Chương 9

Huy Tường mang Huy Kha về phòng của mình, một chữ cũng không nói. Đóng và bấm chốt của phòng, Huy Kha biết mình phải làm gì, cũng biết tính tình của anh hai nên tự giác quỳ gối.

_ Anh hai, em biết sai rồi.

_ Thật? Sai ở chỗ nào? – Huy Tường nhướng mày.

_ Em không nên không làm bài tập đã đi chơi, không nên đi quán bar, không nên uống rượu say.

_ Chuyện không làm bài tập, anh Khôi Vĩ sẽ xử lí em. Hai tội ở đằng sau, nói, đánh bao nhiêu?

Huy Kha thầm than. Nói ít hơn thì sẽ bị phạt nặng, nói nhiều hơn thì mình chịu tất.

_ Anh hai, em biết sai rồi, em toàn tâm toàn ý nhận phạt của anh hai.

_ Giỏi lắm, toàn tâm toàn ý, ai dạy nói vậy?

Huy Tường nhếch môi, đá đá vào đùi Huy Kha.

_ Đi, nằm sấp trên giường. Đi quán bar, ba mươi thước, uống rượu, năm mươi thước.

_ Dạ, anh hai.

Tám mươi thước này có vẻ đã nặng rồi nhưng so với ngày trước ba dùng dây lưng quất cậu thì vẫn còn là nhẹ. Tuy vậy, Huy Kha vẫn chuẩn bị tâm lí tốt một chút. Bị anh hai đánh bao nhiêu đây, chỉ sợ ba ngày không bước xuống giường nổi.

Trong lúc Huy Tường rút lấy thước, Huy Kha cắn cắn môi, nằm sấp lên giường của anh hai, cởi ra hai lớp quần, mặt vùi vào hai cánh tay. Cảm nhận được thước gỗ lạnh băng chạm vào da thịt, cậu khẽ rùng mình…

Huy Tường nghiêm mặt, vung thước không hề nương tay.

Huy Kha trước giờ trước mặt anh hai vẫn luôn ngoan ngoãn nghe lời vô cùng. Ngày trước, ba đánh cậu không hề nhẹ, cậu còn kêu còn khóc, nhưng từ ngày ba mẹ ra đi, Huy Kha đã không coi cái đau xá© ŧᏂịŧ ra gì.

Ngoại trừ chịu đựng, cậu không thể làm gì khác.

Huống chi, lần này là cậu toàn tâm toàn ý nhận sai, không có một chút oán trách. Lúc cả người bị nước lạnh dội tỉnh, Huy Kha lập tức thấy hối hận.

Ba sao? Muốn giống như ba sao? Ba hiện tại không phải rất tệ hại sao? Tại sao mình còn muốn giống ba? Tại sao mình còn muốn học như ba hủy hoại gia đình mà anh hai đã rất khổ công gìn giữ? Tại sao mình muốn phụ lòng anh hai?

“Ba, ba, ba, ba, ba…”

Mông đau buốt, mỗi một thước quất xuống mông Huy Kha là một lằn đỏ rực nổi lên cắn sâu vào da thịt, Huy Kha khe khẽ giật người. Cậu trong lòng âm thầm đếm: “Một…hai…ba…bốn…năm…”

Anh hai một chút cũng không nương tay, quả thật muốn đánh cho cậu không xuống giường nổi.

Huy Kha nghiến răng nghiến lợi. Từng thước từng thước quật xuống, có trọng lượng cùng độ mạnh như nhau, bao phủ khắp vùng mông, sau hơn hai mươi thước, mông của Huy Kha đã không còn một chỗ lành lặn.

Sưng đỏ, nhức nhối.

“…hai mươi mốt…hai mươi hai…hai mươi ba…hai mươi bốn…”

Lúc mới đầu, cậu còn thấy hơi mơ màng vì hơi men, nhưng Huy Tường đánh không nhân nhượng đập tan chút choáng váng cuối cùng. Huy Kha cảm nhận từng thước từng thước một quất xuống, mông đã không chịu nổi, cả người run run, mỗi một tiếng “Ba” vang lên là mỗi một lần cậu liều mạng kiềm chế không để người giật nảy lên. Mồ hôi hai men theo hai bên thái dương, lẳng lặng trượt xuống hai gò má.

“…ba mươi sáu…ba mươi bảy…ba mươi tám…ba mươi chín…”

Huy Tường kiên nhẫn đều tay đánh. Ba giây hạ xuống một thước, không quá gấp gáp, không quá chậm chạp, vừa đủ thời gian cho cái đau của thước gặm nhấm vào tận xương tủy để Huy Kha thưởng thức trọn vẹn, sau đó mới hạ xuống thước tiếp theo.

Cứ như vậy, liên tiếp tạo thành một vòng tuần hoàn thống khổ.

_ Huy Kha, chịu đau giỏi lắm. Nếu có bản lĩnh đến như vậy, tại sao không thể giữ được lí trí của mình? Uống rượu? Thật sự em đã nghĩ cái gì? Thật sự không coi lời của anh hai ra gì, thật sự không cần nghĩ đến sức khỏe của em, thật sự muốn hủy hoại bản thân?

Huy Tường nhìn da thịt của cậu em đã muốn đỏ có xanh có, vài chỗ nặng nhất từ từ chuyển qua tím, lòng không khỏi đau.

Đây là đứa em anh nâng niu nhất, lo lắng nhất, đau lòng nhất. Mỗi lần đánh cậu, không khác gì anh tự đánh mình.

Nhớ lại khi trước ba giận dữ dùng dây lưng đánh Huy Kha, đầu kim loại vô tình mà cắt nát da thịt của em, Huy Tường vừa phẫn nộ vừa đau xót, không biết sống chết đỡ đòn cho em. Những lần như vậy, Huy Ảnh đều đánh hai người đến gục, hoặc là bò dưới đất, hoặc là mê mang trên giường.

“Anh hai… anh hai… anh hai đau, em cũng đau quá…”

Huy Kha rúc trong lòng Huy Tường, thút thít.

“Không sao, anh hai không sao, anh hai mang Huy Kha về phòng, ngoan nha…”

Huy Tường gượng đau, bế em về phòng. Đi ngang qua phòng của Huy Chiểu còn nghe tiếng Huy Chiểu vừa đập cửa vừa la hét:

“Anh hai, mở cửa cho em ra! Anh hai! Ba, ba không được đánh anh hai, không được đánh Huy Kha!”

Huy Tường vì sợ Huy Chiểu càng thêm đổ dầu vào lửa nên khóa cửa ngoài nhốt em lại. Huy Chiểu la hét đến khản giọng, vừa khóc vừa gào, mỗi lần Huy Tường mở cửa vào đều thấy Huy Chiểu mệt mỏi tựa vào cửa thϊếp đi, trên mặt còn vương đầy nước mắt.

“Huy Kha ngoan, nhanh thôi sẽ không đau nữa.”

Huy Tường mang Huy Kha về phòng, giúp cậu bôi thuốc.

“Anh hai, em rất sợ bị đánh.”

Huy Kha thành thật nói, nghĩ đến bị đánh cậu lập tức cảm thấy khủng hoảng.

“Không sao, không sao, không có ai đánh Huy Kha nữa, ngoan.”

Huy Tường không tiếc lời dỗ dành. Lúc đó, thật sự Huy Tường có chết cũng không nguyện đánh em thêm một lần nào nữa…

Đáng tiếc, cuộc sống vô tình mà thay đổi, Huy Tường không thể không thay ba dạy dỗ em, nhất là càng về sau Huy Kha càng trái tính trái nết. Lúc đầu, Huy Kha còn phản kháng quyết liệt, có điều sau đó Huy Kha dần dần chấp nhận. Chỉ cần là cậu có lỗi, cậu sẽ chấp nhận bị trừng phạt.

“Ba, ba, ba, ba…”

“…bốn mươi chín…năm mươi…năm mươi mốt…năm mươi hai…”

Thêm bốn âm thanh tựa sấm động vang lên, mông của Huy Kha nóng rực như lò lửa, đau đến không chịu nổi, nước mắt cậu vô thức chảy trào, cả thân người không nhịn được cong vòng theo từng cái đánh.

Anh hai, đau, Huy Kha đau quá, anh hai.

Huy Kha chịu không nổi xoay trở người né đòn, ngẩng đầu van xin:

_ Anh hai, Huy Kha đau, đau quá. Anh hai ngừng một chút, đau quá…

_ Chịu không nổi rồi? – Huy Tường vẫn nghiêm mặt, nhưng giọng nói đã mềm mỏng một chút.

Chính mình đánh còn không nỡ nhìn, người chịu phạt phải thống khổ cỡ nào.

_ Anh hai, em xin lỗi, em chịu không nổi…Anh cho em nghỉ một chút, một chút thôi…

Mông đau như bị dần nát, cậu không có biện pháp tiếp tục nhẫn nhịn chịu đòn.

_ Được rồi. Nghỉ một phút tăng thêm năm thước, chừng nào nghỉ đủ bảo anh.

Huy Tường gật gật đầu, ngồi vào bên giường, thước đặt ở trước mặt Huy Kha. Anh lật sấp người cậu, chăm chú nhìn vào cái mông đã sưng căng, chỗ xanh chỗ tím, lòng khe khẽ thở dài. Huy Kha, em có biết không anh cũng rất đau lòng.

Nhưng mà anh không muốn chuyện tương tự tái diễn, cho nên anh đành phải cắn răng mà tàn nhẫn.

_ Khát nước không? – Huy Tường quan tâm hỏi.

_ Dạ không anh hai.

Huy Kha lắc lắc đầu. Cổ họng cậu khô rát nhưng mới nãy uống quá nhiều rượu còn chịu nước lạnh xối lên người, giờ nghĩ đến nước rất muốn buồn nôn.

Huy Tường im lặng, Huy Kha cũng không nói gì thêm. Qua ba phút, mông đã giảm đau đớn đi một ít, Huy Kha thu hết cản đảm nói:

_ Anh hai, tiếp tục đi.

_ Thêm mười lăm thước.

Huy Tường thản nhiên nói, tay tiếp tục cầm thước.

“Ba…ba…ba…ba…ba…ba…ba…ba…”

Huy Kha mấy thước đầu còn nhẫn nhịn nổi để đếm, nhưng càng về sau càng chịu không thấu nên đành buông xuôi. Cả người gắng hết sức cũng chỉ có thể cố gắng không lấy tay che, không né đòn, mông, đùi, thắt lưng, lưng, qua mỗi thước đều giật lên một cái. Miệng cũng bắt đầu xuýt xoa, nghe không tròn vành rõ chữ nhưng là vô cùng thống khổ.

_ Ư.. a… đau… ư…

Cậu nén hơi, đau thật, đau quá đi, anh hai, nhẹ một chút, nhẹ một chút, nhẹ một chút thôi anh hai. Em chịu không nổi, em đau quá… anh hai…

Huy Kha trong lòng kêu thành từng tiếng, mồ hôi cùng nước mắt thấm đẫm gối cùng drap giường. Tư thế bắt đầu xiêu vẹo không tiêu chuẩn.

Huy Tường cũng không bắt lỗi, lòng anh đau muốn chết, không muốn chấp nhặt chuyện nhỏ này với em, nhịp đánh cũng bắt đầu nhanh hơn.

_ A… anh hai… đau…! A…anh hai…! Đau..đau quá!

Mấy thước cuối cùng, Huy Kha không nhịn nổi kêu thảm. Mà Huy Tường đánh xong cũng thở phào nhẹ nhõm.

_ Được rồi, không đau nữa, ngoan, Huy Kha.

Huy Tường đặt thước trên bàn, vỗ vỗ thắt lưng đứa em.

_ Anh hai, em đau quá.

Huy Kha khóc mếu.

_ Ừ, anh hai biết. Nằm nghỉ ở đây một chút, anh hai gọi anh ba đến giúp em lau mặt, thay quần áo, bôi thuốc. Làm xong sẽ không đau nữa.

Huy Tường đổi giọng ngọt ngào nhất có thể, dỗ dành Huy Kha như dỗ trẻ con.

_ Cảm ơn anh hai.

Huy Kha nén đau nói.

Kì thực, cậu biết anh hai không phải là không muốn giúp cậu bôi thuốc mà là do anh hai rất ngại. Anh hai từ nhỏ luyện võ, tay chai sần, lực trên tay có giảm đến nhẹ nhất cũng sợ làm cậu đau đớn thêm, vài lần giúp cậu bôi thuốc đều như thể gia tăng thêm khổ hình. Anh hai nhận ra được điều đó, lòng rất áy náy nên mới nhờ đến anh ba.

Có mấy lần cậu muốn anh hai giúp mình bôi thuốc, chỉ là, mỗi lần như vậy cậu đều thấy anh hai quá căng thẳng. Hơn nữa anh ba còn bí mật nói, lần sau Huy Kha đừng đề nghị anh hai như thế, anh hai đánh em đã đau muốn chết, còn tự nghĩ mình bôi thuốc làm tróc miệng vết thương của em nên dằn vặt dữ dội hơn nữa.

Huy Kha nhìn anh hai bước ra cửa, thở dài gục xuống gối.

Một lát có tiếng mở cửa vang lên rồi có người khẽ chấm đầu ngón tay dính thuốc vào mông cậu. Huy Kha cảm thấy thật dễ chịu. Cậu còn đang tự hỏi anh ba học từ đâu cách này vậy, chợt giật mình nhận ra cảm giác này vừa lạ vừa quen…

Cậu quay đầu, sửng sốt kêu lên:

_ Anh Khôi Vĩ!

Khôi Vĩ không biết tự lúc nào thế chỗ của Huy Chiểu ngồi ở cạnh cậu.

_ A… anh Khôi Vĩ, anh…

Huy Kha nén đau nói, giọng đã hơi khàn. Khôi Vĩ gương mặt đượm buồn, hơi hơi trầm giọng nói:

_ Huy Kha không thích anh?

_ Không phải… nhưng mà… anh Khôi Vĩ, gọi anh ba Huy Chiểu giúp em được không? Em không có ý gì, nhưng quả thật… quả thật em rất muốn gặp anh Huy Chiểu…

Huy Kha thành thật nói, bởi vì dù có thân mật với Khôi Vĩ đến đâu, Khôi Vĩ cũng không thể là anh ba của cậu, mà những chuyện này, đối với người ngoài cậu có phần xấu hổ không thoải mái.

Khôi Vĩ dường như cũng đoán trước được điều này, cười buồn nói:

_ Anh biết rồi, để anh gọi Huy Chiểu.