Chương 25: Hạ Kim, anh cũng sợ mất em

Hạ Kim thật sự mệt, lúc Trình Hoài giúp cậu rửa sạch, cậu đã tựa vào vai Trình Hoài ngủ, trong lúc ngủ mơ, mí mắt vẫn bất an run run, nhưng nhịp thở đã đều, phả lên gáy của Trình Hoài, mang theo hơi ấm rất nhỏ.

Đặt cậu lên giường, Trình Hoài cúi sát người xuống, nhìn chằm chằm vào tuyến thể phiếm hồng, răng nanh hơi cảm thấy ngứa ngứa, rất muốn cắn xuống.

Nhìn một lúc lâu, cuối cùng anh cũng chỉ nhẹ nhàng hôn lên nơi đó, Trình Hoài đi vào trong chăn, vòng tay qua, ôm chặt Hạ Kim vào ngực.

Giấc ngủ này rất sâu, lúc tỉnh lại, cả người Hạ Kim đau nhức, mí mắt sưng đỏ có chút đau, cậu quay đầu lại, bên mặt của Trình Hoài gần trong gang tấc, lông mày, mũi, môi cong lên cực kỳ hấp dẫn người khác, Hạ Kim nhịn không được nhẹ nhàng chạm vào, lòng bàn tay mềm mại lướt qua sống mũi cao thẳng, tiếp tục đi xuống.

Trong ổ chăn ấm áp, cậu có chút lười biếng, lúc ngón tay bị cắn, Hạ Kim ngốc ra, sau một lúc lâu mới lên tiếng: “Tỉnh rồi à.”

“Ừm.” Trình Hoài khẽ cắn ngón tay của Hạ Kim, sau đó hôn lên xương ngón tay của cậu, vẻ mặt lưu luyến, nhìn chằm chằm Hạ Kim: “Chào buổi sáng.”

“Em...” Hạ Kim giật mình, dươиɠ ѵậŧ đang ở giữa đùi bóng loáng, nháy mắt cơ thể cậu cứng đờ, lời nói cũng dừng lại.

Sao lại không mặc quần áo...

Vào buổi tối có thể nói là vì nhiệt tình, nhưng bây giờ là ban ngày ban mặt, mặc dù không bật đèn cũng có thể nhìn rõ ràng mọi thứ.

Hạ Kim xấu hổ cực kỳ, lặng lẽ cuộn chân lại, tránh đi, nói sang chuyện khác, cậu nhẹ giọng nói: “Hôm nay sao anh chưa biến thành mèo, bởi vì làʍ t̠ìиɦ vào tối hôm qua sao?”

Trình Hoài nhẹ nhàng vuốt eo Hạ Kim: “Anh cảm thấy là vậy.”

“Vậy trước kia không phải cũng làm sao.” Hạ Kim nói: “Sao lại không biến...”

Ánh mắt Trình Hoài chợt sáng lên: “Lần sau có thể làm lâu một chút, xem thử có hiệu quả gì không.”

Hạ Kim xấu hổ giữ bàn tay đang làm loạn của anh lại: “Không cần.”

Khóe môi Trình Hoài cong lên, trong mắt đều là ý cười.

Cứ như vậy nằm trong chăn, nói chuyện phiếm rất thoải mái, cửa ở gác mái mở ra, có thể nhìn thấy bầu trời xanh thẳm ở bên ngoài, Hạ Kim nằm ngửa, nhìn mây trắng và bầu trời xanh ngát ở bên ngoài, lại nhịn không được thất thần.

Nếu như… Sau này Trình Hoài không biến thành mèo, giữa bọn họ sẽ liên hệ với nhau nhiều như này sao.

“Cũng đúng… Công việc của anh bận rộn như vậy, làm mèo chắc chắn sẽ không tiện, không nên làm mèo mới tốt...”

Âm cuối lại tự nhiên nhỏ xuống, Hạ Kim cố gắng nở nụ cười, đôi mắt lại mất mát.

Tay Trình Hoài vuốt ve tóc của cậu, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Hạ Kim, nói: “Với anh mà nói, là mèo cũng được, làm Trình Hoài cũng được, nhưng cho dù là biến thành cái gì, nếu không có em bên cạnh thì không được.”

Giọng của Trình Hoài luôn làm cho người ta cảm giác kiên định, nhưng lúc này lại không bình tĩnh như vậy, giọng nói hơi khàn khàn, nói: “Hạ Kim...Anh cũng sợ mất em. Mối quan hệ của chúng ta, từ trước tới này chúng ta đều bình đẳng, em không cần hạ thấp giá trị của bản thân.”

Hạ Kim không diễn tả được tâm trạng lúc này của bản thân, trái tim cậu bình ổn lại, kiên định đập ở bên trong l*иg ngực, cậu ‘ừm’ một tiếng, không nhịn được đã nhích người tới, dùng sức ôm lấy eo Trình Hoài, mặt vùi sâu vào l*иg ngực của anh.

Trình Hoài nói: “Hơn nữa, em cũng từng bảo vệ anh, không phải sao.”

Hạ Kim nói: “Nhưng anh khi đó chỉ là mèo.”

Trình Hoài nói: “Là mèo, cũng là Trình Hoài.”

Mũi Hạ Kim cọ lên người Trình Hoài, không khống chế được đã đỏ mắt cười: “Ừm, đúng vậy.”’