Chương 46: Vương gia mỗi ngày đều giả vờ không yêu ta (hết)

Không khí trong phòng ái muội mông lung, Thời Yên xoa mặt Lục Cảnh Nhiên, cầm lòng không đậu nhích lại gần hôn lên môi hắn. Lục Cảnh Nhiên hé miệng ngậm lấy môi dưới của cô, khẽ cắn, hỏi cô: "Hai ngày ta không ở, Lục Cảnh Hành có phải thật sự hôn nàng?"

Thời Yên không nghĩ tới Lục Cảnh Nhiên còn nhớ chuyện này, lại còn hỏi ngay lúc này, không khỏi có chút xấu hổ và chột dạ: "Không, không có, là ta lừa gạt chàng."

Lục Cảnh Nhiên một bên nhẹ nhàng liếʍ môi cô, một bên hỏi cô: "Vì sao muốn gạt ta?"

Thời Yên đỏ tai nói: "Còn không phải bởi vì chàng lãnh đạm với ta, cho nên muốn kí©h thí©ɧ chàng." Từ kết quả mà nói, chiêu này vẫn dùng được.

Lục Cảnh Nhiên cúi người, đè cô lên giường, cầm cổ tay cô đưa lêи đỉиɦ đầu, nhẹ giọng nói bên tai cô: "Về sau không được phép lại dùng loại sự tình này gạt ta, biết không?"

"Đã biết......" Thời Yên dưới vuốt ve của hắn, hô hấp đã bắt đầu không yên, Lục Cảnh Nhiên nhìn người dưới thân, giơ tay thổi tắt tất cả nến đỏ trong phòng.

Một đêm triền miên. (Lời ít ý nhiều)

Ngày kế trời còn chưa sáng, Lục Cảnh Nhiên đã dần tỉnh, Thời Yên nằm bên cạnh hắn, đang ngủ ngon lành. Lục Cảnh Nhiên nhìn cô ngủ, khóe miệng không nhịn được nở một nụ cười, giơ tay nhẹ nhàng vuốt sợi tóc bên sườn mặt cô.

Tối hôm qua hắn muốn cô rất nhiều lần, biết rõ lần đầu tiên hẳn là khắc chế, nhưng hắn không nhịn được. Trước kia, hắn chưa bao giờ nghĩ tới mình sẽ hạnh phúc như vậy, hắn hoàn toàn có được người này, thê tử của hắn.

Nóc nhà truyền đến động tĩnh rất nhỏ, Lục Cảnh Nhiên nhíu nhíu mày, không kinh động Thời Yên ngồi dậy từ trên giường, khoác áo ngoài đi ra ngoài.

Một thiếu niên đang ngồi trên nóc nhà, Lục Cảnh Nhiên thi triển khinh công nhảy lên nóc nhà, gọi tên của hắn: "Đào Thanh."

Đào Thanh nghiêng đầu nhếch miệng cười với hắn, lộ ra vẻ xem thường: "Chúc mừng vương gia rốt cuộc ôm được mỹ nhân về, ngươi nói ngươi đó, lúc trước còn giả vờ cái gì mà giả vờ?"

Lục Cảnh Nhiên nói: "Ngươi nhỏ giọng chút, đừng đánh thức Thời Yên."

Đào Thanh mang theo vẻ lưu manh chớp mắt: "Xem ra vương phi bị ngươi mệt không nhẹ nhỉ."

Lục Cảnh Nhiên rốt cuộc lộ ra một tia không kiên nhẫn: "Ta hiện tại đã không phải vương gia."

"Ai da nha, ngươi thật là quá khiến người ta thương tâm." Đào Thanh che ngực mình, ra vẻ thương tâm nói, "Lúc sai người ta làm việc thì mở miệng huynh đệ tốt, xong xuôi xong việc thì vội vã đuổi người ta đi."

Lục Cảnh Nhiên bị hắn ghê tởm, mắt lạnh nhìn hắn: "Cho nên sự tình làm thỏa đáng?"

Đào Thanh cười nói: "Đào Thanh ta xuất mã, có chuyện làm không thành?"

Đúng rồi, Đào Thanh tuyệt không phải "tiểu công tử vô dụng nhất phủ tướng quân" như trong miệng người ngoài, tương phản, năng lực của hắn mạnh hơn mấy ca ca. Dùng lời Đào Thanh, công phu các ca ca phải luyện mấy ngày mới có thể học được, hắn nửa canh giờ là biết, bài học các ca ca phải học mấy ngày, hắn xem một lần đã nhớ kỹ.

Bởi vì như vậy, hắn bị nói thành luyện võ, đi học đều lười biếng, cũng quá không có thiên lý rồi? Muốn dùng phần lớn thời gian trên người các cô nương thú vị và đáng yêu thì bị chỉ trích ra vào nơi hoa bướm? Mấy phàm phu tục tử các người sao có thể hiểu tâm tư thiên tài.

Lần Lục Cảnh Nhiên ở trên thuyền hoa gặp được Đào Thanh, Đào Thanh liền phát hiện bí mật của hắn, bởi vì cảm thấy thú vị, hắn không vạch trần hắn, ngược lại thân thiết với hắn, hắn cảm thấy đây là thiên tài thưởng thức lẫn nhau.

"Thái Hậu và Lục Cảnh Hành đã chạm vào là nổ ngay, chỉ cần hơi thổi gió là có thể đánh nhau." Đào Thanh nói lời này, biểu tình cực kỳ quần chúng giống ở phố xá sầm uất xem náo nhiệt, trong miệng còn không chê chuyện lớn kêu "Đánh nhau đi, đánh nhau đi!".

Lục Cảnh Nhiên hỏi: "Lục Hành Tri thì sao?"

"Cũng phái người qua thả tin tức, mấy năm nay Thái Hậu nhìn chằm chằm ngươi, nhưng người bất mãn nàng nắm giữ triều chính rất nhiều." Vương gia bị sắc phong đến ngoài Long Thành Lục Hành Tri là một trong số đó, "Hắn chỉ cần chờ ngồi thu ngư ông đặc lợi là được."

Đào Thanh nói xong, lại có vài phần tò mò hỏi Lục Cảnh Nhiên: "Vì sao chọn Lục Hành Tri?"

Lục Cảnh Nhiên nói: "Không có gì, ngày đó rút thăm quyết định."

Đào Thanh: "......"

Thế nhưng có người còn tùy tiện hơn hắn.

Hắn ngồi ở trên nóc nhà, cười với Lục Cảnh Nhiên, từ trong lòng ngực móc ra một đồ vật: "Ta lấy được binh phù chỗ ca ca, ngươi có hứng thú làm hoàng đế chơi một chút không?"

Lục Cảnh Nhiên nói: "Không được, Thời Yên không thích trong cung, ta chỉ cần ở bên cạnh nàng, ở nơi nào cũng không sao cả."

"Ồ, tình yêu đáng giận này." Đào Thanh đột nhiên đầy cảm xúc dưới ánh trăng thốt ra câu này. Lục Cảnh Nhiên cau mày, tựa hồ nhìn hắn rất khó chịu: "Nếu đánh thức Thời Yên, ngươi nhất định phải chết."

"Thôi thôi, toàn thân trên dưới ngươi đều tản ra mùi chua, ta muốn cách xa ngươi một chút." Đào Thanh nói thật đúng là bóp mũi lui về sau, "Nếu sự tình đã nói xong, ta đi trước, ta cũng phải đi tìm cô nương, đổ dấm người khác."

Đào Thanh nói xong, liền thi triển khinh công từ nóc nhà nhanh nhẹn rời đi. Võ công hắn cực cao, khinh công cũng là nhất tuyệt, cho nên mới có thể không kinh động một người ẩn vào Hắc Báo trại gặp mặt hắn.

Chờ khi Đào Thanh rời đi, Lục Cảnh Nhiên mới từ nóc nhà đi xuống, một lần nữa nằm trở về bên cạnh Thời Yên.

Đêm nay Thời Yên ngủ rất sâu, mãi đến trưa ngày hôm sau cô mới tỉnh lại. Hơi chút động thân thể liền cảm giác bản thân như gãy ra, đặc biệt là eo, nằm bất động cũng đau nhức khó nhịn.

...... Mặc kệ thế giới nào Lục Cảnh Nhiên đều rất dũng mãnh.

"Tỉnh?" Lục Cảnh Nhiên đẩy cửa tiến vào, trong tay còn bưng thức ăn. Thời Yên ngửi được mùi thức ăn, rốt cuộc cảm giác mình sống lại chút: "Đói quá, vừa mệt vừa đói, sắp chết rồi."

Lục Cảnh Nhiên nghĩ đến đêm qua lúc cô ở dưới thân mình xin tha cũng nói như vậy, không nhịn được cười một chút: "Xin lỗi, lần sau ta sẽ chú ý khắc chế một chút."

"......" Không, cô không tin, tối hôm qua cô cũng xin hắn như vậy, hắn không phải cũng không khắc chế sao!

"Eo rất đau?" Lục Cảnh Nhiên thấy cô vẫn luôn xoa eo mình, liền buông thức ăn đi đến cạnh cô ngồi xuống, "Ta xoa giúp nàng nhé."

"Ừm ừm." Có người phục vụ cho mình, cô cầu mà không được, lập tức ngoan ngoãn đưa eo qua. Lục Cảnh Nhiên dùng lực đạo vừa vặn, còn rót vào một ít nội lực, thoải mái hơn nhiều so với Thời Yên tự mình xoa: "A, như vậy cảm giác khá hơn nhiều, tay nghề không tồi nhỉ."

Lục Cảnh Nhiên cười nói: "Nàng thích là tốt." Xoa nhẹ một lúc cho cô, Lục Cảnh Nhiên thấy cũng tương đối, nâng cô dậy, hầu hạ cô rửa mặt. Thời Yên ngồi vào bàn ăn cơm mới cảm thấy có chút không đúng: "Tiểu Mãn đâu?" Bình thường những việc này đều là Tiểu Mãn làm.

Lục Cảnh Nhiên cũng ngồi đối diện cô dùng cơm trưa, nghe cô nói như vậy, liền ngước mắt nhìn cô một cái: "Như thế nào, ta hầu hạ nàng không thoải mái?"

"...... Không phải, chẳng qua loại này không nhọc phiền chàng tự tay làm lấy."

Lục Cảnh Nhiên nói: "Không sao, ta vui."

"......" À. :)

Lục Cảnh Nhiên thích hầu hạ cô như vậy, Thời Yên cũng mừng rỡ hưởng thụ, cứ như vậy qua một đoạn tháng ngày thần tiên sung sướиɠ, dưới chân núi bỗng nhiên truyền đến tin tức, nói Lục Cảnh Hành và Thái Hậu đánh nhau rồi.

Lục Cảnh Hành lấy lý do Thái Hậu tham gia vào chính sự, trực tiếp suất binh bức vua thoái vị, nhân mã hai bên đánh đến khó phân thắng bại, bỗng nhiên lại lòi ra một thế lực, là vương gia Lục Hành Tri ở quan ngoại xa xôi mang theo nhân mã tới tiêu diệt phản quân.

Hắn thế tới rào rạt, lại thừa dịp Thái Hậu và Lục Cảnh Hành lưỡng bại câu thương lên sân khấu, cơ hồ không đến quá nhiều công phu đã bắt được đầu lĩnh phản quân Lục Cảnh Hành và Hà Chí Quốc, còn thuận tiện giam lỏng Thái Hậu.

Tiểu hoàng đế cảm kích Lục Hành Tri cứu giá có công, chủ động thoái vị nhường hiền, trong nháy mắt, Long Thành thay đổi chủ nhân.

Bá tánh hãy còn ngây ngốc, bên kia Lục Hành Tri đã bắt đầu chuẩn bị vào chỗ đại điển, cả triều văn võ dọn dẹp một chút, chuẩn bị nghênh đón lão bản mới của bọn họ.

"Nhân sinh thay đổi rất nhanh, thật là kí©h thí©ɧ quá." Ngồi dưới tàng cây hoa lê ở trong viện, Thời Yên cảm thán với Lục Cảnh Nhiên. Lục Cảnh Nhiên cười không lên tiếng, Thời Yên híp mắt, đánh giá hắn.

Muốn nói chuyện này không liên quan đến hắn, Thời Yên tuyệt đối không tin, rốt cuộc là khi nào, hắn hạ một bàn cờ lớn như vậy?

Lục Cảnh Nhiên thấy cô nhìn chằm chằm vào mình, liền cười rướn lên hôn cô: "Tức phụ, nàng vẫn nên quan tâm bản thân một chút đi."

Thời Yên hỏi: "Quan tâm cái gì?" Cô rất tốt mà.

Lục Cảnh Nhiên nói: "Có phải nàng có thai không?"

Thời Yên: "Gì??"

Đại phu sơn trại bắt mạch cho cô, sau đó cao hứng phấn chấn tuyên bố, đại tiểu thư có hỉ!

Thời Yên: "......"

Lục Cảnh Nhiên vậy mà cả cái này cũng tính kế tới???

Cô không tin lại mời đại phu từ dưới chân núi lên, kết quả chẩn bệnh giống nhau như đúc.

Thời Yên mang thai, thật sự mang thai. Toàn bộ sơn trại đề phòng mười tháng, mãi đến khi tiểu bảo bảo trong bụng cô ra ngoài, mọi người mới ngủ một giấc an ổn.

Sau khi Thời Yên sinh nhi tử, đặt tên cho nó là Lục Bảo Nhi, Lục Cảnh Nhiên lúc ấy chỉ giật giật khóe miệng, nhìn cô ôn nhu mà cười: "Nàng thích là được."

Năm Lục Bảo Nhi ba tuổi, Thời Yên cùng Lục Cảnh Nhiên đi du lịch đại giang nam bắc, mấy năm nay còn tính quốc thái dân an, non sông gấm vóc có thể tùy ý bọn họ tự do quay lại.

Năm đó Lục Cảnh Nhiên lựa chọn Lục Hành Tri, cũng hoàn toàn không phải là rút thăm, tuy Lục Hành Tri tài học không tính là tốt nhất, nhưng thắng ở làm người khiêm tốn không hiếu chiến, dưới sự cai trị của hắn, bá tánh sống cuộc sống an ổn sau mười năm. Chỉ là loại tính cách này thường lại dễ dàng bị người ức hϊếp, đặc biệt là nước nhỏ xung quanh, cảm thấy hoàng đế bọn họ mềm yếu dễ khinh, bắt đầu không ngừng thử khıêυ khí©h.

Lục Bảo Nhi cảm thấy tính tình hoàng thúc của hắn của mềm yếu, không mặc kệ được, không nghĩ tới quan tâm này, vừa không cẩn thận liền quản mình tới vị trí hoàng đế.

Thời Yên: "......"

Người Lục gia các người thật sự đều quá không cẩn thận.

Lục Bảo Nhi làm hoàng đế, còn cưới nữ nhi bảo bối của Đào Thanh làm Hoàng Hậu, hai người thống trị quốc gia trong ngoài gọn gàng ngăn nắp, sáng tạo thời gian thái bình thịnh thế rất lâu.

Thời Yên và Lục Cảnh Nhiên vẫn sống cuộc sống thần tiên quyến lữ của bọn họ, ngẫu nhiên nhớ nhi tử thì hồi cung hưởng thụ một chút, sau đó vỗ vỗ mông, lại biến mất.

Trong cung và dân gian vẫn luôn đều truyền lưu chuyện xưa về bọn họ, biên (tập) đến vô cùng kì diệu, nhưng lại làm người ta sinh hâm mộ.

【 Đinh! Chúc mừng qua phó bản 《 Vương gia mỗi ngày đều giả vờ không yêu ta 》, đạt được 20 tích phân hệ thống, nam chính đưa tặng 100 tích phân】

【 Giải khóa ảnh CG《 Vương gia mỗi ngày đều giả vờ không yêu ta 》, xin lựa chọn một tấm lưu trữ 】

Bây giờ Thời Yên đối mấy cái này đã cưỡi xe nhẹ đi đường quen, cô lựa chọn tấm ảnh cô và Lục Cảnh Nhiên mặc hỉ bào bái đường, nhấn lưu trữ.

【 Sắp thành lập thế giới sau, xin chuẩn bị sẵn sàng 】

Một trận choáng váng đi qua, thanh âm nhắc nhở thanh thuý của hệ thống vang lên lần thứ hai.

【 Đinh! Phó bản 《 Hôm nay cũng phải nỗ lực cứu vớt thế giới 》 kích hoạt! 】

"......" Thời Yên yên lặng tiếp nhận giả thiết "Cứu vớt thế giới" này, chuẩn bị nhìn xem bản thân xuyên thành nữ siêu nhân hay là nữ hiệp thần kỳ.

Đều không phải.

Lúc này cô mặc quần áo ở nhà bình thường nhất, ngồi trên giường lộn xộn, trong tay cầm một điện thoại kiểu dáng cũ. Trên màn hình điện thoại là một game online.

Thời Yên xuyên qua đôi mắt kính thật dày, nhìn bảng xếp hạng cao thủ toàn sever trên màn hình.

Vị trí số một, có một avatar bản chibi chàng trai đáng yêu đẹp trai, tên lại tương đương đơn giản rõ ràng, chỉ có một chữ cái.

J.

Thời Yên híp híp mắt, Lục Cảnh Nhiên...... Cảnh?