Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cùng Mối Tình Đầu Kết Hôn

Chương 2: Hắn Cũng Là Nam Nhân Bình Thường

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trans: Jang Jang

Edit: Monei

Diệp Gia Diễn sững sờ trước hành động của Giang Ly Ly. Hắn chỉ muốn kêu cô một tiếng, làm gì đến nỗi kích động mà nhảy xuống chứ?

“Thật là ngu ngốc”

Diệp Gia Diễn nhảy xuống, nhanh chóng bơi tới bên người Giang Ly Ly, giữ chặt lấy cô. Cô vừa lạnh vừa sợ hãi, vừa bám lấy Diệp Gia Diễn vừa ngọ nguậy. Diệp Gia Diễn đổi tư thế, ôm cô trồi lên mặt nước.

Giang Ly Ly ho khụ khụ, không ý thức được mình đang đu trên người Diệp Gia Diễn, cứ thế há miệng hô hấp.

“Giang Ly Ly! Đi xuống!” Diệp Gia Diễn trừng mắt ra lệnh.

Cô lấy lại được tinh thần, mới ý thức được mình đang ở trên người Diệp Gia Diễn, hơn nữa còn đυ.ng đến bộ phận nhạy cảm đó.

Cô vội vàng buông chân ra, một giây sau lại cuốn lên lại người Diệp Gia Diễn: “Không được! Tôi… Tôi sợ!”

Diệp Gia Diễn bày ra bộ mặt khó coi, nhìn Giang Ly Ly nói: “Nước sâu chỉ có năm thước!”

“…..”

Giang Ly Ly hoài nghi, cẩn thận buông chân ra thử…

A, cô có thể đứng. Cô đỏ mặt, buông Diệp Gia Diễn ra, lui về sau.

Một cơn gió thổi qua, Giang Ly Ly thu tay ôm người: “A thật là lạnh!”

“Biết lạnh còn chưa chịu lên?” Diệp Gia Diễn gằn giọng.

Giang Ly Ly xoay người bỏ chạy, giống như con vịt con, bay nhảy về phía mép bể bơi. Cô mất khá nhiều sức mới trèo lên được. Quay đầu thấy Diệp Gia Diễn leo lên một cách dễ dàng.

A… Ưu thế của hắn là thân thể cao một mét tám chứ không phải do cô vụng về!

Dì Trương cầm khăn lau đưa cho Diệp Gia Diễn: “Cậu chủ, mau lau người đi!”

Diệp Gia Diễn cầm lấy, ngay sau đó đem khăn ập xuống đầu Giang Ly Ly, vừa lúc che khuất đầu cô. Hắn lau khô nước trên mặt mình, Giang Ly Ly vẫn đứng nguyên tại chỗ không hề nhúc nhích.

Dì Trương nhỏ giọng: "Cậu chủ, hay là cậu giúp cô chủ đi?"

Diệp Gia Diễn lấy khăn mặt ra, mới phát hiện Giang Ly Ly cứng ngắc đứng vẫn không nhúc nhích, đáy mắt đỏ hồng hồng, bả vai run nhè nhẹ, đáng thương, bất lực....



Bây giờ mới biết sợ hãi sao? Diệp Gia Diễn thầm nghĩ rồi nhắm mắt làm ngơ, rồi dùng khăn mặt che kín Giang Ly Ly, hai tay vò lung tung trên đầu cô, ra lệnh: "Trở về."

"Vâng."

Giang Ly Ly gật đầu nghe theo, gương mặt vẫn không cảm xúc.

Diệp Gia Diễn sải bước, vượt qua Giang Ly Ly tiến về phòng ngủ.

Giang Ly Ly nhìn theo bóng dáng Diệp Gia Diễn, có chút sững sờ, đi chậm lại.

Diệp Gia Diễn thế mà lại cứu cô. Bởi vì đây là trong nhà của hắn? Hắn không thể không cứu cô, nếu hắn không cứu cô thì làm sao giải thích với ba mẹ, cô không thể tự nhiên mà chết đuối trong bể bơi nhà mình.

Dì Trương đưa Giang Ly Ly lên lầu, chuẩn bị nước ấm cho cô, nhắc cô thay quần áo ra để không bị cảm. Giang Ly Ly gật đầu, trở về phòng của mình.

Đúng vậy, cô và Diệp Gia Diễn chia phòng, bắt đầu từ ngày bọn họ kết hôn.

Cô vào phòng tắm, mở vòi hoa sen, bật nhiệt độ cao, để nước nóng ấm áp bao trùm lấy thân thể lạnh lẽo.

Bên kia, Diệp Gia Diễn lại tắm nước lạnh. Giang Ly Ly, người phụ nữ ngu xuẩn kia, mới đầu còn ở trên người hắn cọ cuậy, sau đó còn giống xích tua bạch tuột quấn lấy hắn mà cọ qua cọ lại. Hắn cũng là nam nhân bình thường! Diệp Gia Diễn tắm xong liền xuống lầu, bữa tối cũng đã chuẩn bị xong. Dì Trương làm cho hắn một bát nước canh nóng, xua tan đi cái lạnh. Hắn ngồi xuống, ánh mắt thản nhiên quét một vòng bốn phía, trầm giọng hỏi: "Giang Ly Ly đâu?"

"Cô chủ không muốn xuống lầu."

Dì Trương nói.

"Cậu chủ, ngài cứ ăn trước đi."

Diệp gia diễn không thèm nói nữa, uống canh một cách tao nhã. Vừa rồi hắn chỉ là thuận miệng hỏi, vốn cũng không có ý quan tâm Giang Ly Ly.

Dì Trường thấy Giang Ly Ly không chịu xuống lầu, định mang chút đồ ăn lên cho cô, không biết nên lấy gì, chi bằng bây giờ cho cô bát canh nóng.

Giang Ly Ly thấy có chút không thoải mái, miễn cưỡng nói "Vâng" một tiếng. Nhưng thực ra cô không rời khỏi ổ chăn của mình, một lúc sau liền chìm vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau.

Diệp Gia Diễn một thân màu xám tuyệt hảo đi xuống lầu, áo khoác vắt lên tay, cả người mang một vẻ tuấn mỹ vô cùng. Đi đến phòng bếp, hắn thấy bữa ăn trên bàn, mày liền nhíu lại.

"Cô chủ chưa có xuống dưới đây." Dì Trương vội nói :"Hôm nay là do tôi đích thân làm bữa sáng."

Diệp Gia Diễn thản nhiên đáp một tiếng.

Sau khi kết hôn, mỗi ngày Giang Ly Ly đều dậy sớm để chuẩn bị bữa sáng, nhưng hôm nay ngoại lệ.



Ngày hôm qua cô ta muốn tạo phản, hôm nay lại muốn lên trời? Diệp Gia Diễn thầm nghĩ.

Dì Trương cũng thấy được sự không bình thường ở đây, liền lên lầu xem, phát hiện Giang Ly Ly vẫn còn đang ngủ. Trước giờ cô chưa bao giờ nằm ngủ lâu và ỳ như bây giờ. Dì Trương càng nghĩ càng thấy được điểm hợp lí, đi đến bên giường, liền thấy mặt Giang Ly Ly đỏ lên, hình như là phát sốt. Bác sĩ đến rất nhanh, nói Giang Ly Ly đã sốt không rõ ý thức, phải đến bệnh viện . Dì Trương cùng bác sĩ nói chuyện về bệnh tình Giang Ly Ly.

Diệp Gia Diễn tuỳ tiện đi lên xem cô, hắn xốc chăn lên, thấy Giang Ly Ly đang mê man, phát ra âm thanh nhỏ cầu cứu: "Cứu tôi....".

Dì Trương thấy vậy liền không nhịn được đau lòng mà thở dài nói: "Cô chủ chắc chắn đang gặp ác mộng mình bị đuối nước, thật tội nghiệp!”

Diệp Gia Diễn vỗ vào mu bàn tay của Giang Ly Ly, chưa kịp kêu, đột nhiên cô nắm lấy tay hắn, tựa như bắt lấy cộc gỗ cứu mạng, dùng sức lực yếu ớt để bắt lấy hắn đến nỗi các đốt ngón tay đều hiện ra.

Có phải cô đang cố ý không?

"Diệp tổng, cậu nên đưa cô ấy đến bệnh viện đi."

Bác sĩ nói với dì Trương, "Dì Trương, dì đi chuẩn bị xe đi."

Diệp Gia Diễn muốn buông tay cô ra, nhưng Giang Ly Ly bị sốt đến mơ màng, không biết trời đất, nếu hắn liền buông ra cô liền sẽ kêu "Cứu mạng", dùng sức cầm tay không để cho hắn đi. Đành phải ôm lấy Giang Ly Ly. Khi lên xe, Giang Ly Ly vẫn không buông Diệp Gia Diễn ra, đầu tựa vào trong lòng ngực của Diệp Gia Diễn, cọ qua cọ lại, như là muốn chui vào lòng ngực của Diệp Gia Diễn.

Diệp Gia Diễn cảm thấy có chút quái dị, nhưng lại không thể bỏ cô lại một mình trên xe, đành phải đem mình thành một cái máy sưởi ấm cho cô. Dù sao cô sốt cũng thật nghiêm trọng.

Đến bệnh viện, Diệp Gia Diễn ôm Giang Ly Ly đến phòng bệnh, chuẩn bị truyền dịch. Ngay lúc kim tiêm chui vào mạch máu, Giang Ly Ly cảm thấy đau, liền nhíu nhíu mi, càng dùng lực nắm chặt tay Diệp Gia Diễn.

Diệp Gia Diễn thấy vậy, đưa mắt nhìn về phía cô. Hắn không thể phủ nhận là cô rất đẹp, lại không phải nét đẹp phổ biến mà là một nét đẹp rất riêng biệt. Cô suy yếu nằm trên giường như con mèo con, khiến cho ai nhìn vào cũng động lòng trắc ẩn và muốn che chở.

Nhưng cũng thật kì, hắn vậy mà không động lòng với cô. Đại khái, suốt đời này, hắn sẽ không bao giờ thích cô. Nghĩ đến đây, Diệp Gia Diễn có chút hung ác, liền rút tay ra.

"Không cần... Diệp Gia Diễn, cứu em...." Giọng nói của cô gần như cầu xin, làm cho người ta có chút chút mềm lòng.

Diệp Gia Diễn biết, cô có một khả năng vô hình nào đó là làm cho nam nhân mềm lòng. Nhưng hắn không nằm trong số nam nhân đó , chẳng qua là hắn không có cách nào rút tay về được. Diệp Gia Diễn cân nhắc một phen, để trợ lý điều chỉnh lại lịch trình, đem máy tính đến bệnh viện, xử lý trước một số công việc đơn giản.

Truyền xong hai bình nước, cuối cùng Giang Ly Ly cũng tỉnh lại. Mơ mơ màng màng, đầu tiên cô thấy y tá. Y tá cười mỉm nhìn cô: "Cô tỉnh rồi? Yên tâm đi, cô đã hạ sốt, hiện tại tôi giúp cô tiêm thuốc."

Tiêm thuốc??? A!! Giang Ly Ly sợ rất nhiều thứ và đặc biệt nhất là tiêm! Y tá không đợi Giang Ly Ly phản ứng, liền lưu loát đem kim tiêm đưa xuống. Rõ ràng không đau, Giang Ly Ly sợ tới mức nhắm mắt lại, theo bản năng bắt lấy cái gì đó. Thế mà cô lại bắt được một thứ, hình như là một bàn tay. Không đúng, cô giống như một mực nắm lấy cái tay này? Giang Ly Ly quay đầu sang thấy Diệp Gia Diễn ngồi ở bên giường, ánh mắt nặng nề nhìn chằm cô. Cái tay cô đang nắm là của hắn.

"Anh làm cái gì vậy?" Giang Ly Ly thấy Diệp Gia Diễn như thấy ma quỷ, kéo chăn che chở chính mình.

Diệp Gia Diễn híp mắt lại một cái nguy hiểm: “Giang Ly Ly, những lời này đáng lẽ tôi là người phải hỏi cô.”

Người phụ nữ này thật là, nắm tay hắn cả buổi sáng không buông, bây giờ lại hỏi hắn muốn làm gì?

Cả buổi sáng hắn chỉ có thể dùng một tay làm việc, Diệp Gia Diễn hắn từ khi nào trở nên oan ức như vậy?
« Chương TrướcChương Tiếp »