Trước có tộc sát thủ Asam, sau có tộc thám tử Nopfler, Thời Yên sinh ra hứng thú nồng đậm với thị tộc của Lục Cảnh Nhiên: "Lục tổng, anh là tộc gì?"
Lục Cảnh Nhiên lại tạo núi thắt: "Cô đoán."
"......" Thời Yên suy xét một lúc, biểu tình nghiêm túc chân thành, "Đầu tiên chúng ta dùng phương pháp loại trừ, khẳng định không phải tộc Nopfler."
Lục Cảnh Nhiên: "......"
Anh búng trán Thời Yên, nói với cô: "Đừng đắc tội tộc Nopfler, bọn họ bởi vì tướng mạo thường xuyên bị cười nhạo, cho nên toàn bộ thị tộc rất đoàn kết, đắc tội một người, chẳng khác nào đắc tội toàn bộ tộc Nopfler."
Thời Yên che cái trán bị búng, ngước mắt nhìn Lục Cảnh Nhiên: "Lục tổng, tôi phát hiện gần đây anh càng ngày càng thích động tay động chân với tôi."
Lục Cảnh Nhiên nhẹ nhàng nhướng đuôi lông mày, biểu tình mang theo vài phần khıêυ khí©h. Thời Yên nhìn bộ dáng tuấn tú của anh, hắc hắc cười hai tiếng: "Nhưng mà tôi thích."
Kiều Vũ: "......"
Cũng quá không có nguyên tắc rồi.
Thời Yên truy vấn anh: "Cho nên anh là tộc gì?"
Lục Cảnh Nhiên nói: "Tộc Ventrue, quý tộc ma cà rồng."
"......" Được thôi.
Trở lại biệt thự của Lục Cảnh Nhiên đã là buổi tối, quản gia đứng ở phòng khách, thấy bọn họ trở về liền gọi Thời Yên: "Thời tiểu thư, hôm nay tôi ở nhà tự mình thử làm một ít đồ ăn nhân loại, không biết cô có thể giúp tôi chỉ điểm vài thứ?"
"Được đó được đó, ông mang lên tôi nhìn xem." Thời Yên nhảy nhót đi đến trên sô pha ngồi xuống, vẻ mặt chờ mong. Lục Cảnh Nhiên suy nghĩ, cũng qua theo.
Quản gia bưng bàn ăn lại đây, đem vài món điểm tâm ngọt ra. Thời Yên nhìn mấy đồ ngọt đó, ngoài ý muốn nói: "Oa, ông làm đồ ngọt à?"
Quản gia cười nói: "Đúng vậy, tiên sinh thích ăn đồ ngọt, cho nên tôi mua mấy quyển sách điểm tâm ngọt, dựa theo các bước trên đó thử làm, cũng không biết có thành công hay không, còn mong Thời tiểu thư hỗ trợ nếm thử. Bên này là Creme brulee, bên này là Panna cotta kiểu Ý."
(Crème brûlée, còn được biết đến là kem cháy, crema catalana, hoặc kem Trinity là một món tráng miệng bao gồm một lớp đế custard béo phủ với một lớp nước caramen cứng. Người ta thường dùng nó ở nhiệt độ phòng. Đế custard theo truyền thống có hương vị vani, nhưng cũng có thể có nhiều loại vị khác)"Ừm ừm." Thời Yên cầm lấy cái thìa, đánh giá tác phẩm của quản gia, "Xem vẻ ngoài là rất thành công, tôi tới nếm thử hương vị."
Cô dùng cái thìa ngõ nhẹ lớp vỏ bên ngoài, nghe thấy tiếng caramel vỡ vụn thanh thúy. Creme brulee xem như đồ ngọt nhập môn, nhưng quản gia nướng đến rất thành thạo, hoàn toàn không nhìn ra là tay mới làm. Thời Yên nếm một miếng, lại đi thử
Panna cotta kiểu Ý
đặt ở bên cạnh.
"Thế nào?" Quản gia thấy Thời Yên ăn xong thật lâu không nói gì, không khỏi có chút lo lắng.
Thời Yên buông cái thìa, lúc lại ngẩng đầu lên, trong mắt chứa đầy nước mắt trong suốt: "Hu hu hu, ăn ngon quá!!! Xin ông mở cửa hàng đi!"
Lục Cảnh Nhiên: "......"
Nghe được Thời Yên nói ăn ngon, quản gia liền an tâm rồi. Mặt ông mang theo ý cười nhìn cô, lễ phép nói: "Thời tiểu thư thích là tốt rồi, tin tưởng tiên sinh ngày sau cũng sẽ thích. Về phần mở cửa hàng, cái này khả năng tạm thời không thể thực hiện, nhưng lúc cô muốn ăn, tôi có thể làm cho cô lúc nào cũng được."
"Cảm ơn ông!" Thời Yên lần đầu tiên thân thiết cảm nhận được, có một quản gia thật tốt.
"Được rồi, ăn xong rồi thì đi ngủ, sáng ngày mai đừng có mà lề mà lề mề." Lục Cảnh Nhiên đứng lên, chuẩn bị trở về phòng. Thời Yên đi theo anh đứng lên, liếc mắt đưa tình mà nhìn anh: "Ngủ ư, được đấy ~ tôi đã ở trong lòng bày sẵn giường cho anh."
Lục Cảnh Nhiên: "......"
Anh bỗng nhiên khom lưng, để Thời Yên ở giữa mình và sô pha, hai tay chống ở trên sô pha, bao Thời Yên ở trong ngực. Thời Yên nhìn khuôn mặt tuấn tú đột nhiên phóng đại của anh, trái tim "thịch thịch thịch" mà nhảy lên.
"Cô biết không, sau khi ma cà rồng quyến rũ nhân loại, sẽ vào thời khắc bản thân bước lêи đỉиɦ cực lạc, không khống chế được mà cắn đứt cổ đối phương." Thanh âm anh rất nhẹ rất thấp, như đang kể một chuyện ma quỷ khủng bố, nhưng khí âm nhẹ nhàng nhợt nhạt, làm người nghe tê dại.
Thời Yên khẩn trương sẽ nấc cục, cô thừa nhận lời nói của Lục Cảnh Nhiên làm cô có chút sợ hãi, nhưng giờ khắc này, cô chỉ muốn chết chìm trong khuôn mặt tuấn tú và giọng trầm thấp của anh: "Lục, Lục tổng, nhân loại có câu ngạn ngữ, không biết anh nghe qua chưa?"
"Cái gì?"
"Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu." Cô nói xong, vội vàng nhón lên, hôn ngoài miệng Lục Cảnh Nhiên một cái.
Nụ hôn như chuồn chuồn đạp nước, không kịp cảm nhận nhiều hơn, cô đã trốn thoắt lên tầng.
Lục Cảnh Nhiên mím môi, thu hồi hai tay, đứng thẳng eo. Anh nghiêng người, liền thấy quản gia từ vừa rồi bắt đầu vẫn luôn ở chỗ này. Quản gia thong dong thu hồi đồ ngọt trên bàn, vô cùng cung kính cười với anh: "Tiên sinh, tôi đi trước, ngủ ngon."
Lục Cảnh Nhiên: "......"
Sau khi Thời Yên về phòng, trái tim còn đập kịch liệt, cô sờ mặt mình, nóng như lửa thiêu. Trời ạ, cô thế nhưng thật sự hôn tổng giám đốc rồi!
...... Thời Mỹ Lệ cô vẫn là rất có khả năng!
"Hô ——" cô thở ra một hơi, đi qua đi lại quanh phòng. Đừng nhìn cô mỗi ngày mở miệng là nói lời âu yếm, kỳ thật cô lớn đến như vậy còn chưa từng có nói chuyện yêu đương.
Cũng không phải không có chàng trai theo đuổi cô, chẳng qua cô một bên vội vàng muốn thoát khỏi nghèo khó, một bên cũng cảm thấy mấy chàng trai theo đuổi cô không có gì thú vị. Lâu như vậy tới nay, một người duy nhất làm cô động tâm, đại khái chỉ có người con trai trai cô quen ở cô nhi viện lúc trước thôi.
Thời gian qua rất lâu, Thời Yên đã không nhớ được người đó kia trông như thế nào, ấn tượng còn sót lại của cô về anh, đó là cặp mắt anh —— sáng ngời đến phảng phất có thể tỏa sáng từ bên trong.
Tài nguyên của cô nhi viện hữu hạn, mà người đó luôn không tranh không đoạt, cho nên luôn bị bắt bạt. Thời Yên không thể thấy anh bị bắt nạt, liền chủ động làm bảo vệ của anh, nhưng mỗi lần cô đánh nhau với bạn nhỏ khác xong, cậu ta ngược lại muốn trách cứ mình. Mỗi khi lúc này, Thời Yên liền âm thầm thề, về sau không bao giờ muốn giúp cậu ta, nhưng thấy cậu ta bị người bắt nạt, cô lại không nhịn được xông lên ra mặt.
Sau đó có một ngày, bố cậu bé đột nhiên tìm tới, đón cậu ấy đi. Nghe viện trưởng nói, bố cậu ấy rất có tiền.
Thời Yên lúc ấy còn nhỏ, nhưng cô cũng biết, về sau bọn họ không bao giờ sẽ gặp mặt.
Cửa phòng bỗng nhiên bị người gõ vang, Thời Yên phục hồi tinh thần lại, hỏi một tiếng về phía cửa: "Ai đó?"
"Tôi."
Là Lục Cảnh Nhiên.
Trong lòng Thời Yên hoảng loạn, lòng bàn chân cô như lò xò, lập tức bật lên giường, kéo chăn che lại bản thân: "Chuyện gì vậy? Tôi ngủ rồi."
Ngoài cửa Lục Cảnh Nhiên an tĩnh một lát, lúc vừa rồi cô hôn anh, không phải rất dũng cảm sao, sao lúc này lại nhát như vậy? Anh mím môi, mở miệng nói: "Đồ ngọt của cô còn chưa ăn xong."
Thời Yên nói: "Không cần, anh ngọt hơn đồ ngọt nhiều."
Lục Cảnh Nhiên: "......"
Anh xem như đã hiểu, Thời Yên là một người chỉ dám ở ngoài miệng chạy xe lửa.
Anh nhẹ nhàng cong môi, ở ngoài cửa nói: "Tôi trở về phòng, ngủ ngon."
Nghe được tiếng bước chân rời đi của Lục Cảnh Nhiên, Thời Yên mới từ trong chăn nhô đầu ra. Tục ngữ nói trốn được nhất thời không trốn được cả đời, nhưng, có thể trốn bao nhiêu nhất thời, thì trốn bấy nhiêu nhất thời đi!
Ngày hôm sau, Thời Yên bị đồng hồ báo thức đánh thức. Bởi vì ngày hôm qua bắt tổng giám đốc đợi mình mười lăm phút, hôm nay Thời Yên dậy trước ba mươi phút. Cô xuống lầu trước, thò đầu ngó nhìn trước, còn may còn may, Lục Cảnh Nhiên còn chưa đi xuống.
"Cô đang xem cái gì?" Thanh âm Lục Cảnh Nhiên từ sau lưng truyền đến, dọa Thời Yên run run, sau đó nấc cục.
"Ực."
"......" Lục Cảnh Nhiên nhìn cô, không nhịn được cười lên tiếng, "Tối hôm qua không phải rất lớn mật sao? Không phải nói cái gì "chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu" sao?"
Thời Yên: "......"
Buổi tối, nhân loại luôn dễ dàng xúc động.
"Kia, cái kia, Lục tổng, nếu anh cảm thấy không vui, cùng lắm thì, cùng lắm thì tôi để anh hôn lại!" Thời Yên nói xong, hiên ngang lẫm liệt nhắm mắt lại, một bộ mặc người thịt cá.
"......" Lục Cảnh Nhiên nhìn cô một lúc, khóe miệng cong lên, cúi đầu hôn lên.
Trên môi đột nhiên truyền đến lạnh lẽo, khiến lòng Thời Yên giật mình, cô nằm mơ cũng không nghĩ tới Lục Cảnh Nhiên sẽ thật sự hôn lên, theo bản năng mà muốn lùi lại né tránh. Lục Cảnh Nhiên giơ tay chế trụ gáy cô, gia tăng nụ hôn này.
Khác với nhân loại, đầu lưỡi Lục Cảnh Nhiên cũng lạnh lạnh, bỗng nhiên chui vào trong miệng Thời Yên, cảm giác như là đang ăn khúc băng. Hô hấp trao đổi hòa quyện triền miên, trái tim Thời Yên thiếu chút nữa từ cổ họng nhảy ra.
Hôn môi với tổng giám đốc, thật sự là quá kí©h thí©ɧ.
Vào lúc Thời Yên sắp tắt thở, Lục Cảnh Nhiên buông lỏng môi cô ra, hô hấp của anh hỗn loạn từ lâu, bàn tay luồn vào sợi tóc của Thời Yên, giữ đầu cô: "Lúc này mới gọi là hôn môi, biết không?"
"......" Đã biết, cảm ơn tổng giám đốc lời nói và việc làm đều mẫu mực.
"Khụ khụ." Quản gia đứng ở dưới nhà, lễ phép khom người với bọn họ, "Quấy rầy một chút, bữa sáng đã chuẩn bị xong."
......
Sau một trận im lặng, Lục Cảnh Nhiên buông Thời Yên ra, xoay người đi xuống nhà.
Thời Yên đứng ở tại chỗ thở hổn hển vài hơi mới đi theo Lục Cảnh Nhiên xuống dưới. Ngồi ở nhà ăn, cô mặt ngoài bình tĩnh xé bánh mì trong tay, trong lòng lại bất ổn.
Lục Cảnh Nhiên là có ý gì? Thật sự chỉ là trả thù lại mà thôi sao? Đường đường tổng giám đốc của nhân loại, thân vương huyết tộc, không đến mức ấu trĩ như vậy chứ. Hơn nữa anh cũng đã nhận cô vào nhà, còn mua nhiều thứ cho cô như vậy, nói không có một chút ý tứ với cô cũng không có khả năng.
Nếu không cô thừa thắng xông lên, định ra quan hệ?
"Lục tổng." Cô gọi anh một tiếng.
Lục Cảnh Nhiên ngước mắt, đáp: "Hử?"
"Cái kia......" Thời Yên xấu hổ e thẹn, ngượng ngùng xoắn xít, "Nếu anh cũng đã hôn tôi, vậy anh phải cưới tôi."
Lục Cảnh Nhiên: "......"
Cô đang ăn vạ đúng không?
Thời Yên thấy anh không đáp lời, dựng mày nhìn anh: "Anh đừng nghĩ quỵt nợ, quản gia cũng thấy!" Cô nói xong liền nhìn về phía quản gia, chứng thực với ông.
Quản gia cười gật gật đầu: "Đúng vậy, tôi cũng thấy."
......
Lục Cảnh Nhiên nhìn ông một cái, lại nhìn Thời Yên dào dạt đắc ý một cái, cuối cùng cười một tiếng, nói: "Trước đó không phải cô nói muốn cùng tôi yêu đương sao? Chúng ta vẫn là yêu đương trước đã."
Thời Yên, tự Mỹ Lệ, nữ. Hôm nay, cô rốt cuộc kết thúc cuộc sống độc thân dài hai mươi lăm năm, thành một cô gái có bạn trai.
Thật đáng mừng.