Chương 150: Học trưởng u buồn (hết)

Lục Cảnh Nhiên bị Thời Yên hét lớn một tiếng chấn động đứng tại chỗ.

Thời Yên quỳ rạp trên mặt đất, suy yếu nói: "Anh đừng tiến vào, anh vừa vào cánh cửa khẳng định lập tức đóng lại! Em tự bò ra ngoài!"

Lục Cảnh Nhiên: "......"

Anh nhìn Thời Yên bị trói tay trói chân, yên lặng: "Em có thể được không?"

"Em có thể!" Thời Yên nói, vốn định từ trên mặt đất ngồi dậy, sau đó chậm rãi nhảy ra, nhưng hiện tại cả người cô không có sức lực, chỉ có thể nằm rạp trên đất, như con sâu nhích ra bên ngoài.

"......" Lục Cảnh Nhiên nhìn dáng vẻ của cô, khóe miệng không nhịn được giật giật, vào lúc anh tự hỏi có muốn giúp cô không, cabin đột nhiên truyền đến một tiếng "tích".

"Cảnh cáo, thiết bị tự bạo đã khởi động, hiện tại bắt đầu đếm ngược, 4 phút 59 giây, 4 phút 58 giây......"

Thời Yên vừa nghe, không nhịn được mắng: "Không phải đã nói mười lăm phút sao!"

Lục Cảnh Nhiên nhíu mày, không chờ Thời Yên chậm rãi nhích dần nữa, trực tiếp đi vào, muốn bế cô lên. Anh vừa bước vào cửa cabin, cánh cửa như Thời Yên lường trước, "oanh" một tiếng đóng lại.

"......" Thời Yên nhìn cánh cửa đóng chặt, tuyệt vọng nói với Lục Cảnh Nhiên, "Không phải bảo anh đừng tiến vào sao, năm phút đồng hồ em có thể bò ra ngoài!"

"...... Anh cởi trói cho em rồi nói." Lục Cảnh Nhiên tiến lên, nâng Thời Yên dậy, mới vừa đυ.ng vào dây thừng trên người cô, lập tức có dịch nhầy từ dây thừng chảy ra.

Lục Cảnh Nhiên lập tức trầm xuống, cái này hình như là tác phẩm đoạt giải của Đàm Tuấn Dương ở cuộc thi Tiaivo, một loại thực vật kiểu mới chính cậu ta tạo ra. Loại thực vật này có thể nhận biết chủ nhân, khi có sinh vật ngoài chủ nhân động vào sẽ chảy ra dịch nhầy làm tê mỏi thần kinh.

Loại dịch nhầy này có tác dụng rất mau, Lục Cảnh Nhiên lúc này đã cảm giác mình không thể nhúc nhích. Thực vật trên người Thời Yên chảy ra dịch nhầy, nhanh chóng khô héo, tự nhiên tách khỏi người Thời Yên, Thời Yên vui vẻ động động tay chân, sau đó phát hiện Lục Cảnh Nhiên khác thường: "Anh làm sao vậy?"

Lục Cảnh Nhiên nói: "Anh không cẩn thận đυ.ng phải dịch nhầy thứ này chảy ra, tạm thời không động đậy nổi."

Thời Yên nhăn mày lại: "Vậy phải bao lâu mới có thể động?"

"Căn cứ lần trước Đàm Tuấn Dương nói ở hội giao lưu, ít nhất cần mười lăm phút."

Hiện tại chỉ có hơn bốn phút, Thời Yên vội vàng đứng lên: "Em đi tìm cửa, sau đó kéo anh ra ngoài."

Cô định nói cõng, nhưng hiện tại cô thật sự không cõng nổi.

Camera lại lần nữa lập loè một chút, mặt Đàm Tuấn Dương xuất hiện giữa không trung. Thời Yên và Lục Cảnh Nhiên đồng thời nhìn qua, Đàm Tuấn Dương cười với bọn họ, dường như rất vừa lòng với trạng thái lúc này của Lục Cảnh Nhiên: "Thật là quan tâm sẽ bị loạn, nếu là ngày thường, anh sẽ không nhìn không ra đây là tác phẩm lần trước tôi đoạt giải."

Lục Cảnh Nhiên không trả lời, ngược lại Thời Yên hỏi cậu ta: "Mười triệu tinh tệ đã cho cậu, vì sao cậu còn không thả chúng tôi!"

Đàm Tuấn Dương nói: "Cô ngốc thật hay ngốc giả thế? Cô rõ ràng biết tôi muốn không phải mười triệu tinh tệ, hơn nữa anh ta cũng không phải tới một mình, đám lão Chu trên đường về đã quân bị đế quốc bắt được."

Lục Cảnh Nhiên hừ lạnh một tiếng: "Trước khi tôi tới đã sớm bố trí với nguyên soái, cậu muốn mạng tôi, mấy người cũng đến chôn cùng."

Tiếng Đàm Tuấn Dương còn lạnh hơn anh: "Bộ mặt của người hành tinh Suva các anh cũng không phải hôm nay tôi mới thấy rõ, đúng rồi, Thời Yên, cô còn chưa biết nhỉ, người hành tinh Suva vẫn luôn có lấy người Trái đất làm thí nghiệm trên cơ thể người."

Thời Yên sửng sốt, cô trước nay chưa từng nghe qua chuyện này: "Cậu nói cái gì?"

"Bất ngờ lắm hả? Lục Cảnh Nhiên biết đó."

Thời Yên nhìn qua, Lục Cảnh Nhiên mím môi, một lát sau mới nói: "Anh cũng là gần đây mới biết được, nguyên soái và anh đều phản đối thí nghiệm này."

"Hữu dụng sao?" Đàm Tuấn Dương cười nhạo nói, "Thời Yên vẫn luôn không tìm được tư liệu về thí nghiệm hồi sinh thực vật Trái đất ở chỗ anh, bởi vì căn bản không có nghiên cứu này, cái mác hồi sinh thực vật Trái đất này chính là các người ngụy cho cho thí nghiệm trên cơ thể người mà thôi."

Thời Yên nhìn Lục Cảnh Nhiên: "Anh cũng tham dự?"

"Anh không có, anh gia nhập phòng thí nghiệm chỉ là muốn ngăn cản bọn họ!"

Đàm Tuấn Dương lại a một tiếng: "Nói thật dễ nghe, đầu tiên mấy người dùng người nghèo khu phía Tây làm thí nghiệm, sau đó chính là người Trái đất, mấy người có tư cách gì nói chúng tôi dơ bẩn?" Cậu ta nhìn về phía Thời Yên, nói với cô: "Tôi có thể coi như cô là bị anh ta che mắt, nhất thời không nhận rõ, nếu hiện tại cô muốn trở về, tôi có thể giúp cô mở cửa."

Thời Yên lặng yên, nói: "Được, cậu mở cửa cho tôi."

Đàm Tuấn Dương lại nở nụ cười: "Cô đừng mơ dẫn anh ta đi cùng, hiện tại anh ta còn chẳng động đậy được, cô chỉ có thể một mình đi đến cửa, tôi mới có thể mở cửa cho cô, nếu cô trở về kéo anh ta, tôi sẽ lập tức đóng cửa. Cái cabin này chỉ có một nút điều khiển cánh cửa ở trong tay tôi, hai người trốn không thoát đâu."

Thời Yên hơi nắm tay, như đang suy nghĩ, qua vài giây, cô lại thả tay ra, cười một tiếng, ngồi xuống bên cạnh Lục Cảnh Nhiên: "Cậu thích mở hay không kệ, tôi lười đi rồi."

Lục Cảnh Nhiên nhìn cô, nhíu mày: "Em đi đi, đừng quan tâm anh."

Thời Yên cười nói với anh: "Em cảm thấy nơi này khá tốt, ở chỗ này chúng ta không cần phải quan tâm người hành tinh Suva, người Trái đất, thí nghiệm trên cơ thể người, chiến tranh tinh cầu, nơi này chỉ có hai chúng ta."

Lục Cảnh Nhiên mím môi, nhìn cô thật lâu.

Đàm Tuấn Dương hừ một tiếng: "Tùy cô."

Cậu ta ném xuống hai chữ này lập tức ngắt kết nối, thời gian ngắn trong cabin chỉ còn lại tiếng điện tử đếm ngược tính giờ, cách lúc tự bạo chỉ còn hơn hai phút.

Lục Cảnh Nhiên thử giật giật tay, nói với Thời Yên bên cạnh: "Em mở album đầu cuối của anh ra đi."

"Làm cái gì?" Thời Yên tò mò xích lại, cho rằng Lục Cảnh Nhiên có cách chạy trốn.

Lục Cảnh Nhiên nói: "Có ảnh anh chụp sáng sớm hôm nay."

Thời Yên: "......"

Cô mở album của Lục Cảnh Nhiên, hình mới nhất là một chồi non: "Đây là hạt gì nẩy mầm?"

"Hạt giống cô bé ở khu phía Tây bán cho anh."

Thời Yên cực kỳ kinh ngạc: "Vậy mà không phải hạt giống giả?"

"Ít nhất hạt này không phải."

Thời Yên nhìn chằm chằm tấm ảnh một lát, nói với Lục Cảnh Nhiên nói: "Thật là đẹp."

Lục Cảnh Nhiên cười một chút, hỏi cô: "Mẹ em là như thế nào?"

Người bắt cóc Thời Yên nhắc tới chuyện mẹ cô, Lục Cảnh Nhiên có chút để ý. Thời Yên thở ra một hơi, nói: "Không có gì, chính là điều kiện khu phía Tây không tốt, mẹ em bị bệnh, cũng không có tiền chữa trị, cuối cùng bệnh chết. Sau khi mẹ chết, bố em trở nên say rượu, tật xấu uống rượu của em chính là học được từ chỗ ông, sau đó, ông ấy đi làm cướp biển tinh tế mang theo em đi cùng."

Lục Cảnh Nhiên nghe xong, không biết nên nói cái gì, anh sinh ra đã sống ở khu trung ương, vẫn luôn sống cuộc sống sung túc, mà người khu phía Tây, ngay cả bệnh cũng không khám nổi. Khi còn nhỏ bố mẹ anh chỉ giáo dục anh đừng đến khu phía Tây, anh cũng chưa từng suy nghĩ sâu xa, khu phía Tây rốt cuộc có cái gì.

Thời Yên thấy anh lại toát ra vẻ u buồn, cười nói: "Xem đã đến lúc này, em nói cho anh một bí mật, kỳ thật cô bé năm đó lừa phi thuyền của anh chính là em."

"...... Cái gì?"

"Trước khi anh nói em cũng không biết người kia là anh, nhưng tên ngốc xui xẻo ở hành tinh Kenbo bị một cô bé dùng một cái kẹo giả lừa mất phi thuyền, hẳn là không tìm ra người thứ hai đâu."

Lục Cảnh Nhiên: "............"

"Ai, đừng quá khổ sở, em chính là nhờ chuyện này khoe khoang thật nhiều năm, hơn nữa bởi vì em còn nhờ có chiến tích này, địa vị trong nhóm cướp biển còn rất cao đấy!"

"...... Thật làm người ta vui vẻ mà."

Đếm ngược đã đến 60 giây cuối cùng, Thời Yên cười một tiếng, tiếp tục nói chuyện của mình với Lục Cảnh Nhiên: "Em từng nói với anh, hạn sử dụng của đồ ăn Trái đất rất ngắn, đây là thật. Lúc mẹ em tới hành tinh Suva mang theo một túi nước cốt lẩu, vẫn luôn không nỡ ăn, để mãi đến quá hạn sử dụng. Khi còn nhỏ em thèm lắm, lén nấu để ăn, tuy rằng đã quá thời hạn nhưng hương vị làm em cả đời khó quên, ừm, lúc sau tiêu chảy một tuần cũng thật khiến người ta khó quên."

Lục Cảnh Nhiên rốt cuộc cười một tiếng, Thời Yên từ trong túi tiền lấy ra một cái kẹo, đưa tới trước mặt anh: "Em còn có một cái kẹo Trái đất, anh muốn không?"

Lục Cảnh Nhiên nhìn cái kẹo kia, tràn ngập hấp dẫn như cái kẹo năm đó cô bé đưa cho anh ở hành tinh Kenbo: "Một chiêu còn muốn lừa anh hai lần?"

"Lần này là thật, không phải lừa gạt anh." Thời Yên mở giấy gói kẹo ra, bên trong bọc một viên kẹo màu cam, "Không phải cục đá mà! Nhưng cái kẹo này cũng quá thời hạn, anh muốn ăn không?"

Lục Cảnh Nhiên mở miệng, Thời Yên thuận thế đút viên kẹo vào trong miệng anh: "Thế nào?"

Lục Cảnh Nhiên nhấm nháp một chút, nói: "Ừ, rất ngọt."

Thời Yên nở nụ cười, cô nghe mười giây đếm ngược cuối cùng, nhìn Lục Cảnh Nhiên nói: "Ngày mai em mời anh đi ăn cơm nhé."

Lục Cảnh Nhiên hơi ngạc: "Ngày mai?"

"Ừ, mời anh đi ăn lẩu Trái đất, được không?"

Lục Cảnh Nhiên nhìn cô cười: "Được."

Hình ảnh Thời Yên thấy sau cùng chính là nụ cười này của Lục Cảnh Nhiên, dường như che đi ánh lửa ngập trời, sau tiếng vang lớn ầm ầm, thế giới quay về yên lặng, tiếp theo truyền đến tiếng nói quen thuộc của hệ thống.

【 Đinh! Chúc mừng vượt qua phó bản 《 Học trưởng u buồn học 》, đạt được 100 tích phân hệ thống, nam chính tặng 100 tích phân! 】

Thời Yên vẫn còn ngây ra: "Qua ải??"

【 Đúng vậy, thỏa mãn điều kiện quả ải, hệ thống kết luận là qua ải! 】

"...... Điều kiện qua ải của mấy người là cái gì?"

【 Nếu nam chính không tới cứu cô, hoặc là cô vứt bỏ nam chính chạy một mình thì kết luận là BE. 】

Thần trí Thời Yên bắt đầu chậm rãi hồi phục: "Cho nên ta...... vượt qua toàn bộ phó bản?"

【 Đúng vậy! Chúc mừng người khiêu chiến vượt qua toàn bộ phó bản, khiêu chiến sắp kết thúc, quay về thế giới hiện thực, xin chuẩn bị sẵn sàng! 】

Tâm trạng bi thương vừa rồi của Thời Yên biến mất sạch sành sanh, nghĩ đến có thể nhìn thấy Lục Cảnh Nhiên ở hiện thực, còn có chút khẩn trương: "Đến đi!"

Tiếng nhắc nhở đi qua, Thời Yên lại trải qua một trận "say máy bay" nghiêm trọng, sau đó một giọng nữ dịu dàng quan tâm hỏi bên tai: "Cô Thời, cô có khỏe không?"

Thời Yên chậm rãi mở mắt, thấy rõ đối diện là người phụ nữ mặc đồng phục đang mỉm cười: "Tôi đã trở về?"

"Đúng vậy." Phục vụ khách hàng VIP tháo con chip trên người cô, đỡ cô ra khỏi máy chơi game, lễ phép đưa cốc nước ấm qua, "Cô muốn uống miếng nước trước không? Đây là nước đường glucose, có thể giúp cô bổ sung năng lượng."

"Được, cảm ơn." Thời Yên uống một ngụm, hỏi cô ấy, "Tôi ở bên trong bao lâu?"

"Tổng cộng tám giờ."

Thời Yên có chút kinh ngạc, cô ở bên trong trải qua nhiều thế giới như vậy, thế giới hiện thực mới qua tám giờ: "Cái kia, khi nào tôi có thể nhận thưởng?"

Phục vụ khách hàng mỉm cười nói: "Đầu tiên, chúc mừng cô hoàn thành khiêu chiến, nhận được khen thưởng phong phú bất ngờ của công ty chúng tôi, bởi vì chúng tôi cần thời gian chuẩn bị, cho nên mong cô 9 giờ sáng mai đúng giờ tới công ty nhận, có thể chứ?"

"Được." Cô đánh giá thời gian này, bọn họ cũng sắp tan ca, "Vậy tôi về trước."

"Được, bên chúng tôi có xe chuyên dụng đưa đón cô, xin đi theo tôi."

Thời Yên hơi nhướng mày, tốt như vậy sao? Cô thật đúng là không nghĩ tới sẽ có xe chuyên dụng đón đưa.

Phục vụ khách hàng dẫn cô đi lối đi chuyên dụng của tổng giám đốc làm lòng Thời Yên rất thấp thỏm, ra khỏi công ty, ngoài cửa có một chiếc siêu xe sang trạng sáng lên.

Thời Yên càng ngày càng chờ mong "khen thưởng phong phú bất ngờ" ngày mai.

Siêu xe đưa Thời Yên tới trước chung cư cũ, bình tĩnh thong dong lái xe đi, cô chạy một mạch lên nhà, thả mình trên giường. Trời ơi trời ơi, cô không phải đang nằm mơ chứ! Chờ ngày mai đổi lấy phần thưởng lớn, cô sẽ đi tìm Lục Cảnh Nhiên, sau đó bao nuôi anh!

Lòng mang tâm nguyện tốt đẹp, Thời Yên tắm rửa một cái rồi đi ngủ sớm.

Bởi vì tâm trạng quá phấn khởi, nửa đêm cô mới thật sự ngủ được, 6 giờ sáng, đồng hồ báo thức đúng giờ vang lên, Thời Yên tắt báo thức, lại theo thói quen tính ngủ giấc nữa.

Ba giây sau, cô đột nhiên ngồi dậy, nhớ tới "khen thưởng phong phú bất ngờ" của mình!

Động tác nhanh chóng rửa mặt xong, Thời Yên đặc biệt kẹp tóc, lại thay một cái váy và áo khoác đẹp nhất mới đi ra ngoài chen lấn tàu điện ngầm. Sau hôm nay, cô chính là cô gái không bao giờ phải đi tàu điện ngầm chen chúc nữa!

Tòa cao ốc Cảnh Thời đứng sừng sững trên con đường đắt nhất ở thành phố A, Thời Yên lòng đầy ngưỡng mộ ngước nhìn nó một phen, giẫm lên giày cao gót đi vào.

Tiếp đãi cô vẫn là nhân viên phục vụ ngày hôm qua, cô ấy cũng vẫn như cũ dẫn Thời Yên đi lối đi chuyên dụng của tổng giám đốc. Thời Yên thấp thỏm như ngày hôm qua, thấp thỏm nhất chính là thấy cô ấy ấn con số tầng cao nhất.

"Cái kia...... Chúng ta đi tới tầng cao nhất sao?"

Phục vụ khách hàng lễ phép nói: "Đúng vậy."

"Há......" Thời Yên nghĩ, phần thưởng lớn như vậy khả năng cần Văn phòng tổng giám đốc xử lý.

Nhưng cô sai rồi, phần thưởng không phải Văn phòng tổng giám đốc xử lý, mà là đích thân tổng giám đốc xử lý!

Thời Yên nhìn cánh cửa văn phòng tổng giám đốc trước mặt, cười gượng với nhân viên phục vụ khách hàng: "Nhận phần thưởng còn cần gặp tổng giám đốc trước sao?"

"Đúng vậy." Nhân viên phục vụ khách hàng mỉm cười nói, "Tổng giám đốc đang ở bên trong chờ cô, mời vào."

"...... Không phải là tổng giám đốc của các cô muốn đổi ý chứ? Chúng ta đã ký hợp đồng rồi."

"Cô yên tâm, đây là quá trình bình thường của công ty."

...... Được thôi, cô tạm thời tin tưởng. "Vậy tôi đi vào."

"Mời."

Thời Yên hít sâu một hơi, đẩy cửa ra đi vào. Văn phòng này rất giống văn phòng Lục tổng thế giới thứ nhất, ngay cả người ngồi trước bàn làm việc...... cũng rất giống.

"Lục, Lục tổng??" Thời Yên ngu ngơ tại chỗ.

Người đàn ông ăn mặc tỉ mỉ chăm chút trước mắt, thấy thế nào cũng là Lục Cảnh Nhiên!

Lục Cảnh Nhiên nghe thấy tiếng cô, ngước mắt nhìn lại đây, sau khi thấy cô, anh khẽ mỉm cười: "Gọi khách khí như vậy?"

"............" Không đợi tí, cô cần chỉnh lại mạch suy nghĩ, "Anh là tổng giám đốc công ty Cảnh Thời?"

"Phải."

"Anh là nam chính Lục Cảnh Nhiên?"

"Phải."

"Không phải em còn trong trò chơi chứ???"

"...... Không phải." Lục Cảnh Nhiên nhìn cô, mặt mày đều là ý cười nhàn nhạt, "Trò chơi này chính là công ty anh tổ chức, bởi vì anh cũng muốn chơi một chút, cho nên lợi dụng chức vụ, chơi cùng với em."

"...... Em có thể hỏi một chút, vì sao trùng hợp là em không?"

Lục Cảnh Nhiên nói: "Anh nói là chọn ngẫu nhiên, em tin không?"

"......" Cô không thế nào tin. Thời Yên bình tĩnh một chút, dùng trái tim mạnh mẽ của mình tiếp nhận giả thiết này, lại quan tâm hỏi: "Phần thưởng của em đâu? Em tới đổi phần thưởng."

Lục Cảnh Nhiên nói: "Ở ngay trước mặt em này."

Thời Yên: "......"

Đừng, đừng nói giỡn với cô.

"Anh không nói giỡn với em." Như thể xem thấu tâm tư của cô, Lục Cảnh Nhiên cười nhẹ nói, "Bản thân anh chẳng lẽ còn không tính khen thưởng phong phú bất ngờ sao?"

Thời Yên: "......"

Xem như tính đi, nhưng cái này không giống dự đoán của cô.

Lục Cảnh Nhiên cười lấy áo khoác tây trang, nói với cô: "Đi thôi."

"Đi đâu?"

"Không phải nói hôm nay mời anh ăn cơm sao?"