Chương 28: Ảnh đế siêu thích viết thư tình (11)

Cuộc họp báo Đàm Ninh sắp xếp cho Lục Cảnh Nhiên cũng ở ngày hôm sau, buổi chiều Lục Cảnh Nhiên đầu tiên là kết thúc công việc quay phim rồi lái xe tới hiện trường cuộc họp báo. Cuộc họp báo lần này có quy mô không lớn, số lượng phóng viên mời có hạn, nhưng các bạn bè truyền thông nhiệt tình tăng vọt, dù không nhận được lời mời, cũng không ngại xa xôi chạy tới, canh giữ ở cửa cuộc họp báo.

Thời Yên đi theo Lục Cảnh Nhiên qua đó, nhưng chờ lát nữa trên cuộc họp báo cô sẽ không lộ mặt. Cô vẫn luôn cảm thấy bản thân là người gặp qua cảnh tượng lớn, chờ nhìn thấy phóng viên vây quanh bên ngoài hiện trường cuộc họp báo xong, cô một lần nữa định nghĩa lại cảnh tượng lớn.

Trong một đám phóng viên cầm ông kính, cô nhoáng mắt thấy một gương mặt quen thuộc —— chính là paparazzi đuổi theo cô cuối cùng hại cô tai nạn nằm viện! Gương mặt quen thuộc này xuất hiện làm Thời Yên có một chút hoảng.

Ở trong lòng cô, Lục Cảnh Nhiên tuyệt đối coi như thân sĩ, sẽ không tùy tiện ra tay đánh người, nếu không phải bởi vì bản thân tai nạn xe cộ, anh cũng sẽ không tức thành như vậy. Tuy rằng cảm thấy hiện tại chuyện Lục Cảnh Nhiên đánh người sẽ không tái diễn, nhưng vì tuyệt đối không sai lầm, cô vẫn lên tiếng nhắc nhở: "Chồng à, nếu chờ lát nữa có phóng viên hỏi vấn đề gì lạ, anh đừng tức giận, càng không nên ra tay đánh người."

Lục Cảnh Nhiên nhướn đuôi lông mày: "Em cảm thấy anh sẽ bởi vì loại chuyện này mà ra tay đánh người?"

"Ách, em chỉ muốn nói, mặc kệ tức giận bao nhiêu cũng đừng ra tay đánh người trước, bởi vì người ra tay trước đuối lý!"

Lục Cảnh Nhiên bật cười: "Đã biết."

Rốt cuộc vì sao mà vợ anh cảm thấy anh sẽ đánh người? Chẳng lẽ ngày thường trong cuộc sống anh biểu hiện thật sự bạo lực sao?

Lục Cảnh Nhiên khắc sâu mà nghĩ lại bản thân một chút.

Cuộc họp báo bắt đầu, Thời Yên lưu lại hậu trường lắng nghe toàn bộ hành trình, Lục Cảnh Nhiên ngồi ở trung tâm sân khấu, bên cạnh là Đàm Ninh và người phát ngôn đối ngoại của Studio. Đàm Ninh tuyên bố cuộc họp báo chính thức bắt đầu, phóng viên sôi nổi nhấc tay đặt vấn đề.

"Chào thầy Lục, tôi là phóng viên của Tinh Văn 30 phút, xin hỏi chuyện kết hôn của ngài và vợ đã được Thời gia tán thành chưa?"

Thời gia là phú thương có uy tín danh dự ở thành phố A, sau khi chuyện bí mật kết hôn tuôn ra, khiến người khϊếp sợ còn không phải Lục Cảnh Nhiên kết hôn ba năm, mà là Lục Cảnh Nhiên lại bị nhà bố mẹ vợ ghét bỏ!

Lục Cảnh Nhiên nói: "Điểm này không cần mọi người nhọc lòng, chuyện trong nhà tự chúng tôi sẽ giải quyết."

"Xin hỏi thầy Lục, Weibo làm sáng tỏ của vợ ngài là ngài yêu cầu cô ấy đăng sao?"

Lục Cảnh Nhiên nhìn phóng viên đặt vấn đề một cái: "Nếu có thể lựa chọn, tôi hy vọng giấu cô ấy đi, không cho bất kỳ người nào thấy."

Phóng viên: "......"

Thức ăn cho chó của Lục ảnh đế nói đến là đến.

Hiện trường lặng im một cái chớp mắt, sau đó các phóng viên ra câu hỏi tựa như con ngựa hoang cởi cương, cuối cùng không kéo trở lại.

"Thầy Lục, một ngăn kéo thư tình trên Weibo của vợ ngài, thật sự đều là ngài viết sao?"

"Đương nhiên là tôi viết."

"Xin hỏi ngài từ đâu sưu tập nhiều lời...... lời âu yếm như vậy?"

"Đều là cảm xúc bộc phát, không cần sưu tập."

"Thầy Lục, sau khi thư tình của ngài bị phơi bày, ngài còn sẽ tiếp tục đi con đường hình tượng cao lãnh không?"

"Đây không phải hình tượng, tôi đối với người khác ngoài vợ chính là như vậy."

......

Các phóng viên lại trầm mặc, tiếp theo bắt đầu ra câu hỏi.

"Xin hỏi ngài tính ra một quyển thư tình bách khoa toàn thư không?"

Thời Yên ở hậu đài nghe thấy vấn đề này rốt cuộc không nín được, "Phốc" một tiếng bật cười.

Lục Cảnh Nhiên mặt vô biểu tình nói: "Không tính, thư tình phải phát ra từ nội tâm viết mới có thể đả động người ta, chép từ trên sách của người khác hoặc là từ ngữ cố tình viết, đều không xứng đưa cho người mình thích."

...... Ồ! Thầy Lục rất nghiêm khắc!

Cuộc họp báo ba mươi phút diễn ra xong, về sau trong đầu Thời Yên chỉ sư lại hai chữ "Thư tình" spam. Về sau, Lục ảnh đế đại khái chính là người phát ngôn thư tình.

Dù sao cũng có danh hiệu cuộc thi thư tình.

Sau khi cuộc họp báo kết thúc, Thời Yên và Lục Cảnh Nhiên cùng trở về khách sạn. Lục Cảnh Nhiên gọi cơm ở nhà ăn khách sạn, cùng Thời Yên ăn xong, liền nói muốn đi tìm Đàm Ninh thương lượng chuyện công việc. Thời Yên không nghi ngờ anh, gật gật đầu không hỏi gì hết.

Qua khoảng hơn bốn mươi phút, có người tới gõ cửa, Thời Yên đi qua nhìn xem, thế nhưng là Đàm Ninh. Cô mở cửa ra, có chút nghi hoặc nhìn anh: "Anh Đàm, không phải anh đang thương lượng công việc với chồng em à?"

Công việc cái P. Đàm Ninh ở trong lòng chửi mắng, cười nói với Thời Yên: "Cảnh Nhiên nói phải cho em bất ngờ, đã qua đó chuẩn bị trước."

"A?" Thời Yên sửng sốt, đột nhiên nhớ tới, ngày hôm qua anh xác thật nói muốn dẫn cô tới một nơi, cô còn tưởng rằng anh nói chính là cuộc họp báo......

"Đi đâu ạ?" Thời Yên hỏi xong, lại lo lắng, "Muộn như vậy, một mình anh ấy ra ngoài?"

"Không có, anh bảo vệ sĩ đi theo cậu ta, giờ anh dẫn em qua."

"Dạ." Thời Yên cầm lấy túi sách, chẳng thèm trang điểm thêm, "Chúng ta mau qua đó đi." Cô thật sự thực không yên tâm Lục Cảnh Nhiên một mình.

Đàm Ninh lái xe, đưa Thời Yên tới núi Trúc Khê gặp Lục Cảnh Nhiên. Núi Trúc Khê còn chưa chính thức khai phá, ngày thường dẫn ít du khách đến, mấy năm trước người du lịch Vân Thôn căn bản sẽ không tới nơi đó, sau đó vẫn có dân mạng đăng nói tự mình ở núi Trúc Khê thấy đom đóm, mới bắt đầu có một số cắp đôi tới Trúc Khê, lớn mật chút còn mang theo lều trại muốn ở trong núi một đêm.

Trên xe Thời Yên nói bóng nói gió với Đàm Ninh, hỏi ra đích đến của họ là núi Trúc Khê. Cô dùng điện thoại tra xét một chút, núi Trúc Khê nổi tiếng duy nhất chính là đom đóm đêm hè, phỏng chừng Lục Cảnh Nhiên chính là muốn dẫn cô xem cái này.

Càng tới gần trong núi, tín hiệu cũng càng không tốt, xui xẻo nhất chính là, xe Đàm Ninh giữa đường chết máy.

Đàm Ninh xuống sửa xe mắng Lục Cảnh Nhiên mười nghìn lần, lúc này anh vốn dĩ có thể nằm trong phòng khách sạn, thoải mái dễ chịu mở điều hòa lướt web, hiện tại lại ở chỗ này lần mò sửa xe làm mồi cho muỗi, còn có người đại diện nào thảm hơn anh nữa.

Thời Yên đợi chưa tới vài phút thì có chút ngồi không yên. Không biết vì sao, trong lòng cô luôn có một dự cảm không tốt, trên núi lớn trăng mờ gió lớn, quả thực rất thích hợp xảy ra chuyện gì đó.

Cô gọi điện thoại cho Lục Cảnh Nhiên, đối phương lại nhận máy thật, chẳng qua tạp âm rất nặng, chỉ có thể nói hai câu là cúp. Cô nhìn bốn phía chung quanh một chút, phát hiện phía trước ven đường có đỗ một chiếc xe Tiểu Hoàng, ánh mắt sáng lên đi qua. Bởi vì internet không tốt, cô thử rất nhiều lần, mới thành công mở khoá xe, sau khi ngồi lên xe đạp, cô nói với Đàm Ninh phía sau: "Anh Đàm, em đạp xe lên trước, anh thật sự không được thì gọi xe tải đi."

Xe Tiểu Hoàng: xe đạp chia sẻ

Đàm Ninh: "............"

Thời Yên cứ như vậy vứt bỏ Đàm Ninh, tự mình cưỡi xe Tiểu Hoàng đi lên trên núi. Sau năm phút, cô hiểu sâu sắc vì sao chiếc xe Tiểu Hoàng lại bị người ta vứt bỏ ở ven đường.

Toàn bộ đều là đường dốc! Đạp xe đạp đi cô cũng ngại mệt!

Cũng không biết là bạn dễ thương nào lại giống cô cũng nghĩ muốn đạp xe đạp lên núi.

Cô dừng lại, một bên lau mồ hôi một bên thở hổn hển mấy hơi thở. Nếu là mùa đông thì may, mùa hè thật là muốn mạng người. Phía sau có ánh đèn ô tô chiếu tới, trong lòng Thời Yên vui mừng, tưởng Đàm Ninh sửa được xe rồi, đuổi theo đón cô. Cô vui rạo rực quay đầu lại, mới phát hiện đây không phải xe Đàm Ninh.

Xe chạy đến bên cạnh cô liền ngừng lại, cửa sổ xe hạ xuống, mặt Văn Đồng Quang lộ ra: "Lục phu nhân? Cô cũng muốn lên núi sao? Tôi chở cô qua đó nhé."

Thời Yên còn chưa kịp điều chỉnh hô hấp, cô nắm chặt khăn giấy ướt nhẹp trong tay, nhìn anh nói: "Thầy, thầy Văn, anh cũng lên trên núi?"

Văn Đồng Quang mỉm cười nói: "Đúng vậy, tôi nghe trợ lý nói nơi này có thể nhìn thấy đom đóm, liền nghĩ đến thử thời vận. Cô cũng là tới xem đom đóm hả?"

Thời Yên gật gật đầu, nơi này trừ bỏ đom đóm, cũng không có cái khác có thể xem.

"Lên xe đi." Văn Đồng Quang mở cửa xe ra.

Thời Yên do dự một chút, vẫn khoá kỹ xe Tiểu Hoàng, ngồi vào trong xe. Trên xe mở điều hòa, trong nháy mắt phảng phất như tới thiên đường. Văn Đồng Quang một lần nữa khởi động xe, hỏi cô: "Thầy Lục không tới cùng cô?"

Thời Yên nói: "Anh ấy tới trước rồi, nói là muốn chuẩn bị trước một chút."

Văn Đồng Quang cười một tiếng: "Người trẻ tuổi chính là thích lãng mạn."

Thời Yên nhớ tới Đàm Ninh bị cô vứt bỏ giữa đường, hỏi Văn Đồng Quang: "Thầy Văn, lúc anh lên đây có thấy anh Đàm không?"

"Đàm Ninh?" Văn Đồng Quang suy nghĩ, "Lúc tôi tới xác thật thấy ven đường có đỗ một chiếc xe, nhưng chung quanh không có ai."

"À......" Thời Yên suy nghĩ, chắc là anh đi tìm chỗ tín hiệu tốt, gọi điện thoại kêu xe tải rồi.

"Lục phu nhân." Văn Đồng Quang bỗng nhiên gọi Thời Yên một tiếng.

"Hả?"

Văn Đồng Quang cười cười, hỏi cô: "Cô cảm thấy rất hứng thú với chuyện của tôi à?"

Thời Yên sửng sốt một chút, loại dự cảm không tốt này lại lần nữa đánh tới: "Tại sao thầy Văn lại hỏi như vậy?"

Văn Đồng Quang nói: "Bởi vì cô ở phim trường vẫn luôn lưu ý tôi mà."

Anh ta nói nghiêng đầu nhìn cô: "Cô muốn biết chuyện gì của tôi?"

Trên người Thời Yên bỗng nhiên nổi da gà, lời nói của Văn Đồng Quang còn lạnh hơn điều hoà trong xe. Cô mạnh mẽ trấn định, cười nói với Văn Đồng Quang: "Thầy Văn, anh hiểu lầm rồi, tôi chỉ cảm thấy anh diễn rất tốt, cho nên mới không tự giác mà nhìn anh. "

"Phải không, cô còn trộm theo dõi tôi một lần, cũng là vì tôi diễn rất tốt sao?"

"......" Thời Yên mím môi, không trả lời, mùi đàn hương trên xe khiến bất an trong lòng cô dần dần mở rộng. Lần trước ở phim trường, vì điều tra anh ta có vấn đề hay không, xác thật cô lén theo dõi anh ta một lần, không nghĩ tới anh ta đã sớm phát giác.

Văn Đồng Quang ở phim trường biểu hiện không có bất kỳ chỗ khả nghi nào, hơn nữa ngày Lục Cảnh Nhiên treo dây cáp cũng bình an không có việc gì, cái này khiến Thời Yên cho rằng, cô chỉ dựa vào một mùi đàn hương mà hoài nghi Văn Đồng Quang là quá phiến diện. Hiện tại cô bỗng nhiên bừng tỉnh, thì ra bởi vì cốt truyện thay đổi hướng đi, mục tiêu của Văn Đồng Quang đã bất tri bất giác từ Lục Cảnh Nhiên biến thành mình??

"Cô lên trên núi, thật là muốn xem đom đóm sao?"

Ngữ điệu của Văn Đồng Quang rất quái lạ, như thể cực lực áp chế cái gì. Trạng thái tinh thần của anh ta nhìn qua không ổn định cho lắm, anh ta không chờ Thời Yên trả lời, lại phối hợp nói ra: "Nói cho cô một bí mật, 6 năm trước, tôi và bạn gái tôi cũng đã tới nơi này."

Tục ngữ nói biết được càng nhiều bị chết càng sớm, Thời Yên nhích lại gần cạnh cửa, một chút cũng không muốn nghe bí mật này. Hơn nữa hiện tại cô cũng phản ứng lại, gϊếŧ người ngoài bởi vì thù hận hoặc ích lợi, còn có một loại, là gϊếŧ người diệt khẩu.

Đời trước Lục Cảnh Nhiên rất có thể đã biết cái gì không nên biết!

"Thầy Văn, tôi tới rồi, anh dừng xe ở đây là được." Trong lòng Thời Yên hoảng loạn, cố gắng giả bộ trấn định nói xong những lời này. Giờ cô rất hối hận, cô không nên ham nhẹ nhàng nhất thời lên chiếc xe đen này.

Văn Đồng Quang nhìn cô một cái, thật sự sang bên dừng lại. Thời Yên thở dài nhẹ nhõm một hơi, vừa định cởi bỏ đai an toàn, Văn Đồng Quang lại khoá cửa xe lại, duỗi tay bóp cổ cô.

Sức lực của anh ta rất lớn, Thời Yên lập tức không thở nổi, cô moi tay anh ta muốn anh ta buông ra, nhưng trước mặt Văn Đồng Quang từng giành được quán quân võ thuật chỉ như cào ngứa. Ở trong quá trình giãy giụa, Thời Yên thấy trên cánh tay anh ta bóp mình có lỗ kim.

...... Người này, có phải hít thuốc phiện hay không?

"Mái tóc dài này của cô rất giống cô ấy, lúc ấy tôi cũng, bóp chết cô ấy như vậy." Văn Đồng Quang nhìn Thời Yên, lực đạo dưới tay lại tăng thêm vài phần, "Thiến Thiến, có phải em đã trở lại? Mỗi ngày em ở phim trường nhìn anh, hiện tại còn muốn lên trên núi."

...... Thời Yên chỉ kịp mắt trợn trắng, liền ngất đi.

Lúc mở mắt lại, chỉ thấy là một mảnh sao trời mơ hồ. Chờ tầm mắt chậm rãi trở nên rõ ràng, cô mới thấy rõ thứ trước mắt, không phải sao trời, mà là đom đóm.

Một vùng đom đóm lớn, rất đẹp.

Đầu cô rất nặng nề, trên người cũng rất nặng, nếu không phải hoàn cảnh nơi này đẹp đến không giống địa phủ, cô thật cho rằng chính mình bị Văn Đồng Quang bóp chết.

Bên tai có tiếng người mơ hồ không rõ, hình như là Lục Cảnh Nhiên đang gọi tên cô, cô quay đầu, mới phát hiện hơn nửa người mình đều bị vùi vào trong đất.

"......" tên điên Văn Đồng Quang kia muốn chôn sống cô!

"Vợ ơi!"

Lại nghe được tiếng Lục Cảnh Nhiên, Thời Yên có chút khó khăn quay đầu, thấy Lục Cảnh Nhiên, còn có Văn Đồng Quang.

Lục Cảnh Nhiên tựa hồ muốn tới, nhưng bị Văn Đồng Quang ngăn cản, hai người rất nhanh quay ra đánh nhau. Văn Đồng Quang là người biết võ, hiện tại tinh thần còn rất phấn khởi, Lục Cảnh Nhiên rõ ràng rơi vào thế yếu. Thời Yên giãy giụa muốn từ đống đất bò ra, nhưng không đợi cô nâng tay lên từ trong đất, bên kia Văn Đồng Quang bỗng nhiên rút dao ra từ trên người.

Lục Cảnh Nhiên né tránh trễ, bị anh ta đâm trúng bụng, máu chảy ra.

Mùi máu tựa hồ kí©h thí©ɧ Văn Đồng Quang, anh ta lại muốn đi qua chỗ Lục Cảnh Nhiên. Trạng thái của anh ta không đúng, liền phảng phất đây không phải hiện thực, mà là đang đóng phim với Lục Cảnh Nhiên.

Trong lòng Thời Yên căng thẳng, vội vã gọi hệ thống: "Thời gian hồi tưởng hoàn dùng như thế nào?!"

【 Đinh! Muốn sử dụng Thời gian hồi tưởng hoàn? 】

"Xác định!"

Thời gian hồi tưởng hoàn đã có hiệu lực, thời gian trở lại một giờ trước. 】

Tiếng hệ thống rơi xuống, trước mắt Thời Yên ngay lập tức tối sầm, ngay sau đó, như thể bị hút vào lốc xoáy, vài giây sau lại bị phun ra.

Cô đột nhiên hồi thần, bên người là Văn Đồng Quang. Anh ta nhìn cô hỏi: "Thầy Lục không đi cùng cô à?"

Thời Yên: "............"

Đây là thao tác khiến người ta hít thở không thông gì vậy hả trời.