Chương 34: Nếu Hắn Không Chết Thì Cô Chết!

Vtrans: Jang Jang

Edit: Monei

Muốn thử Diệp Gia Diễn một chút a?

Giang Ly Ly suy nghĩ, nếu như cô cùng Diệp Gia Diễn phát sinh quan hệ thân mật. . . . . .

Ách, không được, căn bản không được.

Vậy Diệp Gia Diễn với Trang Nhã Nghiên cùng một chỗ sẽ như thế nào?

Giang Ly Ly vắt hết óc, phát hiện Diệp Gia Diễn và Trang Nhã Nghiên cũng không có cái gì.

Không có cách nào.

Diệp Gia Diễn trời sinh với khuôn mặt cấm dục, cô thật không cách nào tưởng tượng ra dáng vẻ hắn quấn quýt si mê cùng với nữ nhân.

Có lẽ chỉ khi hắn ưu ái nữ nhân, mới biết được hắn thâm tình ra dạng gì.

Nữ nhân kia, chắc hẳn không phải cô.

Cũng sẽ mãi không là cô.

Một chuỗi thất vọng đánh trúng trái tim Giang Ly Ly, cô thoáng chút thất thần, không chú ý tới xe đã dừng.

Diệp Gia Diễn xuống xe, phát hiện Giang Ly Ly đang thất thần, kêu cô một tiếng: " Giang Ly Ly?"

Giang Ly Ly lấy lại tinh thần, ngơ ngác nhìn Diệp Gia Diễn: "Anh làm sao a?"

Diệp Gia Diễn: . . . . . ." Quả nhiên là ngu ngốc.

Trang Nhã Nghiên bật cười, ôn nhu nhắc nhở: "Ly Ly, chúng ta đến rồi."

Đến rồi?

Đúng nha, không phải như vậy thì Diệp Gia Diễn làm sao lại ở ngoài!

Giang Ly Ly có hơi giật mình, cầm túi lên và xuống xe, ánh mắt trốn đông trốn tây, không dám nhìn Diệp Gia Diễn.

Diệp Gia Diễn để ý tới, Giang Ly Ly trên mặt đỏ ửng vẻ khả nghi.

Hắn nhíu nhíu mày: "Cô là lạnh hay là nóng?"

Giang Ly Ly: . . . . . ." Cô không lạnh cũng không nóng, có thể đừng hỏi nữa được không?

Chu Dương Thanh đi tới, cười hắc hắc thay Giang Ly Ly giải vây: "Diệp tổng, các cô gái khi thẹn thùng đều sẽ đỏ mặt nha."

Giang Ly Ly đang xấu hổ?

Hắn không thấy như vậy?

Diệp Gia Diễn liếc mắt Chu Dương Thanh một chút, ngữ khí không có một chút thân thiện nào: "Tôi hỏi anh sao?"

Chu Dương Thanh: . . . . . ." hắn là đυ.ng vào họng súng?

Trang Nhã Nghiên không muốn để cho cuộc đối thoại tiếp tục, dời chủ đề: "Đi vào trước đi, Hoàng tổng còn hơn nửa giờ nữa sẽ đến."

Diệp Gia Diễn để Chu Dương Thanh sắp xếp một cái phòng họp nhỏ, dắt Giang Ly Ly đi vào, đem hợp đồng đưa cho cô, nói: "Đây là hợp đồng đã được sửa lại, cô nhìn thử xem."

Giang Ly Ly rốt cuộc biết Diệp Gia Diễn vì cái gì mà mang cô đến đây, mở hợp đồng ra cấp tốc nhìn một lần, từ góc độ pháp luật phân tích cho Diệp Gia Diễn.

Diệp Gia Diễn nhíu mày, cùng Giang Ly Ly thảo luận cái điều khoản nào đó, Chu Dương Thanh thỉnh thoảng nói hai ba câu.

Trang Nhã Nghiên không theo kịp, cuối cùng nhìn thời gian không sai biệt lắm, nhắc nhở Diệp Gia Diễn: "Diệp tổng, chúng ta nên đi sang phòng họp lớn, Hoàng tổng bọn họ hẳn là đã đến rồi."

Diệp Gia Diễn lấy hợp đồng, dặn dò Giang Ly Ly: "Đi xuống quán cà phê dưới lầu chờ tôi."

"Ai?" Chu Dương Thanh hỏi, "Diệp tổng, phu nhân không theo chúng ta đi gặp Hoàng tổng sao?"

Diệp Gia Diễn nhàn nhạt nói: "Cô ấy không phải nhân viên công ty."

. . . . . ."

Chu Dương Thanh rất muốn nhắc nhở Diệp Gia Diễn: Diệp tổng, ngài sẽ phải trả giá rất đắt.

Lúc để người ta xem hợp đồng, không chút nào để ý người ta không phải là nhân viên công ty a!

Chu Dương Thanh càng suy nghĩ càng cảm thấy không thích hợp, qua mấy giây, đột nhiên kịp phản ứng cái gì, cười hắc hắc, nói: "Tôi đã biết! Hoàng tổng là có tiếng háo sắc lại bụng bự —— Diệp tổng, anh nhất định là sợ phu nhân bị hù dọa!"

"Hoàng tổng háo sắc?" Diệp Gia Diễn nhìn chằm chằm Chu Dương Thanh, "Cậu nghe ai nói?"

"Đây là bí mật công khai trong ngành a." Chu Dương Thanh một mặt kinh ngạc, "Diệp tổng, anh không phải là chưa nghe nói qua ư?"



"Không có." Diệp Gia Diễn phủ nhận, cảnh cáo thêm, "Chu trợ lý, hãy chú ý hơn đến thông tin ngành, và bớt nghe những câu chuyện phiếm vô bổ như vậy."

". . . . . ."

Chu Dương Thanh ấm ức nói, "Đã biết."

Nếu như Diệp Gia Diễn thật là vì cô mà cân nhắc, chắc cô ngoác mồm kinh ngạc.

Sau khi rời phòng họp, Giang Ly Ly không đi ra quán cà phê, nhắn cho Diệp Gia Diễn một tin báo là cô đi ra ngoài.

Hôm qua cô liền tra được, gần khách sạn có một viện bảo tàng mỹ thuật, đang tổ chức triển lãm tranh, cô muốn đi xem, để gϊếŧ thời gian.

Cuối tuần, đi xem triển lãm rất nhiều người, phần lớn là những người yêu thích nghệ thuật.

Giang Ly Ly đeo tai nghe lên, trong đầu toàn những bức hoạ, vẫn là không thể tránh khỏi bị bắt chuyện.

Cô nhìn không đến 5 Bức họa, đã cự tuyệt ba bốn người muốn xin info.

Điều này nói rõ. . . . . . Cô không phải là không có mị lực nữ tính a!

Như vậy, Diệp Gia Diễn như nào lại thờ ơ với cô suốt cả một đêm?

Chẳng lẽ, Trang Nhã Nghiên so với cô có mị lực hơn?

Ai, vân vân, ở cái nơi tràn ngập không khí nghệ thuật như này, sao cô có thể nghĩ cái này a!

Giang Ly Ly ép buộc mình kéo lại suy nghĩ, cảm thấy hơi nóng, cởϊ áσ khoác gửi lại khu vực vật phẩm công cộng, tiếp tục xem triển lãm.

Xem xong, Diệp Gia Diễn gửi cho cô một tin nhắn, nói hắn bên kia đã kết thúc, hỏi cô ở đâu.

Giang Ly Ly chia sẻ vị trí viện bảo tàng mỹ thuật.

"10 Phút nữa đến." Diệp Gia Diễn nói, "Đến bên lề đường chờ tôi."

Giang Ly Ly một chút đều không trì hoãn, lấy áo khoác, làm thế nào cũng không nghĩ tới, nhân viên nói với cô, áo khoác của cô có khả năng đã bị người khác lấy đi.

Ai, cái này cũng có sao?

. . . . . .

Chưa đến 10 Phút, Diệp Gia Diễn đến viện bảo tàng mỹ thuật, nhưng viện bảo tàng mỹ thuật ở đường cái đối diện, hắn muốn từ phía trước quay đầu trở về mới có thể tiếp vào Giang Ly Ly.

"Phía trước kẹt xe, nơi này lại không cho phép dừng xe." Tài xế nói, "Chỉ có thể để phu nhân chờ thêm một chút."

Diệp Gia Diễn nhìn đường cái đối diện, trông thấy Giang Ly Ly đứng tại ven đường, cái này không kỳ quái.

Kỳ quái chính là, cô chỉ mặc một kiện áo len, trong gió run lẩy bẩy.

Cô rõ ràng có mặc áo khoác, áo khoác đâu?

"Dừng xe!"

Diệp Gia Diễn thanh âm có sự đè nén.

"Diệp tổng, " Lái xe khó xử nói, "Nơi này không thể. . . . . ."

"Tiền phạt công ty thanh toán."

Diệp Gia Diễn sau khi xuống xe đúng lúc là đèn xanh, hắn đi qua đường cái, đi đến trước mặt Giang Ly Ly.

Giang Ly Ly lạnh đến mức hai gò má đỏ bừng, trông thấy Diệp Gia Diễn, hỏi: "Xe đâu?" Cô hiện tại chỉ muốn lên xe sưởi ấm.

Diệp Gia Diễn không trả lời mà hỏi lại: "Áo khoác của cô đâu?"

"Bị người ta lấy đi rồi. . . . . ." Giang Ly Ly dậm chân tại chỗ, bất lực nhìn Diệp Gia Diễn, "Tôi lạnh quá."

"Nhìn tôi làm gì?" Diệp Gia Diễn nói, "Tôi không lạnh."

. . . . . ."

Giang Ly Ly cuối cùng cũng biết cái gì gọi đàn ông, khí thế thẳng thắng lớn như thế nào, cúi đầu xuống, dùng sức ôm lấy mình.

Nếu như là Trang Nhã Nghiên, Diệp Gia Diễn chắc sẽ không thẳng thắng như vậy, hắn nhất định sẽ đem áo khoác cởi ra cho Trang Nhã Nghiên mặc.

Đang nghĩ ngợi, cô cảm thấy phía sau lưng đột nhiên có chút ấm, một mùi hương quen thuộc bao vây cô.

Là mùi trên người Diệp Gia Diễn.

Cô kinh ngạc ngẩng đầu, phát hiện Diệp Gia Diễn cởϊ áσ khoác cho cô mặc lên, hắn mặc âu phục đơn bạc đứng trong gió rét.

Từng đợt gió gào thét lên từ bên cạnh hắn lướt qua, hắn lại vững như Thái Sơn, giống như giá lạnh đối với hắn không có chút gì ảnh hưởng.

"Anh. . . . . ." Giang Ly Ly không nghĩ tới mình có thể hưởng thụ được đãi ngộ của Trang Nhã Nghiên, kinh ngạc hỏi, "Anh không lạnh sao?"



"Tôi đã nói rồi ——" Diệp Gia Diễn cắn răng, không cho nửa cái răng của mình run lên, "Tôi không lạnh!"

"Cái kia. . . . . . Nếu không anh đứng đằng sau tôi đi?"Giang Ly Ly nói, "Tôi giúp anh cản gió."

Để một đại nam nhân trốn đến sau lưng một nữ nhân, không phải đây là xác định vũ nhục người ta sao?

"Cô đã đánh giá cao mình." Diệp Gia Diễn thanh âm so gió mùa đông còn muốn lạnh, "Cô thấp như thế, ngăn không được gió."

". . . . . ."

Giang Ly Ly cảm giác được ngực nóng lên —— Không phải ấm áp, kia là máu toàn thân cô hướng ngay yết hầu phun ra!

Cô dùng áo khoác Diệp Gia Diễn che kín mình, quyết định mặc kệ chủ nhân của áo khoác.

Loại người này, nên liền chết cóng đi.

Dù sao không phải hắn chết, mà chính là cô chết a.

Mấy phút ngắn ngủi, ngón tay Diệp Gia Diễn cuối cùng đã cóng đến không cảm giác, hắn nhìn chằm chằm áo khoác trên người Giang Ly Ly, trong mắt cơ hồ muốn toát ra ánh lửa ——

Nữ nhân ngu ngốc!

Áo khoác của hắn lớn như vậy, cô mặc vào không sai biệt lắm thì có thể quấn hai vòng, sao không cho hắn cùng mặc chung?

Ngu chết rồi!

Phía trước cách đó không xa, xe thương vụ quay đầu về sau, đi qua đoạn đường hỗn loạn, cấp tốc chạy tới.

Chu Dương Thanh xa xa trông thấy Diệp tổng bọn hắn mặc âu phục đơn bạc đứng trong gió rét, kém chút sợ ngây người: "Tình huống như thế nào?"

Trang Nhã Nghiên cũng nhìn thấy, Giang Ly Ly mặc áo khoác Diệp Gia Diễn, Diệp Gia Diễn một mình bị gió lạnh thổi.

Đổi lại là cô ta, tuyệt đối không nỡ để Diệp Gia Diễn chịu như thế.

Giang Ly Ly, cái nữ nhân ích kỷ này!

"Diệp tổng đối với phu nhân là chân ái a!" Chu Dương Thanh cảm thán nói, "A, còn có một việc —— Diệp tổng biết rất rõ ràng Hoàng tổng kia là quỷ hảo sắc, tôi không biết hắn vừa rồi tại sao lại phủ nhận không biết a."

Trang Nhã Nghiên có chút không tự nhiên: "Diệp tổng không biết? Hắn không quan tâm những chuyện bát quái như vậy đâu."

"Diệp tổng tự mình lĩnh giáo qua Hoàng tổng háo sắc, làm sao có thể không biết?" Chu Dương Thanh vừa nói, "Trong công ty của chúng ta, phòng thị trường có một mỹ nữ, lần trước đến đàm nghiệp cùng Hoàng tổng bị sàm sỡ, sau khi trở về Diệp tổng tự mình bàn giao lại giúp cô ấy, không muốn cùng Hoàng tổng tiếp tục hạng mục này, đem công việc còn lại giao cho một đồng nghiệp nam."

“. . . . . ."

Cho nên, Diệp Gia Diễn không cho Giang Ly Ly gặp Hoàng tổng, thật là vì bảo vệ cô.

Trang Nhã Nghiên trong lòng bị đâm một nhát, cực kỳ khó chịu.

Diệp Gia Diễn không có tình cảm với Giang Ly Ly, điểm này cô ta trăm phần trăm xác định. — Đây cũng chính là nguyên nhân làm cô ta vẫn ôm lấy hi vọng với Diệp Gia Diễn.

Nhưng là, hắn tại sao đối xử tốt với Giang Ly Ly như vậy?

Cũng bởi vì dung mạo của Giang Ly Ly sao?

Ngay lúc này, xe dừng lại, Chu Dương Thanh hô: "Diệp tổng, mau lên xe."

Hai tay Diệp Gia Diễn cơ hồ đã mất đi tri giác, nhưng vẫn để Giang Ly Ly lên xe trước.

Cửa xe tự động đóng bên trên, tài xế lặng lẽ tăng nhiệt độ bên trong xe.

Trang Nhã Nghiên từ bên trong hộp giữ nhiệt lấy ra một bình thức uống nóng đưa cho Diệp Gia Diễn: "Diệp tổng, uống nước đi."

Diệp Gia Diễn nhận lấy, cầm ở trong tay che một hồi mới mở ra.

Giang Ly Ly hoảng hốt kịp phản ứng, Trang Nhã Nghiên cho Diệp Gia Diễn chính là nước nóng —— Thật là một tình nhân tri kỷ a.

Cô đem áo khoác cởi ra, đưa cho Diệp Gia Diễn: “Anh mặc vào đi."

"Không cần." Diệp Gia Diễn nói, "Một hồi lại đưa cho tôi." Hai tay hắn đông cứng vẫn chưa đủ ấm, lúc này mặc áo khoác, động tác nhất định sẽ rất vụng về.

Hắn cự tuyệt!

Giang Ly Ly không nhìn ra Diệp Gia Diễn khó chịu, đem áo khoác đặt ở trên chân của mình.

Xe chạy không bao lâu, đi qua trung tâm mua sắm lớn của thành phố, Diệp Gia Diễn nghĩ đến cái gì, để tài xế dừng xe.

Trang Nhã Nghiên đoán được Diệp Gia Diễn muốn làm gì, nói: "Diệp tổng, nếu không phiền thì tôi cùng phu nhân đi mua áo khoác khác, anh. . . . . ."

"Không cần." Diệp Gia Diễn nói, "Mọi người về trước đi, không cần chờ tôi."

"Còn cơm trưa. . . . . ."

"Mọi người ăn đi." Diệp Gia Diễn nói xong, ra hiệu Giang Ly Ly, "Xuống xe."