Chương 10: Mẹ con gặp mặt

Bởi vì trong lòng có việc, Thẩm Nguyên Ngọc sớm đã tỉnh lại. Sờ đầu, đã không còn nóng nữa, trên người cũng thoải mái hơn rất nhiều. Trong lòng nàng âm thầm khen ngợi, không nghĩ tới phương thuốc của phụ thân thật đúng là rất có tác dụng.

Nàng liền nhớ lại đến một việc, vào thời điểm này danh sĩ đều có thói quen cắn thuốc, cắn một loại tên là "Ngũ Thạch Tán", là một loại thuốc phiện gây nghiện mạnh, một khi sử dụng không thể dừng lại, nếu không sẽ có nguy hiểm đến tính mạng. "Ngũ Thạch Tán" này đều do các danh sĩ tự chế tạo, cho nên bọn họ thường thường cũng đều tinh thông y lý.

Phụ thân không phải cũng cắn thuốc đó chứ?

Thẩm Nguyên Ngọc không khỏi có chút lo lắng. Nghĩ đến sau này nhất định phải tìm một cơ hội hỏi ông một chút mới được.

"Người đâu" Nguyên Ngọc gọi một tiếng, Trương ma ma vén rèm đi vào, hết sức ân cần cẩn thận nói: "Tam tiểu thư ngài tỉnh rồi". Thái độ vô cùng nịnh nọt, có chút ý tứ trước ngạo mạn sau cung kính. Có lẽ ngày hôm qua thấy Đại lão gia để ý nữ nhi này như thế, cho nên có thêm vài phần cung kính cẩn thận.

Thẩm Nguyên Ngọc nói: "Bảo Loan nương tiến vào hầu hạ ta rửa mặt mặc quần áo"

Trương ma ma nói: "Thời gian còn sớm, hôm nay cũng không có việc gì quan trọng để làm, ngài lại bị phong hàn, không bằng nghỉ ngơi một lát nữa đi!"

Thẩm Nguyên Ngọc nhíu mày: "Ma ma nói chuyện thật thú vị, ta từ khi nào còn phải nghe ma ma, chẳng lẽ ma ma thay ta làm chủ đã thành thói quen!"

Trương ma ma bị nàng quở trách một trận, sắc mặt ngượng ngùng không dám nhiều lời, vội vàng đi ra ngoài gọi người. Chỉ chốc lát sau rèm cửa vén lên, lại là thị nữ Nhị Tâm bên cạnh phụ thân tiến vào. Phía sau một đám nha đầu bưng chậu đồng, bình đồng, cầm khăn mặt, xà phòng các vật khác tiến vào.

Đối với người bên cạnh phụ thân, Nguyên Ngọc liền khách khí nhiều hơn, "Sao tỷ tỷ lại làm việc tay chân này, gọi nha hoàn của ta tiến vào hầu hạ là được rồi."

Nhị Tâm tính tình hoạt bát, mím môi cười nói: "Tam tiểu thư không cần khách khí, hôm qua lão gia phân phó nô tỳ chăm sóc Tam tiểu thư, nếu nô tỳ không tận tâm tận trách, trở về phải chịu lão gia trách phạt." Nói xong đã tiến lên giúp nàng xắn tay áo, hầu hạ nàng rửa mặt súc miệng. Động tác nhẹ nhàng, làm cho người ta cảm thấy vô cùng thoải mái.

Nha hoàn bên cạnh phụ thân quả nhiên đắc lực! Thẩm Nguyên Ngọc cũng không nói gì nữa.

Rửa mặt trang điểm xong xuôi, Thẩm Nguyên Ngọc cũng không ăn điểm tâm, mặc một chiếc áo nhỏ màu đỏ tươi, mang theo Loan nương đi Yến Nhiên Cư.

Lúc Thẩm Nguyên Ngọc đến, nha hoàn bà tử của Yến Nhiên cư đang quét sạch tuyết đọng trong tiểu viện. Thẩm Nguyên Ngọc nhìn mà trong lòng hơi nghẹn ngào, Yến Nhiên cư chỉ là tiểu viện một tiến, để hai mẹ con Chu thị cùng Thẩm Nguyên Thư ở thì có hơi chật chội.

Một tiểu nha hoàn lanh lợi nhìn thấy Thẩm Nguyên Ngọc thì ngây người một lúc, sau đó chạy vào trong phòng báo tin. Chỉ chốc lát sau, một ma ma mặc áo khoác màu xanh đậu khoảng năm mươi tuổi bước nhanh ra: "Tam tiểu thư, thật sự là ngài, ngài trở về lúc nào vậy?"

Vị ma ma này là nhũ mẫu Cổ ma ma của Chu thị, làm thị tì của Chu thị cùng nhau gả vào Thẩm gia, Chu thị làm người nhu nhược, lại bởi vì cũng không phải xuất thân từ gia tộc đệ nhất sĩ tộc, ở Thẩm gia chịu hết ánh mắt khinh bỉ cùng đả kích. Cũng may Cổ ma ma khôn khéo lợi hại, vẫn giúp đỡ Chu thị, mới có thể va va chạm chạm mà đi đến bây giờ.

Nghĩ đến mẫu thân làm chủ mẫu của tiểu đại phòng, nữ nhi của mình trở về bà lại là người cuối cùng nhận được tin tức, trong lòng Thẩm Nguyên Ngọc cảm thấy vô cùng khó chịu. Thẩm Nguyên Ngọc đi lên trước hành bán lễ cho Cổ ma ma: "Ma ma, đêm qua con đã trở về, bởi vì thời gian quá muộn, sợ quấy nhiễu mẫu thân, mới không tới thỉnh an mẫu thân. Mẫu thân đã rời giường chưa?"

Thẩm Nguyên Ngọc trọng đãi như thế, Cổ ma ma đều có chút ngẩn người. Vị đại tiểu thư này trước kia rất ít khi đến Yến Nhiên cư, cho dù có tới, thì cho tới bây giờ cũng không có cho những người hầu hạ bọn họ sắc mặt tốt. Hôm nay là mặt trời mọc ở phía tây sao.

"Tam tiểu thư hành lễ với lão nô, nhưng cái này lại là gϊếŧ chết lão nô rồi."

Nguyên thân là một người vô lương tâm, bị người xúi giục vài câu đã lập tức xa lánh mẫu thân muội muội của mình, là người kế thừa thân thể này, Thẩm Nguyên Ngọc vẫn luôn thẹn trong lòng. "Ma ma những năm gần đây vẫn bảo vệ mẫu thân cùng muội muội, thay các nàng ngăn cản bao nhiêu âm mưu ám tiễn, một lễ này, ngài xứng đáng!"

Cổ ma ma dù như thế nào cũng không nghĩ tới từ trong miệng Thẩm Nguyên Ngọc có thể nói ra những lời như vậy, chỉ cảm thấy hai mắt cay cay, nước mắt liền rơi xuống, "Tam tiểu thư trưởng thành rồi, thái thái mà biết, không biết sẽ vui như thế nào đâu." Một bên lau nước mắt, một bên nói: "Mau vào! Mau vào! Phu nhân đã thức dậy rồi"

Tiểu nha hoàn vén rèm, Thẩm Nguyên Ngọc đã nhìn thấy mẫu thân được tiểu nha hoàn đỡ xuống giường, đang run rẩy đi ra ngoài, có lẽ đã biết mình tới rồi.

Chu thị hơn ba mươi tuổi, một khuôn mặt trái xoan, khuôn mặt trắng nõn, vô cùng xinh đẹp tuyệt trần. Bởi vì quanh năm bệnh tật, sắc mặt vô cùng tái nhợt, môi cũng không có huyết sắc gì. Tuổi của bà vốn nhỏ hơn Thẩm Quân, nhưng mấy năm nay không như ý, làm cho bà trông có vẻ già dặn, so với phụ thân ngọc thụ lâm phong của nàng, giống như còn lớn hơn phụ thân mấy tuổi.

"Nương mau nằm trên giường đi.” Thẩm Nguyên Ngọc đi hai bước tiến lên đỡ Chu thị: "Nữ nhi đã trở lại, nương, trước kia là nữ nhi không đúng! Nữ nhi xin lỗi người!"

Nhìn thấy hai mắt Chu thị ngấn nước mắt, nước mắt của nàng không tự chủ được tuôn ra. Nhớ tới kiếp trước của mình, tuy rằng sự nghiệp thành công, mẫu thân lại bởi vì bệnh tật sớm qua đời, con muốn dưỡng mà cha mẹ không thể chờ đợi, vì thế nàng thương tiếc thật lâu, cũng may kiếp này, nàng lại lần nữa có mẫu thân, nàng nhất định phải hiếu thuận với Chu thị, cũng coi như bù đắp cho tiếc nuối kiếp trước.

Chu thị bị một tiếng nương này kêu đến ngẩn người. Trong trí nhớ, nàng từ nhỏ đã xa cách với mình, đã bao lâu không gọi mình là nương, chỉ giống như thứ tử thứ nữ, gọi mình là "mẫu thân", trang trọng thì trang trọng, nhưng không có một chút tình cảm thân thiết của mẹ con ruột thịt.

Chu thị không trách nữ nhi, bà chỉ hận mình xuất thân không tốt, liên lụy đến nữ nhi cùng trượng phu.

Nghe thấy tiếng nương này, nước mắt của bà chảy ra như một trận lụt vỡ đê: "Trở về là tốt, trở về là tốt."

"Nương, người mau nghỉ ngơi đi." Thẩm Nguyên Ngọc đỡ Chu thị, cầm một cái gối lớn đệm sau lưng Chu thị: "Mẫu thân, trước kia là con còn nhỏ, không hiểu chuyện, về sau con nhất định hiếu kính người, giúp người chăm sóc muội muội, không để cho người bên ngoài khi dễ mẹ con chúng ta nữa."

Chu thị gật đầu: "Có những lời này của con, cho dù nương có lập tức chết đi, cũng không tiếc!"

Thẩm Nguyên Ngọc xẵng giọng: "Cái gì chết cái gì sống nha, chúng ta đều phải sống cho thật tốt". Nói xong nước mắt cũng không tự giác rơi xuống.

Cổ ma ma ở một bên cũng vội vàng khuyên nhủ: "Phu nhân không cần khóc nữa, Tam tiểu thư lớn lên cũng hiểu chuyện, thái thái nên cười mới đúng" Chỉ là tuy bà lên tiếng khuyên nhưng chính mình cũng nhịn không được lệ rơi đầy mặt.

Hai mẹ con đối mặt khóc một lúc lâu, Cổ ma ma thật vất vả mới khuyên nhủ được các nàng. Chu thị lau nước mắt, nhớ tới một chuyện quan trọng: "Con còn chưa gặp qua muội muội đi. Thư nhi, mau tới đây, hơn một năm không gặp, để tỷ tỷ con nhìn xem, có cao hơn hay không?"

Bào muội của Thẩm Nguyên Ngọc, Thẩm Nguyên Thư mười tuổi vừa rồi vẫn trốn ở phía sau lứng nha hoàn bà tử, Cổ ma ma vất vả lắm mới kéo nàng từ phía sau người khác ra, nàng đứng trước mặt Thẩm Nguyên Ngọc, khϊếp sợ, giống như một con nai nhỏ sợ hãi, trong ánh mắt tràn đầy kinh hoàng, dường như rất sợ tỷ tỷ Thẩm Nguyên Ngọc.

Chu thị sốt ruột nói: "Mau hành lễ với tỷ tỷ con đi."

Thẩm Nguyên Thư lúc này mới có chút không tình nguyện hành lễ với Thẩm Nguyên Ngọc, "Tỷ ... tỷ tỷ "

Muội muội là người cà lăm, Đại lão gia Thẩm Quân lập gia đình muộn, con trai trưởng của Nhị lão gia là Đại thiếu gia Thẩm Lăng đã chạy khắp nơi, đại lão gia mới thành hôn với Chu thị. Đứa con đầu lòng của Chu thị lại là nữ nhi Thẩm Nguyên Ngọc này, chờ Chu thị mang thai đứa con thứ hai, cả nhà đều mong bà có thể sinh một đứa con trai, kế thừa hương khói của tiểu đại phòng, ai biết sau khi dưa chín rụng lại là một nữ nhi.

Không phải nói kế bà bà Cố thị, cho dù là đại lão thái gia đối với con dâu xuất thân không cao này cũng là không để vào mắt. Nhưng không ngờ họa vô đơn chí, sau khi Thẩm Nguyên Thư sinh ra, chậm chạp không chịu mở miệng nói chuyện, mãi đến ba tuổi mới có thể nói những từ ngữ đơn giản, đợi đến khi lớn tuổi hơn một chút, phát hiện nàng lại là người cà lăm.

Cũng may đứa nhỏ này có chút thông minh nhanh trí, đầu óc so với người thường còn tốt hơn một chút.

Lan Lăng Thẩm thị là gia tộc mỹ nam tử tiếng tăm lừng lẫy, nam tử trong nhà không ai không phải như châu như ngọc, cho dù là nữ hài tử cũng thanh tao lịch sự hoặc đoan tuệ, tùy tiện lấy ra người nào cũng đều là xuất chúng, Chu thị cư nhiên sinh ra một đứa lắp bắp, bởi vậy triệt để bị Thẩm gia chán ghét, ngay cả Đại lão gia cũng không muốn cùng phòng với bà, vạn nhất sinh ra một đứa cà lăm nữa, làm cho Đại lão gia tính tình có chút kiêu ngạo làm sao chịu nổi đây.

Trước kia, Thẩm Nguyên Trân cả ngày lấy chuyện của Nguyên Thư cười nhạo Thẩm Nguyên Ngọc, Thẩm Nguyên Ngọc cũng vô cùng chán ghét đứa em gái này, bởi vì nàng cũng giống như xuất thân của mẫu thân, làm mất mặt mình, chẳng những chưa bao giờ chơi đùa cùng con bé, mà thậm chí ngay cả gặp cũng không muốn gặp, ngẫu nhiên gặp phải, cũng là châm chọc khıêυ khí©h mắng chửi.

Muội muội là một người đáng thương, trong lòng Thẩm Nguyên Ngọc cảm khái vạn phần, nguyên thân là một người vô lương tâm, cho nên mình lại không thể giống như nàng ta đối đãi Thẩm Nguyên Thư như vậy, nhất định phải bồi thường cho con bé thật tốt.

Nàng kéo tay muội muội, cười quan sát muội muội: "Muội muội thật sự là cao hơn rồi, nhìn đôi mắt này, lớn lên giống ta biết bao, không hổ là tỷ muội cùng một mẹ." Vừa nói, vừa đi sờ đầu Thẩm Nguyên Thư, Thẩm Nguyên Thư lại cúi đầu tránh ra, ngay sau đó cũng rút tay từ trong tay tỷ tỷ trở về, trốn đến sau lưng Cổ ma ma.

Chu thị sợ Thẩm Nguyên Ngọc sượng mặt, vội vàng giải thích: "Muội muội con không hiểu chuyện, con làm tỷ tỷ bao dung hơn một chút, tuyệt đối không nên chấp nhặt với nàng."

Thẩm Nguyên Ngọc cầm tay mẫu thân nói: "Nương, người đừng trách muội muội, trước kia con luôn không gần gũi với muội muội, đều là con gieo gió gặt bão, trước kia con nợ nàng, sau này con sẽ bồi thường cho nàng. Nói đến đây, nước mắt của nàng vẫn nhịn không được chảy xuống.

Quan hệ với muội muội, không có khả năng lập tức tu bổ được, Thẩm Nguyên Ngọc sớm đã có chuẩn bị tâm lý. Nhưng nhìn thấy bào muội duy nhất lại kháng cự nàng như vậy, trong lòng nàng vẫn vô cùng khó chịu.

Cổ ma ma nói: "Bát tiểu thư thuần phác nhu thuận, là một hài tử hiểu chuyện, các người lại là tỷ muội cùng mẹ sinh ra, giữa tỷ muội nào có thù qua đêm, chỉ cần Tam tiểu thư có phần tâm này, sớm muộn gì cũng có một ngày Bát tiểu thư sẽ thân cận với người."

Thẩm Nguyên Ngọc lau nước mắt: "Cổ ma ma nói rất đúng." Lại dặn dò Loan Nương: "Mau đem bộ hồng bảo thạch khảm đông châu của ta ra, ta muốn đưa cho muội muội."

Loan nương cầm một hộp gỗ tử đàn chạm khắc màu đỏ đi tới, dưới sự ra hiệu của Thẩm Nguyên Ngọc mở cái hộp ra. Trong hộp cất một bộ trang sức, hào quang sáng chói, bảo quang lấp lánh, rực rỡ đến nỗi mọi người đều không mở được mắt.