại yến hội, tương đương với lấy được nước cờ đầu để tiến vào xã hội thượng lưu, ý nghĩa không thể nói là không lớn. Mà Đại lão gia cùng Hà Yến giao tình không tầm thường, như thế mới có thể an bài cháu trai Tạ Thuần của Tạ thị tham gia.

Tạ thị tuy rằng là danh môn số một, nhưng chuyện giành được danh hiệu danh sĩ có liên quan trực tiếp tới bước đầu làm quan. Cho nên nổi danh, đương nhiên là càng sớm càng tốt. Muốn trở thành tân danh sĩ, thì phải có lão danh sĩ đề cử, vì mình mà nói những lời tốt đẹp. Nếu muốn có được sự ưu ái của những đại danh sĩ tính tình cổ quái kia, cũng không phải chỉ dựa vào gia thế là có thể làm được.

Cho nên phần đại lễ này của Thẩm Quân không thể nói là không nặng.

Viên thị vội vàng xu nịnh nói: "Lần này tốt rồi, không bao lâu Thuần ca nhi cũng có thể trở thành danh sĩ Kiến Khang, con thấy không bao lâu nữa, "Tạ thị tứ ngạn" này sẽ đổi tên, gọi là "Tạ thị ngũ ngạn" rồi." Cái gọi là "Tạ thị tứ ngạn" là nói đến bốn vị danh sĩ tài hoa hơn người trong thế hệ trẻ của Tạ thị Trần quận, được người Kiến Khang gọi chung là "Tạ thị tứ ngạn".

Lời tâng bốc ai cũng thích nghe, Tạ thị cũng không ngoại lệ. Con dâu nịnh nọt, bà cũng cười ha hả: "Công lao của lão đại không nhỏ, tuy nhiên cũng phải do bản thân Thuần ca nhi không chịu thua kém, có bản lĩnh nói chuyện với các danh sĩ!"

"Ai nói không phải, nếu đổi lại là người khác đi, cho dù có thể vào yến hội, đám danh sĩ kia nói đến Huyền Lý, chỉ sợ cũng không xen vào được! Phần thông minh này của Ngũ thiếu gia, con thấy là giống với nương ngài.”

"Cái miệng khỉ con này của con, chỉ biết dỗ ta vui vẻ!” Lão thái thái cùng con dâu nói đùa một hồi, rồi nói: "Đây chỉ là một trong những lý do ta giúp đỡ hai mẹ con kia!”

Viên thị khó hiểu nói: "Còn có lý do khác?”

Lão thái thái gật gật đầu: "Vốn ta cũng cảm thấy hai huynh đệ Thẩm Quân và Thẩm Huy cho dù ai làm tông chủ Thẩm gia, dù sao cũng muốn nhị phòng chúng ta giúp đỡ, bọn họ tuy là đại phòng, nắm giữ quyền tế tự, nhưng trên thực tế cũng không giúp được chúng ta cái gì. Ai cũng không dám bạc đãi chúng ta, cho nên ai làm tông chủ này đều giống nhau. Nhưng ta nhìn gần đây lão nhị tức phụ càng ngày càng kiêu ngạo ương ngạnh, chẳng những không để hai chị dâu các con vào mắt, ngay cả người thím như ta cũng không xem ra gì.”

"Mẫu thân nói phải đấy! Viên thị xuất thân dòng dõi khá thấp, tự nhiên phải chịu không ít cơn giận không đâu của Hồ Dương quận chúa, liền ra sức hùa theo Tạ thị quở trách Hồ Dương quận chúa không đúng.

Lão thái thái nói: "Hiện tại nàng ta còn chưa làm tông phụ, đã kiêu ngạo thành bộ dáng này, nếu sau này nàng ta trở thành tông phụ, còn cuộc sống của chúng ta còn có thể tốt đẹp nổi sao? Ngược lại tức phụ lão đại, cho dù ngày sau trở thành tông phụ, có một nhà mẹ đẻ như vậy, thắt lưng của nàng ấy thế nào cũng không cứng lên được, nói không chừng còn phải lôi kéo chúng ta, tránh cho bản thân nàng ấy xảy ra chuyện. Đã như vậy, chúng ta cần gì phải tìm phiền phức cho mình, sao không đẩy lão đại làm tông tử không phải là tốt hơn sao!”

Viên thị nghe thế thì liên tục gật đầu: "Nương, người nói đúng, tông tử này vẫn là để cho đại ca làm sẽ tốt hơn một chút. ”

Thiều Hòa viện, hai mẹ chồng nàng dâu Cố thị và Hồ Dương quận chúa cũng đang bí mật thương nghị.

"Nên làm gì bây giờ?" Vẻ mặt Cố thị có chút bối rối. Rõ ràng biết Chu thị chuyển về Trường Nhạc đường đối với mình vạn phần bất lợi, nhưng đối với một người tin vào phong thủy như bà ta mà nói, thì lời Ngọc Lâm đại sư nói, phân lượng kia cùng thánh chỉ cũng không có khác nhau.

Trên mặt Hồ Dương quận chúa giống như bịt kín một tầng sương lạnh: "Làm sao bây giờ?” Nàng ta hỏi ngược lại: "Chúng ta mất nhiều thời gian như vậy mới có thể đưa Chu thị đến Yến Nhiên cư, đương nhiên không thể để cho nàng ta dễ dàng chuyển về như vậy! Ngọc Lâm đại sư chỉ nói về nàng ta, chúng ta không làm là được! Cho dù có đức cao vọng trọng, bà ấy cũng không quản được sự vụ nội viện Thẩm gia!”

Cố thị nói: "Vậy vạn nhất tam nha đầu có chuyện gì thì làm sao tốt?”

"Ta cũng không tin nó có thể chết?" Quận chúa Hồ Dương nghiến răng nghiến lợi nói: "Nó chết thì tốt! Ta vẫn cảm thấy chuyện hôm nay không thoát khỏi liên quan với nó?”

Cố thị vẻ mặt khϊếp sợ: "Làm sao có thể? Nó sao có năng lực lớn như vậy?”

Hồ Dương quận chúa cũng cảm thấy không có khả năng, Ngọc Lâm đại sư cũng không phải là giang hồ lừa đảo bình thường, cho chút vàng bạc là có thể khiến cho bà ấy giúp ngươi nói chuyện? Huống chi Ngọc Lâm đại sư lại là do nàng ta tự mình mời tới.

Nếu Thẩm Nguyên Ngọc là một tiểu cô nương mười mấy tuổi có thể tính toán tất cả mọi phương diện... Vậy cũng thật là đáng sợ!

Chẳng lẽ hai mẹ con này thật sự có vận khí tốt như vậy. Hồ Dương quận chúa cũng có vài phần hoang mang. Nàng ta dứt khoát chẳng thèm nghĩ nữa: "Chúng ta đừng làm gì hết, trước áp chế rồi nói sau!”

Đoạn đối thoại của đại sư Ngọc Lâm ở Thiều Hòa viện rất nhanh truyền khắp Thẩm phủ, vốn tưởng rằng đại thái thái Chu thị rất nhanh có thể chuyển về Trường Nhạc đường, không nghĩ tới Cố thị lại giống như coi như không có chuyện này, chậm chạp không chịu lên tiếng.

Từ trên xuống dưới nhất thời nghị luận sôi nổi, suy đoán không thôi.

Bên trong Trường Nhạc đường.

Cổ ma ma ngồi trên tú đôn bên cạnh giường Vân Mẫu, tức giận bất bình nói: "Lão thái thái cũng thật là khinh người quá đáng mà, ngay cả Ngọc Lâm đại sư lên tiếng, cũng dám làm bộ như không nghe thấy, đây là căn bản không muốn thấy thái thái và tiểu thư sống tốt mà!”

Thẩm Nguyên Ngọc bình tĩnh cười cười: "Lão thái thái và quận chúa cũng không phải là người dễ dàng cúi đầu như vậy, có phản ứng như vậy cũng nằm trong dự liệu.”

Cổ ma ma có chút bất an nói: "Vậy chúng ta cứ chờ như vậy sao?”

"Các nàng không muốn để mẫu thân chuyển về, chúng ta lại gây thêm một chút áp lực cho các nàng là được rồi!" Kế hoạch tiếp theo Thẩm Nguyên Ngọc đã sớm cân nhắc thành thục.

Mấy ngày tiếp theo, bệnh của Tam tiểu thư Thẩm Nguyên Ngọc càng ngày càng nặng, thậm chí từng ngất xỉu một lần. Các danh y thành Kiến Khang mỗi ngày như ra vào đèn kéo quân, tiểu đại phòng tiếng người huyên náo.

Lần này dư luận lại càng nghiêng về một bên chỉ về phía Cố thị cùng Hồ Dương quận chúa, rõ ràng Ngọc Lâm đại sư đã chỉ ra giải pháp, các ngươi hết lần này tới lần khác lại không động đậy, ngồi xem Tam tiểu thư bệnh nặng, trưởng bối như vậy, cũng quá mức lang tâm cẩu phế.

Đông phủ có Hồ Dương quận chúa mạnh mẽ áp chế, hạ nhân chỉ dám lặng lẽ nghị luận, nhưng Tây phủ dưới sự trợ giúp của Tạ thị đã truyền đi xôn xao. Nhị tiểu thư, Cửu tiểu thư, Thập tiểu thư, Thập Nhất tiểu thư Tây phủ lại thay phiên nhau đến Trường Nhạc đường thăm viếng, mỗi người từ trong Trường Nhạc đường đi ra đều là nước mắt lưng tròng.

Qua hai ngày, đích trưởng tử của Tam lão gia và Tam thái thái Tây phủ là Thẩm Mộc từ quận Nghĩa Tương chạy về chúc thọ tằng tổ mẫu, sau khi bái kiến tằng tổ mẫu, ông bà, cha mẹ xong, chân cũng không có nghỉ một chút đã đi tới Trường Nhạc đường thăm Thẩm Nguyên Ngọc.

Thẩm Mộc xếp thứ ba trong hai phủ Đông Tây của Thẩm gia, xem như là kỳ lạ trong thế hệ huynh đệ. Thẩm gia là gia tộc mỹ nam có tiếng tăm, các huynh đệ Thẩm Mộc mỗi người đều là nhân vật giống như lâm lang châu ngọc, cha mẹ Thẩm Mộc cũng đều là tuấn nam mỹ nhân, thế mà Thẩm Mộc lớn lên tướng mạo không cao, không có phong độ nhẹ nhàng, nói chuyện văn nhã của đám thế hệ con cháu huynh đệ, lại càng chán ghét huyền học bàn suông, giống như con cháu hàn môn, thích múa đao múa thương, một lòng muốn đi vào trong quân đội kiếm quân công.

Khi đó chức quan có phân biệt giữa "thanh quan" và "trọc quan", làm tướng quân tiên phong đấu tranh anh dũng , đó là "trọc quan" mà con cháu Hàn môn mới nguyện ý đi làm, con cháu sĩ tộc đều lấy "trọc quan" làm hổ thẹn. Bởi vậy trong nhà từ trên xuống dưới không có ai thích hắn. Làm cho hắn từ nhỏ đã dưỡng thành tính tình lỗ mãng quái gở, ai cũng không thân cận.

Thẩm Nguyên Ngọc bị đích nữ Đông phủ xa lánh, hắn thì bị con trai trưởng Tây phủ xa lánh, hai người khó huynh khó muội, hoạn nạn thấy chân tình. Bởi vậy quan hệ giữa Thẩm Mộc và đường muội cách phòng này cực kỳ tốt, đối đãi với nàng còn tốt hơn tỷ muội ruột thịt Nhị tiểu thư và Cửu tiểu thư của mình.

Nghe nói Tam đường huynh đã trở lại, Thẩm Nguyên Ngọc cũng rất vui, đang muốn giãy dụa xuống đất, bên kia nha hoàn vừa mới thông báo xong, Thẩm Mộc đã sải bước vào nội thất -- tam đường huynh này có tính tình không câu nệ.

"Tam ca, huynh đã trở lại?” Vẻ mặt Thẩm Nguyên Ngọc vui mừng, nhưng một câu còn chưa nói xong, đã bị Thẩm Mộc ấn lại trên giường Vân Mẫu: "Mau nghỉ ngơi, mới một năm không nhìn thấy muội, sao lại bệnh thành như vậy?"

"Ta về đến nhà, vừa nghe nói muội bị bệnh, liền lập tức đến thăm muội." Thẩm Mộc cũng không khách khí với nàng, kéo một cái ghế ngồi đối diện nàng.

Hắn có vóc người cao lớn, toàn thân có một cỗ khí tức bưu hãn, kỳ thật vóc người cũng không tệ, chỉ là mặt mày không đủ tinh xảo, không phù hợp với quan điểm thẩm mỹ của thời đại này mà thôi. Hắn phong trần mệt mỏi, quần áo còn chưa kịp thay, đã chạy tới thăm Thẩm Nguyên Ngọc.

"Cho rằng muội còn ở trên thôn trang, tính toán gặp trưởng bối xong liền đi thăm muội, không nghĩ tới muội đã trở về. Vốn còn rất cao hứng, không nghĩ tới muội lại bệnh thành bộ dáng này? Đám người này tâm thật xấu xa mà!" Thẩm Mộc hung hăng vỗ lên lưng ghế một cái, vẻ mặt đầy căm phẫn.

"Muội không sao! Chỉ là bị chút phong hàn, dưỡng một chút là tốt rồi, huynh cũng không nên vì ta mà ra mặt, miễn cho Tam thúc Tam thẩm lại đánh huynh!" Tam đường huynh rất thương nàng, từ nhỏ đến lớn bởi vì nàng, đắc tội không ít người Đông phủ, mà không bị ăn gậy không ít.

Thẩm Nguyên Ngọc trong lòng vô cùng cảm kích.

Nàng vội vàng đổi chủ đề: "Tam ca, quận Nghĩa Tương có vui không? Muội lớn như vậy, ngoại trừ Kiến Khang, còn chưa từng đến châu quận khác!" Quận Nghĩa Tương giáp với Bắc Ngụy, chính là tiền tuyến của Đại Tấn và Bắc Ngụy, quận Thái Thú là tộc huynh của Tam thái thái Hoàn thị, dù là như thế, Thẩm Mộc lúc trước cũng lấy cái chết uy hϊếp, Tam thái thái rốt cuộc mới đồng ý cho hắn đi quận Nghĩa Tương rèn luyện.

"Sao lại không vui? Thú vị cực kỳ!" Nói đến quận Nghĩa Tương, nói đến tiền tuyến, Thẩm Mộc liền hưng phấn." Nếu không phải Tằng tổ mẫu qua đại thọ tám mươi tuổi, ta không thể không trở về mừng thọ, ta mới không muốn trở về nơi nhàm chán như Kiến Khang đâu." Sau đó liền thao thao bất tuyệt nói về phong cảnh biên quan, chiến sự biên quan.

Thẩm Nguyên Ngọc say sưa nghe, nàng thật sự rất hứng thú với phong tục tập quán của thời đại này.

Thẩm Mộc nói: "Có một lần Bắc Hồ hóa trang thành mã tặc tiến vào huyện Đương Dương, ta đi theo tướng quân chúng ta, mang theo một ngàn kỵ binh gói sủi cảo bọn họ luôn, muội không biết đâu, trận đánh kia thật sự là thống khoái, ta còn tự tay làm thịt hai tên Bắc Hồ!" Thẩm Mộc nói đến đây thì mặt mày hớn hở, dương dương đắc ý.

Đại Tấn tự cho mình là người Hán, còn Bắc Ngụy, Bắc Yến, đều được gọi chung là Bắc Hồ.

Thẩm Nguyên Ngọc nghe được mím môi cười, dặn dò: "Tam ca, huynh cũng đừng nhiệt huyết dâng lên thì không thèm quan tâm cái gì, chỉ xông về phía trước, huynh cũng phải cố gắng lo lắng cho cái mạng nhỏ của mình mới đúng. Mấy ngày này không biết Tam thẩm thẩm có biết bao nhiêu lo lắng cho huynh đâu!”

Đang nói, Loan nương từ bên ngoài vội vàng đi vào: "Tam thiếu gia, ngài mau trở về đi, Tam thái thái đã phái người tới thúc giục vài lần. Ngài ỷ lại tiểu thư chúng ta như vậy, tiểu thư lại bị Tam thái thái ghi hận!" Thẩm Mộc làm người hiền hòa, chưa bao giờ bày ra vẻ mặt, ngay cả Loan nương cũng dám không biết lớn nhỏ đùa giỡn với hắn.

Thẩm Nguyên Ngọc thấy ngay cả áo giáp của hắn cũng chưa kịp dỡ xuống, cũng thúc giục hắn nói: "Mau trở về! Mau trở về! Ngày còn dài mà, quan tâm một chút này làm gì." Thẩm Nguyên Ngọc nháy mắt với Loan Nương, Loan Nương đẩy Thẩm Mộc ra khỏi Trường Nhạc đường.

Thẩm Mộc vừa ra khỏi nội thất, liền thấy một tiểu nha hoàn bưng một chén thuốc đen ngòm, thấy Thẩm Mộc thì vội vàng tránh sang một bên. Sắc mặt Thẩm Mộc lại trầm xuống, hỏi Loan Nương: "Tam muội muội uống thuốc này bao lâu rồi?”

"Đã hơn hai mươi ngày rồi!"

Thẩm Mộc hừ một tiếng, sắc mặt liền âm trầm xuống, sải bước ra khỏi Trường Nhạc đường. Loan nương lắc đầu, không biết vị gia này lại nổi giận cái gì nữa.

Đại nha hoàn Thanh Kết của Tam thái thái canh giữ ở cửa, thấy Thẩm Mộc đi ra thì thở phào nhẹ nhõm: "Tam thiếu gia mau theo nô tỳ trở về đi, thái thái đã chờ đến sốt ruột rồi!”

"Biết rồi!” Thẩm Mộc đi trước, Thanh Kết đành phải đi theo phía sau, cảm thấy đường đi của hắn không đúng cũng không dám nói. Vị gia này tính tình cô độc, chọc giận hắn thì thiên vương lão tử đến cũng không có tác dụng gì.

Rẽ qua hai ngã rẽ liền đến cửa ra vào Thiều Hòa viện. Thẩm Mộc bỗng nhiên dừng bước, chửi ầm lên: "Ta thấy đúng là cái đồ bụng dạ đen tối không có lương tâm, người khác ở trong viện sắp bệnh chết, các ngươi lại ở chỗ này giả điếc giả câm, trên đời này sao lại có loại trưởng bối lang tâm cẩu phế thế này... Đừng tưởng rằng tiểu gia không biết trong lòng các ngươi có chủ ý gì... Ta nhổ vào! Người có phẩm chất như vậy, còn mong chờ lấy được chức tông chủ Lan Lăng Thẩm thị... Làm ra chuyện âm hiểm ác độc như vậy, ngay cả tổ tông cũng phải xấu hổ thay các ngươi ..."

"Tam thiếu gia?” Cả người Thanh Kết đều bị dọa đến choáng váng!

Giọng nói Thẩm Mộc vang dội, Cố thị giờ phút này đang ở thượng phòng tính sổ với các ma ma, đột nhiên nghe thấy Thẩm Mộc mắng một trận như vậy, nhất thời tức giận cả người run rẩy: "Phản, phản, còn không chặn miệng nghiệt tử này lại cho ta, kéo sang một bên!”

Mấy bà tử thô sử ào ra, mồm năm miệng mười kêu lên: "Ôi chao, tổ tông của tôi ơi, Tam thiếu gia, ngài đây là muốn chọc thủng trời sao? Mau đừng mắng nữa, ngài không biết xấu hổ, nhưng Thẩm gia còn muốn thể diện!" Lập tức đi lên kéo, nhưng Thẩm Mộc là người từng ngây ngốc trên sa trường, mấy bà tử làm sao lại gần được người hắn, toàn bộ đều bị hắn xô đẩy ra.

"Phì! Nói tiểu gia không biết xấu hổ! Có nhiều loại còn không biết xấu hổ hơn tiểu gia kìa!" Mấy bà tử thông minh lại đi gọi thị vệ, lúc này trong phòng cũng là một đám lộn xộn: "Không tốt, không tốt, lão thái thái ngất lịm rồi! Mau đi mời ngự y!”

Toàn bộ Đông phủ đều bị quấy nhiễu ngập trời.