Vtrans: Jang Jang
Edit: Monei
Giang Ly Ly mặt đỏ ửng lên.
Dứt bỏ "Ân oán tình thù" , cô cùng Diệp Gia Diễn quan hệ là vợ chồng.
Có một số việc, Diệp Gia Diễn quả thật có thể làm với cô.
Nhưng là, hắn không phải đã có Trang Nhã Nghiên sao?
Trang Nhã Nghiên nói, Diệp Gia Diễn cùng cô phân phòng ngủ, cũng là vì chung tình với cô ta.
Nếu đối với cô ta chung tình như vậy, vì cái gì mà hắn còn muốn trêu chọc cô?
Diệp Gia Diễn đem tất cả mọi chuyện làm được cực hạn, cũng cặn bã đến cực hạn a.
Giang Ly Ly càng nghĩ càng sinh khí, ngay cả tính sổ Diệp Gia Diễn cũng không muốn nữa, xoay người rời đi.
Diệp Gia Diễn ngồi vào trên ghế sa lon, chậm rãi ung dung húp cháo.
Giang Ly Ly không phải là người đầu tiên bị anh ta làm đến mức nói không nên lời, nhưng cô là người đầu tiên bị yêu cầu chạy trốn.
Chỉ có thể nói rõ, vấn đề của hắn không có kẽ hở. Xác thực là không có gì là hắn không thể làm với Giang Ly Ly.
Ăn xong cháo, Diệp Gia Diễn thấy dạ dày đỡ khó chịu hơn hẳn, đầu cũng không choáng, hắn coi là đây là một chuyện tốt, nằm dài trên giường mới phát giác cái này hoàn toàn không phải là một chuyện tốt.
Giang Ly Ly đi rồi nhưng hắn không thể đem cô ra khỏi đầu mình.
Hắn không giải thích được vì sao hắn lại nghĩ tới lúc cô rơi xuống trên người hắn, cả người mơ hồ một trận mềm mại, trên thân nhàn nhạt hương thơm tiến vào hơi thở của hắn.
Giờ khắc đó, càn quấy phá, hắn vậy mà không buông cô ra.
Lại còn hôn cô.
Môi của cô rất mềm, cảm giác rất ngọt,…. Diệp Gia Diễn vì ngăn cản mình nghĩ tiếp, đến thư phòng lấy máy tính bảng, chuyển sự chú ý của mình qua công việc.
Giang Ly Ly không có cách nào hời hợt chuyện Diệp Gia Diễn hôn cô.
Sau khi từ Maldives trở về, cô mỗi ngày đều dùng ý nghĩ chán ghét Diệp Gia Diễn, mỗi ngày đều nhớ lấy nhất định phải làm cho hắn trả giá đắt.
Thế nhưng là, khi hắn đem cô ôm vào trong ngực, khi hắn hôn cô, tim đập của cô vẫn là đập mất đi khống chế.
Cô đối với hắn vẫn còn thích.
Cô hi vọng mình có thể có tiền đồ, nhưng là, thích Diệp Gia Diễn đã biến thành thói quen của cô.
Một thói quen giữ vững vài chục năm, nghĩ trong mấy ngày ngắn ngủi liền từ bỏ, nói nghe thì dễ?
Lại cho mình một chút thời gian, Giang Ly Ly tự an ủi mình, qua một thời gian nữa, cô liền sẽ không bị Diệp Gia Diễn ảnh hưởng tới. . . . . .
Ngày hôm sau, Giang Ly Ly ngủ thẳng đến tám giờ mới tỉnh, thay quần áo chuẩn bị xuống lầu, không nghĩ tới vừa mở ra cửa phòng, đã nhìn thấy Diệp Gia Diễn đứng trước cửa.
Hắn một thân trang phục bình thường, khí tràng chẳng phải cường thế, cả người lộ ra thanh tuyển tuấn dật, phá lệ đẹp mắt.
Giang Ly Ly không kịp thưởng thức Diệp Gia Diễn, sợ tới mức lui về phía sau từng bước, thốt ra: "Anh đến đây làm gì?"
Diệp Gia Diễn nhìn xem bé thỏ trắng ngày xưa biến thành con nhím tràn ngập phòng bị, nhíu nhíu mày: "Nói cho cô một chuyện."
Giang Ly Ly tránh ở phía sau, tư thế chuẩn bị đóng cửa: "Chuyện gì?"
Diệp Gia Diễn thấy thế, một tay để chặn ở cửa, dù bận vẫn ung dung nhìn xem Giang Ly Ly: "Nếu như tôi nghĩ đối với cô làm cái gì, cô cảm thấy tôi sẽ đứng ở ngoài cửa mà làm?"
Lời này giống như có đạo lý, nhưng Giang Ly Ly cũng không có buông lỏng cảnh giác, nói: "Ai biết anh đang suy nghĩ gì?"
Diệp Gia Diễn ngoéo... một cái khóe môi:
Diệp Gia Diễn ngoắc khóe môi: "Nếu như tôi muốn làm cô cảm thấy sợ hãi, cô có thể cản được tôi?"
Nói xong nhẹ nhàng đẩy cửa, Giang Ly Ly không chịu đựng nổi lực của hắn, bị ép lui về sau hai bước.
"Anh...." Giang Ly Ly không cam lòng nhưng lại vô kế khả thi, thở phì phò hỏi, "Anh muốn nói cái gì?"
"Chuyện đêm qua, không được nói với người khác."
Diệp Gia Diễn nói xong, cho Giang Ly Ly một cái ánh mắt cảnh cáo, tựa hồ là nói cho Giang Ly Ly, nếu cô không nghe lời, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Giang Ly Ly bỗng dưng nhớ tới đêm qua bộ dáng Diệp Gia Diễn ôm cô hôn cô, hai gò má nổi lên đến hai đóa đỏ ửng, đột nhiên trở nên có chút cà lăm: "Đêm.. đêm..qua. . . . . . Chuyện gì a?"
"Đương nhiên là chuyện tôi uống say." Diệp Gia Diễn vòng hai tay trước ngực, lạnh lùng nhìn xem Giang Ly Ly, "Hôm qua còn có chuyện gì khác không?"
". . . . . ." Giang Ly Ly sợ run rẩy hai giây, mờ mịt lại ngoài ý muốn nhìn Diệp Gia Diễn, "Anh chỉ nhớ rõ chuyện anh uống say thôi sao?" Dừng một chút, mang mang nói, "Nếu không có chuyện gì khác!"
"Vậy liền nhớ kỹ cho tôi."
Diệp Gia Diễn nói xong, xoay người xuống lầu.
Giang Ly Ly nhìn bóng dáng hắn, có chút sững sờ.
Hắn hình như đã quên. . . . . .
Nói đến, hắn hôm qua vừa đối với cô động tay động chân xong, lập tức đi ngủ.
Cô nói hắn là tra nam quả thực không sai mà.
Nhưng là, cô thấy trong lòng có chút đắng chát, là chuyện gì xảy ra? Hắn quên rõ ràng là một chuyện tốt!
Giang Ly Ly ngẩng đầu hít sâu một hơi, điều chỉnh một chút trạng thái, đi theo phía sau Diệp Gia Diễn xuống lầu, đi hướng đến nhà ăn.
Diệp Gia Diễn nghe thấy tiếng bước chân, cũng không có quay đầu lại xem Giang Ly Ly.
Có người, không nên nhìn là tốt nhất. Tựa như có một số chuyện, lựa chọn quên đi là sáng suốt nhất.
Giang Ly Ly ngồi xuống, đối diện Diệp Gia Diễn, mở ra mặt trời trứng, nói: "Có chuyện, tôi cảm thấy tôi phải nói cho anh một tiếng."
Diệp Gia Diễn thản nhiên hỏi: "Chuyện gì?"
"Tôi muốn đi làm." Giang Ly Ly nói tiếp, "Tôi ngày hôm qua đã nói với mẹ."
Động tác trên tay Diệp Gia Diễn dừng lại, ánh mắt rơi xuống trên mặt Giang Ly Ly.
Kết hôn một năm nay, Giang Ly Ly vẫn nhàn rỗi ở nhà, cô chưa từng đề cập tới hai chữ "Công việc", hắn cũng không có hỏi qua cô.
Giang Ly Ly có đi làm hay không, là quyết định bởi cô.
Nhàn rỗi một năm, vì cái gì mà cô đột nhiên muốn đi làm?
Diệp Gia Diễn lần đầu tiên quan tâm tới chuyện của Giang Ly Ly: "Cô định làm ở đâu.”
"Này. . . . . ." Giang Ly Ly méo một chút đầu, "Tôi còn chưa nghĩ ra!"
Đột nhiên nói tiếp cận Diệp Gia Diễn: "Công ty của anh gần đây đang nhận người sao?"
"Cô muốn đến công ty tôi?" Diệp Gia Diễn hỏi.
"Như thế nào, không thể sao không?"
Giang Ly Ly bày ra vẻ là cố ý.
Diệp Gia Diễn không công khai chuyện mình đã kết hôn, đương nhiên cũng không có người nào biết mối quan hệ của cô và hắn. Khi cô vào tập đoàn Diệp thị, chuyện cô và hắn chắc chắn sẽ không giấu được, mà hắn cùng Trang Nhã Nghiên cũng sẽ không tiện làm những chuyện dơ bẩn đó, hắn nhất định không hi vọng sự tình trở nên bết bát như vậy.
Cô ngược lại muốn xem xem Diệp Gia Diễn sẽ làm thế nào a!
"Nếu cô muốn đi, đương nhiên có thể." Diệp Gia Diễn hỏi, "Cô muốn tôi sắp xếp cho cô, hay cô tự phỏng vấn vào?"
. . . . . . A?" Giang Ly Ly không nghĩ tới Diệp Gia Diễn sẽ đáp ứng nhanh như vậy, bị đánh trở tay không kịp, vội vàng hỏi, "Cái kia. . . . . . Công ty của các anh có bộ phận pháp chế sao?"
Diệp Gia Diễn nhíu mày: "Tạm thời không có."
"Kia. . . . . . Vẫn là thôi đi." Giang Ly Ly tự cho mình một cái cầu thang đi xuống, "Tôi vẫn là đến công ty luật sẽ tốt hơn."
"Công ty luật?" Diệp Gia Diễn nhíu nhíu mày lại, "Cô nghĩ kỹ?"
"Nghĩ kỹ a."
"Tùy cô."
Diệp Gia Diễn không nói gì nữa, tiếp tục ăn bữa sáng.
Phản ứng của hắn có bao nhiêu lãnh đạm, Giang Ly Ly liền có bao nhiêu phiền muộn.
Cô cố ý hỏi muốn vào tập đoàn Diệp thị đi làm, nghĩ là trêu cợt Diệp Gia Diễn, nhưng không nghĩ là hắn không có phản ứng gì.
Cô đi công ty luật, không lâu sau đó chính là làm luật sư a!
Diệp Gia Diễn ít nhiều gì cũng đề phòng cô một cái đi? Hắn dạng này, làm cô rất không có cảm giác thành tựu a!
Ngày mai sẽ là thứ hai, hẳn là hai ngày nữa mới có kết quả phỏng vấn.
Cô có lòng tin cô sẽ qua vòng phỏng vấn, lật ra nhân sinh phần mới.
Vừa phát xong sơ yếu lý lịch, Giang Ly Ly nhận được điện thoại của ba ba, có phải là vì chuyện công việc của cô mà gọi tới.
Ngay khi nhận điện thoại, Giang Ly Ly đã nói mình đã gửi đơn xin thực tập đến Công ty Luật Hằng Tín.
"Con muốn làm công ty luật?" Giang Hoài Việt thật bất ngờ, "Ly ly, công ty luật quá cực khổ. Đến trường học của ba đi, ba sắp xếp một vị trí cho con ở bộ phận hành chính.”
"Ba, con học chính là pháp luật." Giang Ly Ly nói, "Con nghĩ đến công ty luật, là con muốn làm luật sư."
"Làm luật sư muốn phát triển được thì phải cần rất nhiều thời gian, quá trình cũng rất vất vả. Con tốn mấy năm thời gian, rốt cục có thể một mình đảm đương một phía, nhưng cái kia, cũng chỉ là mang ý nghĩa con về sau làm việc sẽ cực khổ hơn." Giang Hoài Việt nói tiếp, "Ly ly, con nghĩ kỹ chưa?"
"Những điều này con đều biết." Giang Ly Ly dùng một giọng điệu nhẹ nhõm nói, "Thế nhưng là ba, thời điểm chọn chuyên ngành con đã nghĩ kĩ, con về sau muốn làm luật sư."
Giang Hoài Việt biết, dù sao Giang Ly Ly cũng sẽ Không thay đổi chủ ý.
"Gia Diễn biết không?" Giang Hoài Việt nhắc nhở nói, "Đã muốn lựa chọn con đường khó đi, liền cùng Gia Diễn thương lượng một chút."
"Con đã nói với Gia Diễn." Giang Ly Ly nói, "Ba yên tâm, hắn không phản đối." Trên thực tế, Diệp Gia Diễn muốn phản đối cũng không được.
"Vậy thì, con đi thử xem." Giang Hoài Việt dặn dò, "Gặp vấn đề gì, nhớ nói với ba."
"Được." Giang Ly Ly nhớ tới ba trong giới tư pháp có giao thiệp, còn nói, "Ba, con không hi vọng đồng nghiệp trong công ty luật biết con là con gái của ba."
". . . . . . Ba ba biết nên làm như thế nào." Giang Hoài Việt bất đắc dĩ nói, "Yên tâm, ba sẽ không gọi điện cho nhóm học sinh của ba."
Hằng Tín là công ty luật trong nước khá lớn, tại cả nước các thành phố lớn đều có chi nhánh, danh tiếng hạng nhất, mà lại không lo về nguồn gốc vụ án, người mới đi vào, có thể được đến tương đối tốt rèn luyện, Giang Ly Ly đã nộp một bản lý lịch cho công ty luật này.
Nhưng là theo cô biết, Hằng Tín là do bốn người sáng lập, có ba người là học trò của ba cô, về phần dưới đáy luật sư, vậy thì càng không cần nói.
Cô không nghĩ nhận đặc thù đối đãi, càng không muốn bị đặc thù chiếu cố.
Từ nhỏ đến lớn, cô vô ưu vô lự, liền nhìn thế giới này đều là đơn thuần sạch sẽ, cho nên sau khi kết hôn không thể kịp thời phát hiện Diệp Gia Diễn có phần khác thường, kém chút nữa mất mạng ở biển Maldives.
Cô cần hải trải qua một số khó khăn và thất bại để trau dồi bản thân trong công việc, cũng cần thông qua phần công việc này biết đến giá trị của mình, để ba mẹ có thể vì cô mà kiêu ngạo ngẩng đầu, để Diệp Gia Diễn biết cô cũng không phải là một quả hồng mềm mà hắn tùy tiện có thể bóp nát.
Về phần cô cùng Diệp Gia Diễn ở liên quan đến sổ sách "sinh mệnh" , cô sẽ tuỳ thời điểm mà tính sổ Diệp Gia Diễn.