Thời Yên đi theo phía sau Lục Cảnh Nhiên, muốn cùng anh ra ngoài nhìn xem, Lục Cảnh Nhiên quay đầu lại gọi cô, dặn dò: "Em đừng ra, ngoan ngoãn ở trong phòng."
"Nhưng mà......"
"Không sao, tôi về nhanh thôi." Lục Cảnh Nhiên cho quản gia một ánh mắt, bảo ông coi chừng Thời Yên. Thời Yên còn muốn đi ra ngoài, bị quản gia ngăn cản: "Thời tiểu thư, cô vẫn nên nghe tiên sinh, ở trong phòng đi."
Bên ngoài truyền đến tiếng gió vù vù, Thời Yên tội nghiệp nhìn quản gia: "Tôi thật sự không yên tâm, tôi ở cửa nhìn xem, bảo đảm không ra, được không? Cầu xin ông."
Quản gia: "......"
Thời tiểu thư một giây lại bùng nổ diễn xuất, khó trách tiên sinh cũng không có cách làm gì cô.
"Được thôi, chỉ có thể ở cửa nhìn xem, tuyệt đối không thể đi ra ngoài."
"Tôi bảo đảm!" Thời Yên làm tư thế thề với trời, vội vã chạy đến cạnh cửa, nhìn ra bên ngoài. Quản gia đi theo bên cạnh cô, cũng lưu ý tình huống bên ngoài.
Trong hoa viên gió càng thổi càng lớn, thổi trúng hoa cỏ buổi sáng quản gia mới xử lý xong ngã trái ngã phải, cái này làm cho quản gia không nhịn được nhíu mày. Lục Cảnh Nhiên một mình đứng trong gió, áo sơmi bị gió thổi như sóng cuộn trên mặt nước.
Gió dần dần thu nhỏ, một người đàn ông tóc đen bỗng xuất hiện trong hoa viên, đứng đối mặt với Lục Cảnh Nhiên.
"Là anh ta......" Thời Yên nhớ rõ gương mặt này, người đàn ông có nụ cười như hoa tường vi máu nở rộ, Hoắc Kỳ.
Thấy Hoắc Kỳ, Lục Cảnh Nhiên tựa hồ cũng không ngoài ý muốn, anh đánh giá người đối diện, không nhanh không chậm mà mở miệng: "Anh tới tặng đầu người?"
Hoắc Kỳ vẫn là một bộ toàn thế giới nợ anh ta năm mươi triệu, đối đãi thân vương cũng không có tôn kính nên có: "Anh có thể ở chỗ này bắt tôi, nhưng ra tay ở chỗ này, anh có thể bảo đảm vị tiểu thư nhân loại trong phòng kia có thể lông tóc vô thương sao? Dù sao tôi không thể."
Ánh mắt Lục Cảnh Nhiên trầm trầm: "Anh muốn thế nào?"
"Tôi tới nói cho anh, đừng gọi người tới phiền tôi nữa, chờ tôi làm xong chuyện của tôi, mặc cho các anh xử trí."
Lục Cảnh Nhiên trầm ngâm một lát, nói với anh ta: "Tôi sẽ không để anh tiếp tục gϊếŧ người."
"Anh vẫn nên quản giáo tốt thủ hạ của mình trước đi." Hoắc Kỳ nhìn anh, nhắc nhở, "Lần trước sát thủ tộc Asam ám sát anh, không phải tôi thuê. Thủ hạ của anh, có kẻ phản loạn."
Hoắc Kỳ nói xong, ngoài phòng lại nổi gió, chờ gió ngừng, trong hoa viên đã không còn bóng Hoắc Kỳ.
Lục Cảnh Nhiên một mình đứng tại chỗ một lát, xoay người đi vào trong phòng.
Thời Yên đứng ở cửa chờ anh, trong mắt ẩn ẩn lộ ra lo lắng: "Người vừa rồi là Hoắc Kỳ đúng không?" Trước đó cô đã thấy tin tức truy nã Hoắc Kỳ trên TV, bức chân dung được căn cứ từ những lời miêu tả của nhân chứng kết hợp lại vẽ ra, tuy rằng không phải hoàn toàn giống nhau, nhưng cũng có bảy tám phần giống.
Cô cho rằng tiếng gió to như vậy, Hoắc Kỳ sẽ thu liễm một ít, không nghĩ tới anh ta lại nghênh ngang tới tìm Lục Cảnh Nhiên.
"Ừ, không sao, em không cần lo lắng." Lục Cảnh Nhiên cười xoa xoa đầu cô, "Chúng ta tiếp tục chuẩn bị nồi lẩu đi."
"...... Lúc này rồi mà anh còn không quên lẩu." Khóe miệng Thời Yên giật giật, chờ James thí nghiệm thành công, sợ không phải Lục Cảnh Nhiên sẽ trở thành đồ tham ăn lợi hại hơn cô.
Lục Cảnh Nhiên nói: "Em không đói bụng sao?"
"...... Đói."
Buổi tối Thời Yên ăn lẩu vô cùng thỏa mãn, sau khi lên tầng cô làm một bài vận động mới đi tắm rửa ngủ. Lục Cảnh Nhiên chờ cô ngủ rồi, đi ra ngoài gặp một người.
Giữa sườn núi khu biệt thự nào đó, một người mặc đàn ông lễ phục màu đen đứng ở trước cửa sổ phòng khách, tựa hồ đang thưởng thức ánh trăng ngoài cửa sổ. Một người hầu gái đi lên, cung kính nói với anh ta: "Bá tước, thân vương đại nhân tới."
Bá tước Charles quay người lại, vừa lúc thấy Lục Cảnh Nhiên đi tới. Anh ta mỉm cười với Lục Cảnh Nhiên, khom người thăm hỏi: "Chào buổi tối, thân vương đại nhân."
"Chào buổi tối, bá tước."
Charles mời Lục Cảnh Nhiên ngồi sô pha, tự mình cũng ngồi xuống vị trí đối diện: "Không biết thân vương tới chơi, có chuyện gì sao?"
Lục Cảnh Nhiên đi thẳng vào vấn đề: "Hoắc Kỳ tới tìm tôi."
Charles rũ mắt, không nói gì. Lục Cảnh Nhiên nhìn anh ta một lúc, tiếp tục nói: "Anh ta cường đại hơn lần trước tôi gặp anh ta rất nhiều."
Charles cười khẽ, ngẩng đầu lên nhìn anh: "Đó không phải chính hợp tôi ý sao? Thân vương thông minh như thế, nhất định tất cả đều đoán được mà."
Khóe miệng Lục Cảnh Nhiên hơi mấp máy, biểu tình nhìn qua không phải quá sung sướиɠ: "Anh tội gì phải thế?"
Charles không trả lời, chỉ là nghiêng đầu nhìn một bộ tranh sơn dầu trên tường. Trên bức tranh là một người phụ nữ rất xinh đẹp, mái tóc xoăn dài, trong cặp mặt đầy ý cười tràn ngập hơi thở yêu say đắm.
"Nghe nói, gần đây anh ở bên một nhân loại?" Charles đột nhiên hỏi.
Lục Cảnh Nhiên cũng không ngoài ý muốn anh ta biết chuyện này, làm thân vương, nhất cử nhất động của anh đều bị chú ý: "Ừ."
Charles nhìn về phía anh, cảm xúc trong mắt lúc sáng lúc tối: "Vậy anh muốn "sơ ủng" cô ấy sao?"
Lục Cảnh Nhiên trầm mặc trong chốc lát, mở miệng nói: "Cô ấy sẽ không muốn biến thành ma cà rồng."
Charles nở nụ cười, như đang cười anh, lại như đang cười chính mình: "So sánh với huyết tộc, tuổi thọ nhân loại quá ngắn ngủi, bọn họ tựa như sao băng, rất mau sẽ rời anh."
Lục Cảnh Nhiên nhìn về phía không trung ngoài cửa sổ, dưới màn đêm tối đen, có một hai ngôi sao đang lấp lánh: "Đã từng có khoảng tốt đẹp này, với tôi mà nói chính là thiên trường địa cửu."
Charles nhìn về phía tranh sơn dầu trên tường, không nói nữa.
Khi Lục Cảnh Nhiên trở lại biệt thự của mình, Thời Yên đang mặc áo ngủ ngồi trên sô pha phòng khách. Anh sửng sốt một chút, đi lên trước hỏi cô: "Sao em ngồi ở chỗ này?"
Thời Yên ngẩng đầu lên, nhìn anh nói: "Em đang đợi anh."
Hôm nay sau khi Hoắc Kỳ tới, cô vẫn luôn không yên lòng, tự nhiên cũng không dễ dàng ngủ như vậy. Sau đó ẩn ẩn cảm giác Lục Cảnh Nhiên giống như ra ngoài, cô chạy tới gõ gõ cửa phòng anh, anh quả nhiên không ở phòng.
"Anh đi đâu vậy?"
Lục Cảnh Nhiên ngồi xuống bên cạnh cô, bất đắc dĩ mỉm cười: "Tôi đi gặp một người."
Thời Yên nhướng mày: "Người tình cũ?"
"......" Lục Cảnh Nhiên giơ tay búng trán cô, như thỏa hiệp nói, "Tôi đi gặp Charles."
Thời Yên suy nghĩ một lúc, không nghĩ ra được người kia là ai: "Charles là ai?"
"Đại cổ đông của Hưng Ức, cũng là cha nuôi của Hoắc Kỳ."
"......" Kí©h thí©ɧ như vậy sao??
Lục Cảnh Nhiên cầm tay cô đặt ở đầu gối, lẩm bẩm: "Huyết tộc có được sinh mệnh lâu dài, hơn nữa có thể dung nhan không già, điều này khiến rất nhiều nhân loại hâm mộ. Nhưng sống lâu như vậy, thật là chuyện tốt sao? Thời gian dài, cuộc sống buồn tẻ, còn có rất tịch mịch, mấy cái này, đủ để khiến một người bức điên."
Từng chữ Lục Cảnh Nhiên nói đập vào lòng Thời Yên, khiến ngực cô buồn bực. Cô không tưởng tượng ra, một mình sống trên đời này mấy trăm thậm chí mấy nghìn năm là một loại cảm thụ gì.
"Mấy trăm năm trước, Charles cùng một cô gái nhân loại yêu nhau, nhưng anh ta không nỡ phải ỷ lại máu tươi mới có thể sống sót như mình, anh ta không sơ ủng người phụ nữ kia. Nhưng nhân loại sẽ già. Người phụ nữ không muốn để Charles thấy dáng vẻ già nua của mình, vì thế tự sát. Cô ấy để lại di thư cho Charles, hy vọng anh ta vĩnh viễn nhớ kỹ dáng vẻ đẹp nhất của cô ấy."
Lục Cảnh Nhiên tự thuật ngữ điệu bằng phẳng, nội tâm Thời Yên lại bởi vì câu chuyện anh kể mà chấn động. Cô không thể bình phán lựa chọn của cô gái đó là đúng hay sai, nhưng cô có thể hiểu cảm nhận của cô ấy. Nhìn chính mình từng ngày già đi, mà người yêu vẫn tuổi trẻ anh tuấn như lúc mới gặp, mặc cho người phụ nữ nào cũng không chịu nổi.
"Sau khi người yêu sâu đậm chết, Charles tựa hồ cũng không muốn tiếp tục sống sót, anh ta nhận nuôi Hoắc Kỳ, trong quá trình Hoắc Kỳ trưởng thành, không ngừng kí©h thí©ɧ cậu ta, làm rất nhiều chuyện khiến cậu ta hận mình. Anh ta mặc kệ cậu ta gϊếŧ hại tộc khác loại, hút máu bọn họ trở nên càng mạnh, cuối cùng, cường đại đến đủ để gϊếŧ chết chính mình."
Thủ đoạn này so với một đoạn càng thêm khiến tâm trạng Thời Yên phức tạp: "Không phải, nếu anh ta thật sự không muốn sống nữa, vì sao không trực tiếp tự sát?"
Lục Cảnh Nhiên mỉm cười: "Charles huyết thống cao quý, thân là huyết tộc, anh ta có kiêu ngạo của chính mình. Đây là phương thức tự sát anh ta lựa chọn cho chính mình."
"......" Thời Yên không thể hiểu cao quý cùng kiêu ngạo của anh ta, vì chính anh ta, anh ta huỷ hoại một đời người khác, "Cho nên, Hoắc Kỳ sẽ đi gϊếŧ Charles sao?"
"Ừ, hôm nay tôi đi tìm Charles, đã chứng thực suy đoán của tôi là đúng." Hơn nữa, Hoắc Kỳ cũng như Charles mong muốn, trở nên càng mạnh. Anh nhìn Thời Yên trước mắt, bàn tay không tự giác mà xoa mặt cô, nhẹ nhàng vuốt ve làn da trơn bóng của cô: "Em thật sự chuẩn bị sẵn sàng cùng huyết tộc yêu đương sao?"
Anh chính mắt thấy chuyện xảy ra trên người Charles, nhưng cho đến ngày nay, anh vẫn lựa chọn Thời Yên.
Thời Yên nhìn đôi mắt sâu thẳm của anh, há miệng thở dốc, lại không biết nói cái gì. Ngay từ đầu, cô vì hoàn thành nhiệm vụ, không quan tâm mà xông lên, nói muốn cùng anh yêu đương, nhưng mà đối với Lục Cảnh Nhiên mà nói, phải đưa ra quyết định yêu đương với nhân loại cần cực kỳ quyết tâm.
Cô vẫn luôn cho rằng trong quan hệ này, là cô vẫn luôn đuổi theo Lục Cảnh Nhiên, cô trả giá nhiều hơn anh, mãi đến giờ khắc này cô mới phát hiện, cô xa xa không kịp Lục Cảnh Nhiên.
Lục Cảnh Nhiên tựa hồ không vội muốn đáp án của cô, anh mỉm cười với cô, nhẹ nhàng in một nụ hôn trên môi cô: "Ngủ đi, ngủ ngon."
Âm của anh rơi xuống, Thời Yên liền chậm rãi nhắm hai mắt lại. Anh không muốn dùng dị năng với cô, nhưng trước mắt xem ra, không làm như vậy tối nay cô không thể yên giấc.
Ít nhất đêm nay, để cô ngủ ngon.
Thời Yên thật sự một đêm không mộng mị, thẳng đến đồng hồ báo thức đánh thức cô, mới mở mắt. Ký ức tối hôm qua dần trở lại, cô suy nghĩ một chút, rất dễ dàng suy nghĩ cẩn thận là Lục Cảnh Nhiên làm cô ngủ.
...... Cái khác không nói, phương thức trị liệu mất ngủ này vẫn đáng giá mở rộng một chút.
Cô rửa mặt xong thay quần áo, đi xuống dưới nhà. Lục Cảnh Nhiên ngồi ở nhà ăn, tựa hồ đã dùng cơm sáng xong. Cô đi qua chào buổi sáng anh, thành thạo ăn xong thịt xông khói —— không thể không khích lệ quản gia, ông chỉ cùng Thời Yên xuống bếp một lần, hiện tại đã không thầy dạy cũng hiểu, cả thịt xông khói cũng biết làm.
Lục Cảnh Nhiên chờ cô ăn xong, mới bảo Kiều Vũ lái xe tới. Kiều Vũ vốn tưởng rằng hôm nay cũng là một ngày phải bị rải thức ăn cho chó, không nghĩ tới dọc đường đi, hai người đều rất an tĩnh. Lục Cảnh Nhiên vẫn luôn xem tin tức, còn Thời Yên thì nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ phát ngốc.
Hôm nay Thời Yên nhìn thấy Lục Cảnh Nhiên thì không nhịn được bắt đầu nghĩ, muốn cô từng ngày ở trước mặt anh già đi, cô khẳng định không chịu nổi. Còn biến cô thành ma cà rồng, cô cũng còn chưa chuẩn bị tâm lý thật tốt.
Rốt cuộc phải chọn con đường nào, mới có thể phát triển kết cục theo hướng HE?
Tới công ty, Thời Yên đi tới văn phòng của mình, nghi ngờ trong lòng Kiều Vũ càng lúc càng lớn, anh ấy đi theo Lục Cảnh Nhiên vào văn phòng tổng giám đốc, hỏi anh: "Tổng giám đốc, ngài và thư ký Thời làm sao thế?"
Lục Cảnh Nhiên trầm mặc, đáp: "Tôi nói chuyện của Charles cho cô ấy."
Kiều Vũ sửng sốt, anh ấy do dự mãi, vẫn nói với Lục Cảnh Nhiên: "Tổng giám đốc, tôi cảm thấy ngài nên sơ ủng cô ấy."
Muốn hoàn thành sơ ủng có nghĩa người bị sơ ủng có thể hút máu Lục Cảnh Nhiên.
—— máu của Lục Cảnh Nhiên là thứ vô số huyết tộc tha thiết ước mơ.
Lục Cảnh Nhiên an tĩnh càng lâu hơn vừa rồi, sau một lúc lâu mới nặng nề mở miệng: "Thí nghiệm cải tạo vị giác còn chưa thành công, hơn nữa tôi cũng không xác định, sau khi sơ ủng cô ấy, cô ấy có thể kế thừa năng lực hành động ban ngày của tôi hay không." Nếu không thể, cô ấy sẽ vĩnh thế sinh hoạt ở trong đêm tối.
Kiều Vũ biết anh đang lo lắng cái gì, nhưng so với điều này, anh ấy càng không muốn thấy bị kịch của Charles tái diễn trên người Lục Cảnh Nhiên: "Tổng giám đốc......"
"Đủ rồi Kiều Vũ." Lục Cảnh Nhiên ngắt lời anh ấy, "Chuyện này để Thời Yên tự mình quyết định đi."
Thời Yên suy nghĩ một ngày vẫn không ra kết quả, cô cũng muốn dứt khoát bói cho mình một quẻ. Trước khi tan làm, có người mua túi xách secondhand của cô, lần này người mua rất sảng khoái, không cần cô cung cấp hoá đơn, càng không cần cô thề với trời.
Cecilia Bathory: Thật giả tôi liếc mắt một cái là có thể nhìn ra, nếu là thật, cô có bao nhiêu cái, tôi mua hết.
Cái này làm cho Thời Yên suy sút một ngày kích động đến lông tơ cũng dựng thẳng lên, mua bán lớn!
Cecilia Bathory: Nhưng tôi yêu cầu giao dịch trực tiếp, tôi muốn đích thân kiểm tra túi
Cô ấy nói xong liền gửi định vị qua, Thời Yên nhìn một chút, là một quán bar ở ngõ Thanh Nam
Cecilia Bathory: Tôi ở chỗ này
Thời Mỹ Lệ: Được, sau khi tan làm tôi mang túi qua tìm cô
Cecilia nhận được câu trả lời của cô thì offline, Thời Yên tắt khung thoại, cuộc gọi nội bộ của Lục Cảnh Nhiên vừa lúc gọi tới: "Thu thập một chút, đợi chút ăn cơm với khách hàng."
Thời Yên khó xử nói: "Lục tổng, hôm nay có thể để trợ lý Kiều đi với anh không?"
Lục Cảnh Nhiên dừng một chút, hỏi cô: "Em có việc ư?"
"Vâng, vừa rồi có người tới mua túi xách em đăng bán trên mạng, em đã đáp ứng cô ấy sau khi tan làm mang cho cô ấy."
Tâm trạng Lục Cảnh Nhiên thả lỏng lại, không phải không muốn gặp anh là được: "Được, tôi kêu tài xế đưa em đi."