Chương 1: Cô Gái Bí Ẩn

Trong màn đêm thanh vắng, tại một khu dân cư đường lối phức tạp, một nhóm hai người áo đen chạy bán sống bán chết luồn lách qua các tòa nhà cao tầng. Trên mặt họ hiện rõ vẻ sợ sệt đến tột cùng, mồ hôi nhễ nhại chảy xuống ướt đẫm cổ áo. Họ chạy sâu vào trong một con ngõ, phát hiện không có lối ra mới hoảng hốt dừng lại, hơi thở trở nên gấp gáp:

- "Ch... Chết rồi! Thủ lĩnh, đây là ngõ cụt!" - Một trong số họ bám lấy đầu gối, khó khăn nói với tên còn lại.

- "Đằng nào cậu ta cũng không chạy kịp, cứ trốn tạm vào đây đã." - Người kia thì vịn lấy tường bên cạnh, cố chống đỡ hai chân đã run rẩy vì chạy quá nhiều.

Tiếng nói vọng lên từ bên trên, người đàn ông lực lưỡng trong bộ áo vest sang trọng đã ngồi trên bức tường gạch từ bao giờ đung đưa chân thách thức, giơ tay vẫy chào: "Xin chào, lại gặp nhau rồi!"

- "B…Blight!" - Khuôn mặt họ không giấu nổi sự kinh hãi, đồng tử mở to ra, chân không tự chủ mà lùi về phía sau.

Hắn nở một nụ cười nham hiểm, khuôn mặt dưới trăng diễm lệ lộ ra ánh mắt sắc lẹm như muốn nuốt chửng con mồi. Bằng một động tác nhảy xuống đơn giản, người đó đã tóm được cổ một gã, vật cho nằm bẹp xuống đất. Tên thủ lĩnh rút ra con dao từ đai áo, nhanh chóng lao đến đâm vào bụng hắn nhưng bị hắn dùng chân đá bay, đập đầu vào tường rồi cố gắng đứng dậy, loạng choạng chạy thoát. Tên kia nhân lúc Blight không chú ý liền bật dậy, định dùng hai cước đá thẳng vào đầu hắn ta. Không may bị hắn bắt bài, cánh tay dài vươn ra phía sau, nắm chặt được cổ của gã ấn lên tường khiến gã mặt tím tái xin tha:

- "L… Làm ơn..! Đừng... gϊếŧ ta... Ng... Ngươi... muốn... g... gì... ta đều... có thể nói..."

Nghe vậy, hắn buông thõng tay khiến tên đó ngã phịch xuống đất, gã khổ sở giữ lấy cổ họng, ho khù khụ.

Người đàn ông ngồi xuống, ngữ điệu lẫn giọng nói chẳng khác nào hổ dữ sẵn sàng tha cho chim nhạn hòng bắt lấy con nai to hơn:

- "Căn cứ của các người ở đâu? Khôn hồn thì nói ra."

Tên đó nhìn mặt hắn một cái rồi im lặng lảng tránh ánh mắt.

- "Không nói? Vậy ngươi vô dụng rồi!"

Nói dứt câu, một con dao xoẹt qua cổ gã, kết thúc chuỗi đời còn lại. Sau khi chắc chắn không còn hơi thở thoảng qua nữa, hắn phủi phủi tay, hất về phía sau: "Mang tên còn lại ra đây."



Một đám xã hội đen đang khống chế người khi nãy bỏ chạy bước ra từ trong bóng tối. Tên thủ lĩnh sau khi chứng kiến đàn em của mình bị gϊếŧ một cách vô tình như vậy liền sợ hãi quỳ xuống, tay chân lạnh toát như đang đứng trước tử thần, giọng nói run rẩy phát ra: "Blight, xin hãy tha cho tôi. Tôi nói, tôi nói hết."

Hắn im lặng, chậm rãi lau con dao nhuốn máu vừa rồi dùng để gϊếŧ tên kia. Thủ lĩnh thấy vậy còn sợ hơn: "Ch... Chính là ở công xưởng bỏ hoang bên kia."

Chỉ đợi gã nói ra câu này, Blight rướn cằm, ra lệnh cho đám người đang đợi mai phục sẵn:

- "Nghe rồi chứ? Bao vây hết toàn bộ khu vực đó cho ta."

- "Rõ." - Tiếng từ bộ đàm phát ra.

Tại công xưởng cũ kĩ vẫn còn sáng đèn cách đó không xa:

- "Báo cáo! Thủ lĩnh và người của mình đã bị bắt. Bây giờ Blight đang dẫn đám người Mạt Dã đi đến nơi này. Lão đại, chúng ta có nên?" - Một người áo đen hớt hải chạy vào, vừa chạy vừa nói to với tên cầm đầu đang ngồi yên vị trên mấy chiếc lốp xe.

Lão đại châm điếu thuốc, bình tĩnh nói với mọi người: "Vội gì chứ? Chẳng qua chỉ là tên oắt con Blight có chút danh tiếng. Chẳng nhẽ cả cái đảng Giảo Khấu này còn không đánh lại hắn ta cùng mấy tên vệ sĩ đi theo sao?"

- "Nhưng mà..." - Tên vừa nãy định lên tiếng nhưng bị cắt lời: "Không nhưng nhị gì hết, chúng ta cũng phải có phong thái của một băng đảng, đúng không nào!" Gã vừa nói vừa giơ cao cánh tay phải, để lộ hình xăm con hắc long oai phong lẫy lừng.

- "Đúng! Đúng!" - Đám người bên dưới đưa tay lên biểu tình, cùng hô to thể hiện ý chí quyết tâm. Chẳng bao lâu sau thì cánh cửa thép đang khóa chặt kia bật tung ra, Blight đứng ở ngay giữa, mắt mang tia sét nhìn thẳng vào tên cầm đầu, vênh váo nói: "Yo, náo nhiệt quá nhỉ?"

Lão đại ngồi đó, lập tức cảnh giác: "Sát thần Blight hôm nay lại có nhã hứng đến Giảo Khấu chúng ta dạo chơi sao?"

- "Không dám, người của ông đã lấy đi món đồ quý giá của băng đảng bọn ta rồi. Có qua có lại chứ?"

- "Nếu ý cậu nói là Kỳ Tâm, thứ có thể khiến người chết sống lại thì bọn ta chưa hề đυ.ng chạm đến thứ đó. Ngươi như thế này thật làm phá vỡ hảo ý giữa hai băng đảng." - Giọng nói gã nhún nhường, không dám làm càn.



- "Ta không nhiều lời với ông, lục soát toàn bộ đám người này cho ta." - Lệnh được phát đi, người bang Mạt Dã tràn vào, bắt đầu động thủ với đám người kia.

Quyết không yếu thế, tên lão đại cũng phất tay, ngụ ý chấp nhận tuyên chiến. Hai bên lao vào đánh nhau, chốc lát cái công xưởng bỏ hoang im ắng đã chất đầy những âm thanh leng keng của thanh sắt va chạm vào nhau. Thế trận này, dù đám người Giảo Khấu đông hơn nhưng mỗi một thành viên Mạt Dã đều là sát thủ được đào tạo chuyên nghiệp, nhanh chóng đã lấy lại được lợi thế. Thấy tình hình không ổn, lão đại đành dẫn theo vài người em đi ra theo đường ra hai bên. Blight phát hiện ra liền đuổi tới, động tác nhanh như cắt đã kề dao bên cổ tên cầm đầu, khiến không ai kịp chống đỡ:

- "Dừng tay, lão đại các người đã ở trong tay ta, nếu các ngươi muốn mạo hiểm sự sống của hắn ta thì cứ tiếp tục động thủ. Còn nếu muốn giữ mạng lại cho ông ta thì bỏ hết vũ khí xuống."

Nhìn thấy tên đầu đàn đã bị khống chế, bọn họ sợ hãi đặt vũ khí xuống, giơ hai tay lên đầu răm rắp nghe theo. Từng người, từng người một bị đám Mạt Dã đưa đi tra khảo, kể cả gã lão đại. Blight ra lệnh cho đàn em tiến hành lục soát khu này không để sót một chỗ nào.

Một lúc sau, có hai người vội vã chạy tới báo tin:

- "Blight, chúng tôi phát hiện ra có một cô gái đang bất tỉnh ở gác trên của công xưởng."

Hắn nhíu mày: "Cô gái? Dẫn tôi lên xem."

Nói rồi, hắn đi theo sự chỉ dẫn của hai người kia, dừng chân trước một căn phòng đầy mùi hôi tanh của máu:

- "Hai người ở đây đi, để tôi vào xem thế nào."

- "Vâng!" - Hai người họ gật đầu.

Blight bước vào, khu công xưởng cũ kĩ không giấu nổi sự ảm đạm, rách rưới, trên tường dính đầy những vệt máu dài, dưới đất là bát cơm nhão đổ đầy ra sàn. Cái mùi ôi thiu tanh tưởi sộc thẳng vào mũi khiến hắn bất giác che lại. Hắn nhíu mày, ánh mắt đảo lại một vòng, cuối cùng quyết định tiến vào sâu hơn.

Trong một giây lơ là, bất thình lình, từ đằng sau xuất hiện một cánh tay choàng ngang cổ hắn, mảnh thủy tinh sắc lẹm trên tay dí sát vào yết hầu. Hắn khẽ cúi đầu nhìn xuống, sát khí từ kẻ lạ mặt toả ra như một con trăn khổng lồ siết chặt lục phủ ngũ tạng, giọng nói rít lên từng câu từng chữ rõ mồn một.

"Ngươi là ai?"