"Nương nương, Quý phi nương nương tới", Vân Khuynh nhẹ giọng hô lên, cắt đứt lời nói còn đang dang dở của nàng.
"Để nàng vào", Đoan Nhược Hoa ngồi dậy thẳng thắn, thần sắc âm tình bất định. Nàng đã sa vào trong ôn nhu của Thanh Sanh mà nhất thời quên mất tự tồn tại của Trữ Tử Mộc. Nàng miễn cưỡng đè lại những suy nghĩ kia, những cũng không khỏi bối rối. Thanh Sanh nhìn thần sắc nàng có chút khó chịu, lại cho là nàng sợ, trong lòng nổi lên lãnh ý, lại càng cảnh giác với Quý phi kia.
"Thanh Sanh, ta tới rồi...", Trữ Tử Mộc đi vào, bước chân có chút vội vã, giọng nói lộ ra tia vui mừng. Nàng đang suy nghĩ có nên trì hoãn mấy ngày hay không, dù sao Thanh Sanh của nàng đã trở lại rồi.
"Nô tỳ tham kiến Quý phi nương nương, nương nương vạn phúc kim an", Thanh Sanh để chén thuốc xuống bên bàn, nghiêm cẩn làm một cái phúc, hơi cúi mặt, nhìn không rõ biểu tình, nhưng giữa chân mày hiện lên lạnh nhạt không một tia cảm xúc.
Trữ Tử Mộc vừa vào cửa đã nhìn thấy Thanh Sanh đang bưng chén thuốc ngồi bên Đoan Nhược Hoa, trong lòng liền có chút cuồn cuộn, lại thấy nàng hành lễ quy củ như thế, biểu tình hờ hững đúng mực lại càng hoang mang. Nàng khoát tay cho Thanh Sanh đứng thẳng, đuôi mắt phượng xếch lên, ánh mắt uy lệ đánh giá Thanh Sanh từ trên xuống dưới,
"Cố Thanh Sanh, ngươi đều đã nhớ ra rồi, còn làm gì đây?", Trữ Tử Mộc hỏi có chút dồn dập, ngữ điệu mất kiên nhẫn, sao nàng có thể lạnh nhạt với mình như như thế, như hai người xa lạ.
"Hồi bẩm nương nương, nô tỳ đã nhớ ra những chuyện ở Trường Trữ cung, còn sau khi tới Mộc Hà cung, xảy ra chuyện gì đều không nhớ rõ, hẳn đều là những chuyện không quan trọng", Thanh Sanh nhàn nhạt trả lời, chu toàn không thất thố. Nàng nhìn thấy Đoan Nhược Hoa ngồi phía bên kia, một lời cũng không nói, thần sắc nhợt nhạt, mà Trữ Tử Mộc lại đang đứng đây, tư thái thịnh khí lăng nhân, trong lòng lại càng nổi lên địch ý với người đối diện.
Không phải là nàng đã hoàn toàn quên, mà là những khoảnh khắc xa lạ mà quen thuộc cứ thế thỉnh thoảng lại vụt qua trong tâm trí nàng, nhưng bản thân nàng lại không thế lí giải hay chắp nối. Cứ mỗi lần cố kéo lại đoạn ký ức kia, đầu nàng lại đau nhức dữ dội, nàng cũng tự nhủ, có thể là những ký ức kia quá đau đớn khó chịu, cho nên tự tiềm thức đã lựa chọn xóa sổ chúng. Nghĩ như vậy, tâm thái của nàng đối với Trữ Tử Mộc lại càng lãnh đạm. Nàng cũng không muốn nhớ lại, nhớ lại nghĩa là phải một lần nữa đối mặt, những điều kia nếu là đau thương, nàng thà mai táng tất cả sâu trong tiềm thức.
Trữ Tử Mộc chấn động không nhẹ, cả người run lên, bàn tay run rẩy vô thức nắm thành quyền, gắt gao đến mức mười đầu móng tay đã in hằn vào trong thịt. Nàng hít sâu một hơi, nâng cằm cười lạnh,
"Những chuyện kia đều là đánh chửi phạt quỳ, đặc sắc như thế ngươi lại quên mất, muốn biết, bổn cung có thể nhất nhất kể lại cho ngươi",
"Xem ra nô tỳ đã quên cũng tốt", Thanh Sanh cúi đầu, thần sắc không đổi, chỉ là ánh mắt càng lạnh hơn mấy phần.
"Thanh Sanh ngươi... Nương nương...", Hãn Vân đứng bên, không đành thấy cảnh tượng này, vừa muốn mở miệng phân bua, đã bị ánh mắt sắc lẹm như lưỡi đao của Trữ Tử Mộc cắt ngang, uy hϊếp nàng im bặt.
"Đã quên cũng tốt, vậy cũng tốt...", Trữ Tử Mộc nhếch môi cười, nụ cười vốn ngạo nghễ như thế, bây giờ lại chỉ còn vẻ thảm đạm. Nàng quét mắt nhìn quanh phòng, nhìn người bằng nửa con mắt, lạnh lùng nói thêm,
"Từ nay về sau, còn ai mở miệng, đừng trách bổn cung không khách khí", mắt phượng uy lệ cuối cùng dừng lại trên người Hãn Vân, mang ý cảnh cáo rõ ràng, làm nàng vội vàng cúi đầu tuân thủ.
Trữ Tử Mộc xoay người muốn đi, bóng lưng kiêu ngạo thẳng thắn nhưng hiu quạnh yếu ớt như lá đỏ cuối thu. Nàng không muốn ở đây một phút nào nữa, muốn thật mau chóng rời khỏi, nhưng tại sao bước chân lại cứng ngắc như thể bị một tảng đá níu lại, không cách nào bước đi. Trong thâm tâm nàng vẫn mong đợi, khi quay đầu, nàng sẽ có thể nhìn thấy tròng mắt thâm trầm không sóng kia, mong nàng bỗng nhiên nhớ lại tất cả, nhưng rốt cuộc, lại chỉ là một mảnh trầm mặc không tiếng động, làm cho nàng nổi lên từng cỗ cuồn cuộn trong lòng.
Rốt cuộc là vì sao, ngươi hết lần này đến lần khác đều quên ta?
Thanh Sanh có chút kỳ quái nhướn mắt liếc nhìn Trữ Tử Mộc một cái, thấy nàng đang cứng ngắc đứng đó, cũng lười để ý đến biểu tình quỷ dị của nàng. Nhớ tới chén thuốc sắp nguội, liền tới ngồi bên giường cạnh Đoan Nhược Hoa, đổ ra một thìa đưa lên bên môi nàng, nhỏ nhẹ, "Uống xong thuốc đã, sắp nguội rồi", mà Đoan Nhược Hoa cũng chẳng thoái mái gì, có chút thấp thỏm nhìn Trữ Tử Mộc. Thanh Sanh còn tưởng là vì nàng cố kỵ Trữ Tử Mộc, vỗ vỗ bàn tay nàng trấn an.
Trữ Tử Mộc quay đầu, dư quang quét qua thu hết vào đáy mắt, Thanh Sanh ôn nhu ngắm nhìn Đoan Nhược Hoa, ôn nhu mà thâm tình tỏa ra nồng đậm. Từ trước tới nay, Thanh Sanh nhìn nàng biết bao lần, có lãnh đạm, có hận thù, có ngượng ngùng, có chiếm đoạt, nhưng chưa từng có ánh mắt thâm tình đến vậy.
Trong tích tắc, nàng bỗng nhiên hiểu ra vì sao Đoan Nhược Hoa lại có thể không cần Hậu vị, không màng sinh tử để đổi lấy đoạn tình này. Thì ra là đối đãi tình thâm ý sâu như vậy, trong mắt nàng chỉ có ngươi, trong lòng nàng chỉ có ngươi, cũng đã đủ để ngươi sa vào trong đó, không cách nào tự kiềm chế, Hoàng đế hậu cung ba ngàn kia đâu có thể so đo.
Trữ Tử Mộc, xưa nay vẫn kiêu ngạo tin tưởng không điều gì nàng không thể kiểm soát, tình cảm đối với nàng là không có ý nghĩa, cầm lên được, bỏ xuống cũng được. Nàng rồi sẽ hồi cung, tiếp tục làm Quý phi của nàng, đợi tới khi chính Đoan Nhược Hoa bỏ cuộc, nàng tức khắc sẽ một đường lên thẳng Hậu vị, Trữ gia từ đây về sau sẽ an giấc không lo, vinh hoa phú quý đến ba đời. Mà hai người kia cũng có thể yên bình nơi lãnh cung, tư thủ đến già.
Chẳng lẽ đây không phải kết cục tốt nhất sao? Chẳng lẽ nàng đối với đoạn tình này, lại là có thể bắt đầu nhưng lại không thể kết thúc sao? Tại sao nàng bây giờ lại cảm thấy như nàng có thể lập tức ngã quỵ xuống đây, chìm vào trong cái cảm xúc đố kỵ hèn mọn này, kéo nàng không ngừng rơi xuống, rơi xuống một vực thẳm sâu không thấy đáy. Cảm xúc đáng sợ này ăn mòn nàng trong tích tắc, bóp nát kiêu ngạo tự tin của nàng, biến nàng trở thành một nữ tử bình phàm, có thể xé rách thể diện, vứt bỏ tôn nghiêm, từ cao cao tại thượng rơi xuống trên mặt đất, làm tất cả chỉ để người kia có thể ở lại bên cạnh mình.
Trong một thoáng, Trữ Tử Mộc có những suy nghĩ này hiện lên trong đầu, nàng lại càng kinh hãi. Không, không thể như thế, nàng là Trữ Quý phi cao ngạo bất cần, nàng là Trữ Tử Mộc độc nhất vô nhị, sao nàng lại có thể vứt bỏ tôn nghiêm mà quỳ phục nhún nhường. Nhưng nàng vẫn không thể chịu nổi cảnh tượng đối đãi nhu tình kia, cho nên chỉ còn có thể cắn răng mà rời khỏi thật nhanh.
Ngươi sẽ vĩnh viễn không hiểu được ngươi yêu một người đến bao nhiêu, cho tới khi ngươi nhìn thấy người ấy ở bên một người khác.
Trở về Linh Tuyền cung, Trữ Tử Mộc đứng lặng bên cửa sổ, trầm tư không nói. Hãn Vân ở bên, thấp thỏm không biết làm thế nào, đành nhẹ giọng nhắc,
"Nương nương, mai là tới ngày hồi cung rồi",
"Chẳng nhẽ bổn cung không biết hay sao?", Trữ Tử Mộc nhíu mày, ngữ khí bất thiện, con ngươi hổ phách ảm đạm lóe lên tia lửa giận hung tàn,
"Nô tỳ không dám", Hãn Vân lập tức cúi đầu, không dám nói thêm một câu.
"Đã sắp xếp xong chưa?", Trữ Tử Mộc thấy nàng như vậy, hòa hoãn đi chút.
"Hồi bẩm nương nương, đều đã sẵn sàng", Hãn Vân trả lời, không biết chủ tử đang suy tính điều gì.
"Ngày mai liền xuất phát thôi, ở lại cũng vô dụng rồi", Trữ Tử Mộc nhàn nhạt nói, nhìn về nơi xa, chiều tà, mặt trời khuất lấp dưới tàng cây.
Nắng đã tắt ngấm, bóng đêm bao phủ, trăng như lưỡi câu trôi nổi trên mặt sông xanh thẫm lấp lánh những chấm sáng. Nhìn qua rất giống con sông hoa đăng trong thành Dương Châu đêm đó, nhưng tâm nguyện khi ấy, lúc này không phải điều ước nào cũng có thể trở thành sự thực.
Sáng sớm ngày hôm sau, Trữ Tử Mộc đã an vị trong ngọc lộ hồi kinh. Không kiềm chế được mà quay đầu nhìn lại, một dặm, hai dặm, mười dặm, Dưỡng Tâm cung đã ngày càng nhỏ bé, cho đến khi hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, người đó vẫn không xuất hiện.
"Hỗn đản lang tâm cẩu phế!", nàng nghiến răng mắng một câu, hai mắt hiện đầy tơ máu, có lẽ là đã một đêm không ngủ.
Đoàn người dài dằng dặc đã hoàn toàn rời khỏi, thoáng một cái, lại một bề yên tĩnh.
---
Đoan Nhược Hoa thất thần đứng bên cửa sổ khắc hoa, tóc huyền tùy ý buông thả. Nàng nhìn về phía xa, nơi đoàn người vừa mới rời khỏi, dung nhan trong trẻo lạnh lùng không che được tia bất an. Thanh Sanh đi tới, trên tay đang bưng một chén cháo đậu đỏ, nhìn thấy nàng như thế không khỏi sửng sốt. Lại gần Đoan Nhược Hoa, xúc một thìa cháo nóng hổi đưa tới bên môi nàng, miễn cưỡng cười cười,
"Cháo này ta hầm một canh giờ, dưỡng khí bổ huyết, nàng thử một chút xem ngon không",
Đoan Nhược Hoa lăng lăng nhìn chén cháo, có chút hoảng hốt. Thanh Sanh ôn nhu săn sóc như vậy, thật giống như là chớp mắt một cái, thời gian đã quay trở về khi hai người còn ở Trường Trữ cung. Tốt đẹp biết bao, khi ấy không có nghi kỵ, không có hiềm khích, nhưng liệu bây giờ bản thân nàng còn có thể trở lại giống như khi xưa, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì hay không?
"Nhược Hoa, rốt cuộc nàng đang suy nghĩ điều gì? Mấy ngày nay đều không yên lòng sao?" Thanh Sanh đặt chén cháo xuống, bình tĩnh nhìn Đoan Nhược Hoa. Nàng thực sự có chút kỳ quái trong lòng, không thể không hỏi.
"Thanh Sanh, nếu như một ngày ngươi hoàn toàn quên ta, trong mắt ngươi cũng không còn có ta, vậy sẽ như thế nào?", nàng hơi thất thần, tùy hứng hỏi một câu. Trữ Tử Mộc che giấu khá lắm, nhưng trong lòng Đoan Nhược Hoa đã tự hiểu, thứ tình cảm của Trữ Tử Mộc đối với Thanh Sanh không phải là của chủ nhân dành cho sủng vật nữa rồi. Kết quả là, hôm nay lại được Thanh Sanh đối đãi như chưa từng quen biết, Trữ Tử Mộc sao có thể không đau lòng. Không phải điều này vốn tốt cho nàng sao, nhưng nàng suy nghĩ, liệu một ngày kia người bị quên đi chính là nàng thì sẽ như thế nào. Chỉ cần nghĩ thôi, liền khiến nàng không còn tâm tư tận hưởng an yên hiện tại, cũng không thể an lòng tiếp nhận ôn nhu săn sóc của Thanh Sanh.
"Ngữ Nhi, thành thật một chút, có phải lúc trước ta đã tổn thương nàng?", Thanh Sanh nhìn Đoan Nhược Hoa như thế lại càng lo lắng, con ngươi rung động lóe lên. Mặc dù tâm niệm đoạn mất trí nhớ kia là không quan trọng, nhưng chung quy nàng vẫn thấy trống rỗng bất an.
Đoan Nhược Hoa lắc đầu, cười nhạt một tiếng. Quá khứ đã qua liền để qua đi, chỉ cần giờ phút này nàng được bên người kia là đủ rồi.
"Ta đã quên nàng sao? Sao có thể... Ta lại có thể quên nàng...", Thanh Sanh tự trả lời, nàng cũng không dám tưởng tượng, nếu một ngày Đoan Nhược Hoa hoàn toàn không còn nhớ điều gì về nàng, điều này sẽ đáng sợ thế nào.
"Không sao, không phải hôm nay ngươi đã nhớ ra rồi sao?" Đoan Nhược Hoa không đành lòng nhìn nàng tự trách, an ủi nàng.
"Khăn tay cùng vòng ngọc nàng đưa cho ta đâu rồi? Nếu sau này ta còn quên nàng, không phải đưa mấy thứ kia cho ta, ta liền có thể nhớ ra sao?", Thanh Sanh chìa bàn tay ra trước Đoan Nhược Hoa, ngữ điệu thoải mái, "Không phải là Ngữ Nhi giấu đi rồi chứ, sao ta không thấy ở đây?",
Thần sắc Đoan Nhược Hoa tái đi, nhớ lại khi ấy, ngọc nát sương tan, dung mạo lạnh lùng của Thanh Sanh như còn hiện rõ ràng trước mắt. Nếu như bây giờ nàng nhớ lại được chuyện của Thanh Trúc, cảnh tượng kia có phải sẽ lặp lại? Dung nhan trong trẻo không giấu được vẻ bối rối.
"Tại sao ta lại cảm thấy nàng có tâm sự...", Thanh Sanh tắt đi nụ cười trên môi, từ khi nàng tỉnh lại, luôn cảm thấy giữa nàng và Đoan Nhược Hoa không được thân cận như trước, như có điều gì nàng không biết chắn ở giữa hai người.
Thanh Sanh tiến lên kéo Đoan Nhược Hoa lại gần, vỗ về sườn mặt nàng, mà nàng lại chỉ cụp mắt không nói. Khẽ tựa đầu trên vai Thanh Sanh, nàng cảm nhận được khí tức quen thuộc, khẽ thở dài.
Ta không muốn giấu diếm ngươi điều gì, những có những thứ quá tàn nhẫn, tàn nhẫn đến không thể vạch trần, cũng như vết thương không muốn bị nhìn thấy. Cho ta ích kỷ thêm mấy ngày nữa, cho ta giữ những chuyện kia như bí mật, để có thể không lo sợ mà sa vào trong ôn nhu của ngươi.
"Vân Khuynh", Đoan Nhược Hoa đứng thẳng lên, hướng bên ngoài gọi một tiếng. Bóng đen liền lóe lên, Vân Khuynh đẩy cửa đi vào, vẫn là một thân huyền y, vẻ mặt cứng nhắc không biểu cảm.
"Ngươi mang vòng ngọc khi ấy ta đưa ngươi ra đây, trả cho Thanh Sanh", Vân Khuynh liếc nhìn Thanh Sanh một cái, ánh mắt lạnh lẽo không khỏi làm cho Thanh Sanh lạnh sống lưng. Vân Khuynh nhanh chóng trở lại, mang theo một hộp gỗ trầm hương, bên trong là một khăn tay gấp gọn. Lấy khăn lụa ra, Thanh Sanh nâng trong lòng bàn tay, nhớ đến ngày ấy nàng van nài Đoan Nhược Hoa thêu lên đó hai câu thơ. Trải khăn lụa ra, bên trong là một vòng ngọc xanh tươi, nhưng không còn nguyên vẹn. Xung quanh là những đường vân, do ghép lại từ những mảnh vỡ mà thành. Thanh Sanh có chút giật mình, kinh ngạc nhìn Đoan Nhược Hoa, ánh mắt tràn đầy nghi vấn.
"Không cẩn thận làm rơi, ta cho Vân Khuynh đi ghép lại rồi", Đoan Nhược Hoa nhàn nhạt đáp lại ánh mắt nàng, tuy là ngày đó tuyệt vọng đến cực điểm, nhưng nàng cho Vân Khuynh đi tìm thợ tốt nhất, sửa lại.
Ngay cả là ngữ điệu bình tĩnh cùng biểu tình thản nhiên, nhưng vẫn không thể che được tia bi thương lóe lên nơi đáy mắt. Thanh Sanh để ý thấy, cảm giác bất an lại càng rõ ràng. Vô luận là vô tình hay cố ý, khối ngọc này vỡ rồi, nàng vẫn muốn biết lý do.
Thanh Sanh vuốt ve mấy cái, cẩn thận đeo bên hông. Nhét khăn tay vào trong ngực áo, liếc nhìn Vân Khuynh một cái, rồi nói với Đoan Nhược Hoa,
"Sau này, ta sẽ lại cẩn thận giữ gìn...".
---Hết chương 78---
Editor lảm nhảm: Nói qua 1 chút, kiểu mất trí này của Sanh là có thiệt hẳn hoi, là "Mất trí nhớ có lựa chọn", sau khi bị kí©h thí©ɧ quá độ, đau thương về mặt tâm lý hay não bộ bị va chạm mạnh về mặt thể chất thì tiềm thức sẽ tự lựa chọn xóa sổ một đoạn hồi ức mà chủ thể muốn quên đi hay trốn tránh.
Là Sanh chọn quên đi Mộc, hoặc là bởi Sanh muốn quên đi đoạn ký ức ấy, mà đen là Mộc lại nằm trong đó.
Túm quần là Mộc lên thớt, trả giá cho cả hơn chục chương ngược nữ chủ nhá :v